Hợp Đồng Hôn Nhân Tổng Tài Nghiện Vợ


- Là tời giấy bị Khúc Dục Đông giấu giếm?
Âu Thần tiếp nhận xem qua, không khỏi mừng rỡ cho cô
- Nếu như gặp nhau mà đệ đơn kiện, đây nhất định là bằng chứng có lợi nhất cho em! Tô Tô, em không vui sao?
- Nhìn mặt sau.
Âu Thần lật lại, thấy trên đó có vài vết máu, hình như vừa mới bị vấy bẩn.

Rõ ràng là ngay sau đó đã khô, Âu Thần khẽ cau mày
- Người hầu của em bị thương?
- Tôi không biết.
Lúc này, Diễm Tô chỉ đặt hy vọng vào Âu Thần
- Anh có thể giúp tôi tìm xem dì Phương hiện đang ở đâu không? Có bị thương không? Có nghiêm trọng không? Khi tôi gọi,dì ấy đã tắt máy.

Tôi lo lắng rằng di chúc này đã bị dì ấy cướp mất, dựa vào tính cách của gia đình tôi, nếu biết dì ấy đã làm loại chuyện này, dì ấy nhất định sẽ bị đánh chết!
- Đừng lo lắng, hãy đưa nó lại cho anh.
Âu Thần bình tĩnh lại cảm xúc của mình.
- Cũng đã đến lúc tìm xem những nhân chứng lập di chúc lúc đó đã đi đâu mất rồi! Tô Tô cho anh một chút thời gian, mh nhất định sẽ cho em một kết quả trọn vẹn.
- Cảm ơn.
…………
Ở biệt thự Quyến Lâm có một sự hỗn loạn, và tất cả những người giúp việc đứng lo lắng trong phòng làm việc chờ đợi cơn bão tiêu diệt họ.
Khúc Dục Đông chỉ vào cái két sắt đang mở, tức giận vỗ bàn,
- Ai làm vậy? Đứng lên cho tôi!
Khúc Diễm Nhi vội vàng chạy tới sau khi nghe tin
- Bố, sao vậy? Làm sao tờ di chúc đã biến mất?
- Dục Đông .Điều gì đang xảy ra?
Giang Thanh Nhã cũng vội vã, và khăn choàng trượt xuống vì chạy.

Tại thời điểm này, bà ta vội vã đặt nó lên trên, và lo lắng hỏi
- Ông có chắc là tất cả các nội dung tài liệu đã mất hết? Bao gồm tờ di chúc?
- Không biết kẻ nào tay chân bẩn thỉu đã lấy trộm mọi thứ! Tối hôm qua tôi quên đóng két sắt.

Sáng nay nhìn thấy cũng không còn gì nữa! Ngay cả di chúc cũng không còn!
- Là ai?
Nhìn mấy người trước mặt, gắt gao nói:
- Nói hết cho ta biết!
- Thưa bà, chúng tôi thật sự không biết.
Vài người sợ hãi suýt nữa quỳ xuống, tỏ ra vô tội.
Giang Thanh Nhã không dễ lừa
- Ngoài cô ra còn có ai? Cô dám đắc tội sao? Cô dám trộm đồ trong két? Hôm nay nếu không nói rõ ràng, cô không thể không chết.
- Thưa bà! Thật sự không phải việc của tôi.
Một người giúp việc đứng lên khóc lóc
- Đừng nói chuyện ăn cắp, tôi chưa bao giờ lên toàn bộ lầu hai, tôi luôn phụ trách vệ sinh nhà bếp, không biết có chuyện gì trong phòng làm việc!
-Thưa bà, tôi cũng không biết! Tôi chưa bao giờ biết có két sắt trong phòng làm việc!
Một người giúp việc khác đứng lên và nói.
- Bà xã_ vợ tôi vừa mổ xong, tôi đợi sáng nay mới về, không kịp phạm tội gì cả!
Một người hầu già run rẩy nói.
- Thưa cô chủ, chắc chắn không phải tôi.

Tôi không ăn trộm gì cả!
- Động cơ phạm tội ít nhất là người khác.

Chúng tôi chịu trách nhiệm dọn dẹp phòng học hàng ngày.

Không thể phạm tội ngược gió trong giờ làm việc!
- Vâng, thưa bà.
......
- Câm mồm!!
Giang Thanh Nhã tức giận nói
- Tôi nghĩ khả nghi nhất chính là hai người! Quét dọn mỗi ngày, chỉ có cô mới biết nơi an toàn!
- Không phải..
- Xem ra không dùng vũ lực các người sẽ không chịu thừa nhận.

Giang Thanh Nhã xắn tay áo chuẩn bị dạy dỗ bọn họ.
- Chờ đã!
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Mọi người đi theo uy danh chính là Khúc Diễm Nhi lúc này Tiểu Hoa và Tiểu Viêm như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, vội vàng kêu lên:
- Nhị tiểu thư giúp đỡ! Chúng tôi thật sự không lấy gì! Cầu xin nhị tiểu thư tin chúng tôi! Chúng tôi đã hầu hạ nhà họ Khúc như thế nào!
- Không chỉ có hai đâu.

