Hợp Đồng Hôn Nhân Tổng Tài Nghiện Vợ


- Một chiếc ô tô chỉ được chở một người.

Đây là quy định của câu lạc bộ Phương Ly.

Chiếc xe trợ lý này của tôi, cô có thể lên trên xe của cậu ấy.
Âu Thần nói xong không cho cô cơ hội nói, liền đạp ga rời đi.

Lâm Mạt nhìn về phía sau xe, không khỏi cảm thấy an tâm.

Âu Thần tiễn Diễm Tô về nhà là vì lời nhờ vả của Lâm Mạt cô đúng không? Không ngờ tình cảm của ngài Âu dành cho cô đã đến mức này! Nếu một ngày nào đó ngài Âu tỏ tình với cô trước mặt mọi người, cô sẽ đáp lại như thế nào?
Đang nghĩ tới đây, một chiếc xe ô tô đột nhiên dừng ở trước mặt cô hai tiếng nổ vang, Lâm Mạt nhướng mắt, chính là trợ lý Vệ, trợ lý được Âu Thần sai đến đây để đón cô.

Vệ Khanh đứng ở cửa mở cửa xe cho cô
- Cô ơi..lên xe thôi.
Lâm Mạt vui vẻ lên xe, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Vệ Khanh lòng ái mộ Âu Thần đã bị vứt sang nột bên .Cô miễn cưỡng chia tay tình yêu khi nãy mà ngắm chàng trai này
Cả đời này cô từng mơ ước được cưới một người chồng vừa đẹp trai lại giàu có.

Phải biết rằng tuy anh ta chỉ là một trợ lý nhỏ nhưng chiếc xe mà ngài Âu tặng cho anh ta lại là một chiếc Rolls Royce đầy phong cách!
- Cô Lâm ? Cô có nghe thấy tôi nói không?
Vệ Khanh nhìn cô cười cười trên ghế sau xe và không khỏi lặp lại
- Địa chỉ nhà của cô ở đâu?
- Số 3 Nam Tây, Đông Thành.
Ngay khi Vệ Khanh nhấn ga, chiếc xe tiến về phía trước một cách mãnh mẽ.
…………
- Âu Thần nếu anh công khai tới đón tôi như vậy, người khác sẽ biết ngay quan hệ của chúng ta!

Diễm Tô lo lắng nói
- Nếu ngày mai Lâm Mạt nhớ ra chuyện gì đó, thì sẽ xong chuyện!
- Em sợ gì.
Âu Thần nhẹ nhàng nói
- Đó không phải là điều đáng lo.

Hơn nữa, sẽ phải mất một thời gian để đoán mối quan hệ của chúng ta với chỉ số IQ của cô ấy.
" ...!"
- Hai người mà em bắt gặp ở công ty đã bị bắt, từ ngày mai em sẽ không gặp họ và họ sẽ không còn là nhân viên của Phong Thần nữa.
Âu Thần nói với Diễm Tô khi đang lái xe.

Diễm Tô không hiểu, hỏi lại
- Họ là ai? Tại sao họ lại làm điều này?
- Em không cần biết !
Âu Thần tùy ý bẻ lái, và chiếc xe rẽ phải
- Em chỉ cần biết rằng có anh ở đây, anh sẽ không để em gặp nguy hiểm dù là chuyện nhỏ nhất.
" ...!"
Phải không? Vừa rồi cô bị một đám bạn học cũ bao vây, suýt chút nữa đã gặp nguy hiểm! Nhưng cô không định nói với hắn.

Đột nhiên vào lúc này chuông điện thoại vang lên, Diễm Tô lướt tới trả lời
- Diễm Tô , cầu xin cô để cho tôi có một lối thoát! Tôi còn có mẹ già và một đứa trẻ, cô thực sự không thể làm điều đó khi muốn gia đình tôi rời khỏi Đông Thành.
- Này, cô là ai?
Diễm Tô nhìn điện thoại nói:
- Xin lỗi, cô vừa nói cái gì?
- Tất cả đều là lỗi của Hạ Mai ! Cô ta cứ chọc tức cô! Tôi chỉ hỏi thêm vài câu, không có chuyện ác ý! Tôi sai rồi! Tôi thực sự biết là sai rồi! Diễm Tô tôi cầu xin cô để tôi đứng bắt tôi đi được không?
- Cô đang nói gì vậy? Cô là ai? Alo..alo
Khi cô đang nói chuyện thì điện thoại cúp ngay tức khắc.
- Có chuyện gì vậy?
- Tôi không biết đó là ai.

Cô ta cứ cầu xin tôi để cô ấy đi.

Có lẽ là gọi nhầm.
Diễm Tô cảm thấy bối rối và cất điện thoại trở lại túi.

Trở về nhà, ngay sau khi điện thoại của Diễm Tô được sạc và bật nguồn, màn hình hiển thị 74 cuộc gọi nhỡ, hầu như là cuộc gọi không quen thuộc và rất nhiều tin nhắn.

