- Không! Âu Thần, anh làm gì vậy, để tôi đi! Tôi còn chưa tắm!
- Anh giúp em tắm rửa!
- Không!
………………
Sáng hôm sau, Diễm Tô lê thân hình của mình đi làm và dọn dẹp các tài liệu.
Diễm Tô cảm thấy đau đầu khi nhớ rằng tối hôm qua hắn ta đã làm cô cho đến rạng sáng.
Tương lai cô sau này sẽ sống như thế nào đây.
- Diễm Tô , đêm qua ngài Âu đưa cô về nhà an toàn không ?
Lâm Mạt đột nhiên thò đầu ra làm Diễm Tô sợ hãi!
- Chuyện này ...
Diễm Tô không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có thể nói
- Tối hôm qua tôi uống quá nhiều, tôi không rõ ràng lắm về chuyện xảy ra sau đó ...
Khi cô nói đồng ý và lên xe Lâm Mạt có thể đoán được bọn họ sống cùng nhau rồi.
Lâm Mạt nghi ngờ hỏi
- Tối hôm qua không phải cô không uống rượu sao?
- Tửu lượng của tôi rất kém, uống nột ly đã khiến tôi choáng váng!
- Vậy thì tôi đoán, chắc ngài Âu đã đưa cô tới cửa an toàn rồi! Bởi vì đó là tôi bảo anh ấy làm vậy!
- Hả?
- Hôm qua tôi không nói với cô sao? Ngài Âu đối với tôi có chút quan tâm , cô không nghĩ là trùng hợp sao? Nếu tôi muốn đặt phòng , anh ấy sẽ cho tôi chiếc phòng tốt nhất! Khi tôi đói, ngài ấy liền cho người đến và nói cô muốn ăn gì lấy miễn phí! Tôi đề nghị ngài ấy đưa cô về nhà, ngài ấy liền kêu cô lên xe mà không nói gì! Tôi nghĩ ngài ây muốn theo đuổi tôi bằng cách gây chú ý!
- Hả?
Diễm Tô đột nhiên nhớ tới lời của Âu Thần đêm qua: "Với chỉ số IQ của cô ấy, muốn đoán ra mối quan hệ của chúng ta sẽ mất một thời gian.
"
Đối với lời nói của Lâm Mạt, Diễm Tô gật đầu không nói gì.
- Cô Khúc Diễm Tô là ai?
Một người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở cửa khóa.
Diêm Tô đứng dậy
- Là tôi.
Người đàn ông nhìn thấy cô, cung kính cúi đầu, ra hiệu cho những người phía sau
- Vào đi!
Diễm Tô cảm thấy không thể giải thích được, nhìn những người đàn ông phía sau, tám người cầm bó hoa bước vào.
Người đàn ông đứng đầu mỉm cười và nói:
- Cô Khúc , xin vui lòng ký tên.
- Có chuyện gì vậy? Tôi không đặt hoa, anh có phải là nhầm lẫn chỗ nào không?
- Là của chồng cô.
Lâm Mạt tìm thấy một tấm thiệp trong bó hoa,
- Diễm Tô , nhìn này, có dòng chữ trên đó! Nó nói: "Bà xã, buổi sáng tốt lành." Vậy Diễm Tô cô đã kết hôn rồi sao? Chà, chồng của cô thật lãng mạn! Đây là hoa hồng của cửa hàng Green! Một bó hoa có giá ít nhất một nghìn nhân dân tệ? Diễm Tô , hãy nói cho tôi biết chồng cô làm nghề gì! Giàu quá!
Diễm Tô thấy Âu Thần hình như đang làm quá.
Sau khi ký vào biên nhận với khuôn mặt đỏ bừng, cô nói:
- Anh ấy làm kinh doanh.
- Kinh doanh ngành gì thế ? Giàu có như vậy!__ Lâm Mạt hỏi.
Sau khi người tặng hoa rời đi, các đồng nghiệp khác cũng xúm lại
- Oa , thơm quá! Xinh quá! Một đám hoa lớn như vậy! Chồng cô thật tốt với cô!
- Đúng vậy, còn chồng của tôi không biết lãng mạn chút nào.
Đã bảy năm kể từ khi tôi kết hôn và anh ta thậm chí còn chưa mua cho tôi một bông hoa nào!
- Ít nhất thì chồng cô đã giúp cô làm việc nhà.
Chồng tôi duỗi chân ra để xem TV khi anh ấy về nhà và đợi tôi mang bữa tối lên bàn.
!
- Mấy cô như thế đã là gì! Tôi ở chung với mẹ chồng, mỗi lần có mâu thuẫn là chồng tôi đứng nhìn, mặc kệ mẹ mắng chửi tôi! Tôi nhịn vì lợi ích của con cái bằng không thì tôi đã biến ra khỏi căn nhà đó rồi!
...!
Diễm Tô nghe bọn họ lôi chuyện gia đình ra nói mà ngán ngẫm lắc đầu.
Một lát sau cũng hết hứng thú, liền trở lại vị trí tương ứng làm việc.