Ba,mẹ không để ý còn thiếu một người sao?
Khúc Diễm Nhi sắc bén lúc này phát hiện ra thứ gì đó.

Khíc Dục Đông và Giang Thanh Nhã lập tức quét qua đám người, nhất thời sẽ không biết còn thiếu cái nào.
Khúc Diễm Nhi lạnh lùng hỏi:
- Dì Phương đi đâu vậy?
Mọi người vừa nghe xong thì đột nhiên phát hiện bóng dáng cúi đầu thiếu vắng trong đám người.
Một người giúp việc ở cùng phòng ngủ rụt rè đáp:
- Tôi không biết, tối hôm qua dì Phương không về nghỉ ngơi, sáng nay không thấy dì ấy đi làm.
- Tìm dì ấy cho tôi! Bất kể dùng cái gì phải tìm được bà ta.

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Khúc Dục Đông vừa nói xong, cả người hầu đều có vẻ nhẹ nhõm,lùi lại.
Vẻ mặt Giang Thanh Nhã lúc này xấu xa, lúc đi rồi mới hỏi:
- Ta không thể hiểu được dì ta vì sao lại không trộm vàng bạc châu báu mà lại trộm di chúc? Chẳng lẽ là muốn đem cho Khúc Diễm Tô sao?
- Mẹ ơi.

Cô ta đã thực sự trở thành một hồn ma rồi! Có lẽ con chó cũ trung thành dì Phương nghĩ rằng chủ nhân cũ của mình đã chết, vì vậy bà ta muốn đánh cắp tất cả mọi thứ để trả thù chúng ta.
- Bà ta lấy trộm đồ trang sức có phải là để chạy trốn không? Bà ta lấy trộm di chúc vì biết di chúc quan trọng với chúng ta nên cố tình lấy trộm?
Giang Thanh Nhã đoán.
- Đó cũng có thể là do ánh đèn đen vào ban đêm.

Bà ta không nhìn rõ vật gì.

Bà ta muốn lấy đi trang sức vàng bạc nhưng lại vô tình lấy mất theo ý mình
Khíc Diễm Nhi phân tích.
- Không cần biết sự thật của vấn đề là như thế nào, chúng ta nhất định phải bắt được bà ta về! Đánh chết bà ta!
Khúc Dục Đông tức giận, hận có người khiêu khích uy quyền của mình!
Chẳng mấy chốc, nam người hầu được phái đi tìm tin tức đã đến, và dì Phương đã xuất hiện ở đường số 9!
Khúc Dục Đông đã cử hàng chục vệ sĩ đến và thề sẽ chặt đứt đôi bàn tay của dì Phương.
- Tôi muốn cho dì ấy một cơ hội.

Tôi không ngờ rằng sau bao nhiêu năm, trái tim dì ấy vẫn không ở đây.

Trong trường hợp này, tôi nhất định đưa dì Phương xuống địa ngục và mẹ con Diễm Tô được đoàn tụ!
...
Nửa tiếng sau, dì Phương, người đang chết dần vì bị đánh, cúi đầu yếu ớt, máu chảy ròng ròng.

Người nào đó ngẩng mặt lên, mũi bầm tím sưng tấy khắp nơi, vết máu kinh hoàng.
Khúc Dục Đông, Khúc Diễm Nhi và Gianh Thanh Nhã ngồi trước mặt dì Phương nhìn với đôi mắt lạnh lùng.
Hai người hầu mệt mỏi vì đánh, hỏi cũng không được, cay đắng ngước mắt lên
- Thưa chủ nhân, thưa bà, bà ấy rất kín miệng, không nói ra lời nào.
- Đánh tiếp đi!
- Chờ đã!
Khúc Diễm Nhi bước tới để ngăn mấy người lại vì dì ta sẽ chết sau khi chưa tìm ra manh mối.
Giày cao gót đi về phía dì Phương , Khúc Diễm Nhi không vội vàng đi tới, hạ thân cao quý
- Dì Phương, dì không phải người tham lam, tôi chỉ muốn biết sự thật, dì ăn trộm tờ di chúc đi đâu, hãy cho chúng ta biết nguyên do.

Vì chăm sóc chúng ta nhiều năm, chỉ cần dì nói thật, tôi có thể cho dì kiếm sống.
Dì Phương thở hổn hển khó chịu, nói một cách yếu ớt
- Tôi chỉ ...!muốn trả thù cho người vợ đã chết và cô cả ...!Tôi biết nó là vật quan trọng với cô ...!nên tôi đã ném nó xuống sông.

Nếu..cô muôn tìm..thì xuống sông mà..mò..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui