Làm sao Âu Thần anh lại không nhìn ra được suy nghĩ của cô, lại cố tình đưa cái đuôi cá nhiều gai nhất vào bát anh còn phần cá nhiều nhất cho hai cụ già và cô.
Oh! Cô ấy thực sự là một con mèo hoang ranh mãnh.
Khi Âu Thần nhìn thấu điều này, anh ta không những không tức giận mà còn nở một nụ cười
- Không phải ở nhà em thường giúp tôi nhặt xương cá ra sao?
- Anh…
Anh ta cố tình đánh lừa hai vợ chồng lớn tuổi.
- Tô chỉ ăn cá mà em nhặt ra!
“…”
Diêm Tô nghiến răng nghiến lợi… Trước sự chứng kiến của hai vị lão nhân gia, cô chỉ có thể đột ngột nén giận, mạnh miệng cười nói:
- Anh là người lớn rồi đâu còn trẻ con nữa.
Bớt đùa giỡn.
Ăn nhanh đi!
Hắn ta vẫn không tha cho cô, mặt dày chỉ vào miệng nói
- Không phải em thường đút cho anh ăn bằng cái này à?
Hai người lớn tuổi đang định động đũa thì giật mình.
- Ở nhà không phải luôn cho nhau ăn sao?
Sau đó hắn ta liếc về hai người kia rồi nói
- Hay là em xấu hổ vì những người không liên quan?
Người không liên quan?
Diễm Tô suýt chút nữa phun ra một ngụm máu! Xin vui lòng đi! Ngôi nhà này thuộc về người khác nên chúng ta là những người không liên quan mới đúng.
Anh ta nói một cách thản nhiên mà cứ coi mình là má thiên hạ, làm chủ ở đây vậy!
OK! ! !Tính ưu việt bẩm sinh và thái độ tự cho mình là đúng đắn này khiến cô chắp tay đầu hàng.
Cô thấy xấu hổ giùm cho hắn!
- Em mau ăn đi, đừng nói chuyện! Có muốn tôi đút cho em ăn không?
Âu Thần cầm bát lêm quan tâm nhìn cô
- Muốn ăn canh hay ăn...anh?
- Anh...
Diễm Tô tức đến nỗi máu dồi lên não nghiến răng nghiến lợi....
- Ừm… bây giờ các cô cậu có thể ăn những thứ cậu thường ăn, đừng lo lắng cho chúng tôi.
Người phụ nữ cuối cùng ngượng ngùng nói.
Diễm Tô muốn giải thích rằng không phải vậy thì người đàn ông đã nói trước
- Chúng tôi thường cho ăn từ miệng này sang miệng khác.
“Phụt"
Người đánh cá không kìm được mà phun ra một ngụm cơm.
- Ông xã, ông làm sao vậy?
Người phụ nữ vội vàng vỗ vỗ vào lưng
- Sao lại bị sặc vậy? Do ăn nhanh quá sao?
Trong lúc tầm mắt của bọn họ không có ở đây, Diễm Tô tức giận nhìn hắn ra hiệu: Đủ rồi!
Âu Thần không quan tâm, nghênh mặt nói:
- Một là đút cơm cho tôi ăn, hoặc tôi cho cô ăn, cô tự chọn.
- Này....
Diêm Tô rốt cuộc chịu không nổi nữa mà hét vào mặt người đàn ông.
Tay nắm chặt đôi đũa tưởng chừng như bị bẻ gãy.
Thấy cô hét, người phụ nữ quay sang nhìn xem có chuyện gì thì cô bỗng chốc quay 180 độ trở nên dịu dàng, nở nụ cười tỏa nắng.
Nhấc chiếc bát sứ lên, Diễm Tô dồn tức giận xuống bụng, nở nụ cười nham hiểm nói
- Ở nhà anh thường thích ăn xương đuôi cá.
Ở đây đừng xấu hổ.
Gì và chú sẽ không coi anh là đồ lập dị đâu.
Thôi nào.
Ăn đi!
Cô gần như dồn hết mọi bất bình mà nhét đầy xương cá vào miệng anh.
Nhãn cầu của hai người nọ sắp trùng xuống, ngày nay vẫn có người thích ăn xương cá.
Thật là hiếm có!
- Cô gái ...!cái xương cá này ăn không dễ tiêu ...
Người phụ nữ không khỏi nhắc nhở.
Tại sao bọn họ luôn cho rằng chuyện này có chút kỳ lạ đối với người đàn ông kia nhưng lại không phân biệt được kỳ quái.
- Gì đừng lo lắng, hệ tiêu hóa của anh ấy rất tốt, cho dù ăn hết bát này cũng có thể tiêu hóa được!
Diêm Tô lại gắp thêm một miếng nữa để trả thù!
Âu Thần cũng không tỏ ra khó chịu, chỉ cười nhìn cô, từ ánh mắt của người ngoài, bọn cô dường như đã yêu người yêu nhiều năm, quan hệ rất tốt như vậy!
Ngay khi Diễm Tô nghĩ rằng cô đã thắng một trò chơi, người đàn ông đột nhiên cúi xuống, ôm đầu cô và đưa miếng cá vào miệng cô.
Diễm Tô mở to mắt, và phải mất vài giây sau cô mới nhận ra rằng người đàn ông thực sự đã cho cô ăn hết!
Cảm giác buồn nôn ập đến, Diễm Tô đột nhiên muốn nôn ra, nhưng người đàn ông đã cưỡng bức môi cô, bắt cô nuốt thức ăn.
Hai người gần đó đều sững sờ!
Cách cho ăn này thật thân mật, bọn họ hoàn toàn thiếu hiểu biết! Đã quá lâu để liên lạc với thế giới bên ngoài? Các bạn trẻ bên ngoài đều cởi mở hết như vậy sao?
Diêm Tô bị anh hôn đến không thở nổi, theo bản năng nuốt thức ăn, phản ứng đầu tiên cô chắc chắn rằng xương cá chuẩn bị mắc vào cổ họng cô nhưng không ngờ sau khi nuốt xuống lại không có xương cá nào xuyên qua mà chỉ cảm thấy mềm.
Kinh ngạc nhìn người đàn ông, Âu Thần tự nhiên cầm khăn giấy lau sạch xương cá trong miệng, động tác rất tao nhã quý phái ...!
Diêm Tô không thể tin được ...!Anh ta làm như thế nào ...!
- Bây giờ tự mình ăn hay là tôi đút cho cô?
Diêm Tô vội vàng cầm đũa lên
- Tôi tự ăn!
Không còn nhìn anh ta nữa, cô bắt đầu ăn.
Âu Thần giờ không còn làm cô xấu hổ nữa, và vô tình gắp cho cô một bụng cá lớn, và gắp xương cá ra.
- Ăn từ từ.
Anh như phụ huynh thúc dục, nhắc nhở cô.
"..."
Diêm Tô muốn ăn nhanh hơn, ăn càng nhanh càng tốt, tránh xa con quỷ này ...!
Sau khi ăn cơm trong đau khổ tột cùng ...!người phụ nữ mở một chiếc hộp lấy ra bộ quần áo thô sơ đã giữ nhiều năm.
- Cô gái, tôi vẫn chưa mặc nó.
Đây là của hồi môn của tôi do mẹ để lại, nó hơi cổ lỗ sĩ một chút.
Cô có thể không mặc nó nếu không thích.
Người phụ nữ đưa một chiếc váy rộng rãi cho Diễm Tô.
- Hiện tại tôi không mặc được.
Tôi chỉ giữ nguyên như vậy.
Chúng tôi không có bộ quần áo nào đẹp hơn ở đây.
Mong cô không chê
Người phụ nữ nhiệt tình nhét quần áo vào tay cô.
Diễm Tô không thể không tiếp nhận nó.
Nhưng người đàn ông thản nhiên nói:
- Chiếc váy này không phải dành cho cô.
Diễm Tô không nhịn được mà đánh trả
- Kệ tôi!
- Phần eo, kiểu dáng, màu sắc, chất liệu vải,… đều rất kém
Diễm Tô tức giận, lườm cái thằng cha không biết suy nghĩ này.
Bây giờ có đồ mặc là tốt rồi còn ở đó mà bình phẫm nhận xét.
Thấy hai vợ chồng kia mặc đồ cũ đã phai màu, chi chít những miếng vá mà cô không khỏi chạnh lòng.
- Anh có giỏi thì kiếm một bộ áo quần nào tốt cho bọn họ đi!
- Được rồi.
Diễm Tô không ngờ hắn lại sẵn sàng đồng ý như vậy liền khiêu khích hắn vài câu
- Nhưng tính cả tiền ăn tối nay, tiền thuốc men, tiền ăn ở, anh sẽ phải trả cho họ gấp mười lần khi trở về!
Cô cười đắc chí trong lòng.
Người bình thường sẽ không bao giờ chịu bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy để trả những việc cỏn con này.
Cô đoán chắc hắn sẽ không chịu bỏ tiền ra và còn sẽ chửi cho cô một trận.
Cô cười mỉm:" Tôi xem anh sẽ giải quyết thế nào?".