Diễm Tô lấy điện thoại di động ra và nhắn tin cho Âu Thần " Anh được lắm lại đi công khai mối quan hệ của chúng ta! Bây giờ mọi người trong công ty đều biết rằng tôi đã có chồng
Âu Thần trả lời
- Đây là vì màn trình diễn tốt của em đêm qua.
Đó là phần thưởng của em.
Cái gì? Con mẹ nó! Cô muốn chửi thề ngay lúc này.
Sau đó lại một tiếng "tinh"
- Cũng là trừng phạt.
Tối hôm qua là ai cho người khác tiếp cận ve vãn.
Nhiều người càng biết em đã kết hôn thì càng không cho bọn đàn ông đó có cơ hội!"
Điều đó có nghĩa là gì? Cô ấy bán tín bán nghi, cô cho đàn ông tiếp cận mình khi nào? ?
Nghĩ đến bữa tiệc tối qua, đến bốn người đàn ông đó, cô nhíu mày
- Tối hôm qua anh theo dõi tôi ?
- Anh chỉ là tuần tra các tụ điểm giải trí của mình với tư cách là ông chủ!
- Anh…
Quên đi, không quan tâm đến hắn ta!
- Đừng gửi hoa cho tôi nữa! Muốn gửi thì gửi chúng về nhà! Văn phòng lớn như vậy, hoa của anh cho dù tặng bao nhiều cũng sẽ không chiếm hết không gian của phòng này! Đừng gửi vô ích!
- Tình yêu của anh sẽ lấp đầy toàn bộ không gian của em!
"..."
Diễm Tô quá lười biếng để nói những điều vô nghĩa với hắn ta,
- Dù sao thì, sau này đừng có khoa trương như vậy!
- Tùy thuộc vào tâm trạng.
"..."
- Điều đó phụ thuộc vào màn trình diễn của em vào ban đêm.
Âu Thần đã gửi một tin nhắn văn bản ý nghĩa khác
- Nếu khiến anh không hài lòng thì em sẽ nhận được một bất ngờ lớn vào ngày hôm sau.
Vì bận rộn với công việc mà cô không để ý đến đã đến giờ ăn trưa.
Lâm Mạt vỗ tay
- Nghỉ trưa thôi ! Chúng ta hãy sang tiệm mới mở đối diện ăn cá nướng nhé?
- Được, được!
- Tôi...tôi không đi đâu__Diễm Tô ừ chối.
Âu Thần đã nói rằng cô phải đến văn phòng của hắn ta để ăn cơm vào mỗi buổi trưa.
- Tại sao? Cô không thích cá nướng sao? Gần đó có rất nhiều cửa hàng để lựa chọn! Đi thôi, cô chưa từng ăn cơm với chúng tôi! Cô không cần phải trả tiền!
- Không trả tiền hay trả tiền không phải là vấn đề.
Ngài Âu đã nói tôi báo cáo với tình hình dọn dẹp nhà vệ sinh của trưởng phòng Mã vào buổi trưa hàng ngày ...
Diễm Tô chỉ có thể viện cớ này để chặn tạm.
Không ngờ, Lâm Mạt nói:
- Vậy thì bọn tôi chờ cô nhé! Cô đi báo cáo trước, chúng tôi gọi điện đặt chỗ, sẽ mau có đồ ăn!
- Đúng vậy, Diễm Tô, nhanh lên, chúng ta chờ ở cửa văn phòng .
- Đi đi nhớ đừng nói quá tốt về Mã Vĩ Vĩ! Chỉ nói nhà vệ sinh không sạch, rác không đổ..vân vân để chúng ta có thời gian rảnh rỗi lâu hơn!
- Ừ.
Diễm Tô cắn móng tay chần chừ và bị mọi người vây quanh trước cửa văn phòng của Âu Thần.
Thấy họ nháy mắt với cô một cái, Diễm Tô chỉ có thể táo bạo gõ cửa phòng làm việc của Âu Thần.
Đẩy cửa bước vào, Diễm Tô lập tức đóng cửa lại, sợ mùi thơm của thức ăn bên trong bay ra, nhưng trong phòng làm việc không có sự hiện diện của Âu Thần ngoại trừ Vệ Khanh
- Cô Tô cô đến rồi à? Đây là bữa trưa của cô.
Thiếu gia tạm thời đã ra ngoài.Cô hãy ăn cơm trước đi!
" Ra ngoài ? Quá tuyệt!"
Diêm Tô vui vẻ trong lòng nhưng kìm nén cảm xúc bình tĩnh nói
- À...thì đồng nghiệp trong bộ phận rủ tôi đi ăn cá nướng ở cửa hàng đối diện.
Tôi không muốn từ chối.
Nếu Âu Thần quay lại, cứ nói với anh ấy!
- Vậy ...
Dù sao thì Vệ Khanh cũng không dám làm trái ý cô.
Đại thiếu gia nói rằng hậu quả của việc xúc phạm tiểu thư còn nghiêm trọng hơn là xúc phạm anh,
- Tiểu thư ăn nhiều một chút, chọn nguyên liệu tươi ngon.
- Được..