- Diễm Tô , làm ơn! Trả lời điện thoại! Tôi biết tối nay tôi đã làm cô buồn! Bây giờ tôi nói xin lỗi cô, tôi thực sự xin lỗi! Xin hãy tha thứ cho tôi!
Cuộc gọi của từ số xxxxxxxx134
- Tôi là Tố Tố, tôi biết cô không muốn nhìn thấy tên tôi và cô cũng không muốn nghe giọng nói của tôi.

Chắc cô đã xóa số của chúng tôi, nhưng tôi vẫn muốn nói lời xin lỗi với cô.

Xin lỗi, sở dĩ tôi đến quấy rầy cô lúc nửa đêm là vì tôi đã là mẹ của một đứa trẻ ba tuổi và có một bà cụ 82 tuổi cần tôi báo hiếu.


Tôi thực sự không thể mất công việc này! Dù có phải trừng phạt như thế nào đi chăng nữa thì tôi không muốn việc kinh doanh của mình ảnh hưởng đến chồng tôi, bố mẹ tôi, họ vô tội! Làm ơn để tôi trở lại làm việc, được không?
- Diễm Tô , Đông Thành là nơi tôi đã sống hơn 20 năm.

Tôi thực sự không muốn rời đi, xin đừng đuổi tôi đi!
Số điện thoại là xxxxxxxxx 138.

- Tôi sẽ làm theo những gì cô muốn, yêu cầu tôi quỳ xuống nhận lỗi, đánh mắng chửi bới, chỉ cần đừng đuổi việc tôi , đừng đuổi tôi ra khỏi Đông thành! Làm ơn..!
Số của xxxxxx 139.

- Tôi là Hạ Mai, Diễm Tô tôi xin lỗi vì những gì đã xảy ra tối nay! Tôi biết mọi người đều có những lời nói thô lỗ, và tôi biết cô đã bao dung nhiều lần nhưng tôi lại cố chấp tiếp tục khiêu khích cô ...!Đó là bởi vì tôi ghen tị, đố kỵ Tất cả mọi người đều vây quanh cô ngay khi vừa bước vào cửa, ghen tị vì cô từ trước đến nay vẫn xinh đẹp như vậy.

Như cô đã nói, nhà họ Hạ đã phá sản.

Chúng tôi không chỉ nợ nần mà thậm chí không thể sống nổi! Khi nghĩ đến hoàn cảnh của tôi với tất cả những người xung quanh tôi có cuộc sống tốt đẹp thì sẽ sinh ra một loại ghen tị, thực sự tôi không thể chống lại cô! Xin đừng đuổi tôi ra khỏi công việc kinh doanh này, hãy mắng chửi hay làm bất cứ điều gì với tôi cũng được.

Tôi biết tôi đã sai, tôi xin lỗi!
......
Diễm Tô đã đọc hàng trăm tin nhắn trong hộp thư đến của mình và hiểu được điều gì đó trong lòng.

Bước ra khỏi phòng, Âu Thần vừa tắm xong đang lấy khăn lau tóc cho cô, anh mỉm cười ngay từ cái nhìn đầu tiên của cô
- Cái này....Có chuyện gì vậy?
Diễm Tô không những không cười mà còn giơ điện thoại trong tay lên
- Anh trừng phạt bọn họ một cách riêng tư, đúng không?
- Em đang ám chỉ ai?
- Hạ Mai, Ngụy Tấn, Lý Tử Kỳ, Tố Tố ....!Tập hợp tất cả các bạn cũ trong lớp!
- Họ yêu cầu em gửi đơn khiếu nại?
Âu Thần ngoắc tay và thản nhiên nói
- Đưa xem!
Diễm Tô đưa điện thoại cho hắn.

Âu Thần lướt qua hộp thư đến và đọc vài ghi chú

- Loại người này không cần quan tâm.

Em thấy đấy, họ hoàn toàn không hiểu tính cách của em, và họ nghĩ hình phạt tối nay là do em tạo ra.
- Những người bình thường sẽ nghĩ đó là ý của tôi.

Âu Thần , anh đuổi việc và đuổi họ khỏi Thành phố Đông Thành sao? Hình phạt có hơi nặng không?
- Nặng sao? Anh nghĩ đó là hình phạt nhẹ nhất đấy
Âu Thần sờ sờ mặt cô
- Em là bà Âu, vợ tôi_Âu Thần.

Họ dám xúc phạm em như thế , thì anh
phạt bọn họ như thế là cao thượng lắm rồi
- Nhưng ...
Âu Thần gõ 5 từ "không thể thực hiện được "vào hộp thư đi của điện thoại di động, rồi gửi vào nhóm cho mọi người vào tối nay, nhân tiện chặn một loạt số lạ.

Sau khi làm điều này, hắn ta nói
- Dám nói rằng anh đi dọn nhà vệ sinh.

Trông anh có giống không?
Đột nhiên Diễm Tô không khỏi cười thành tiếng.

- Em đang cười cái gì vậy?
Âu Thần đột nhiên nhận ra,
- Em cảm thấy việc đó buồn cười làm em thích thú sao? Được rồi, xem ra tối nay em phải chịu phạt!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận