Tối hôm qua trước khi đi ngủ, cô cẩn thận cố ý đặt chiếc chăn bông ở giữa để nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng tình cảnh này là sao? Phản ứng đầu tiên của Diễm Tô là xem mình có bị hiếp hay không, may mà quần áo của cô trên người vẫn còn nguyên.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Lại nhìn Âu Thần , anh ta đã mở mắt khi nào, khinh thường nhìn cô
- Tôi mới là nạn nhân được không? Tôi đã bị cô đá như bao tải tối hôm qua và còn tự vượt qua ranh giới để ôm tôi đấy nhé!
- Cái gì! ! Đá anh ta cả đêm?
Diễm Tô nhớ tới cơn ác mộng đêm qua, cô mơ mơ màng màng là bị kẻ xấu bắt được nên đã đấm đá vào người đối phương… Cô ngại ngùng hỏi
- Thế...anh..có bị làm sao không?
- Em lo lắng cho tôi vậy sao? Không ngờ nhìn cô nhỏ nhắn thế này mà có nội lực mạnh ghê gớm, chỉ cần dùng chân!
" ...!"
Người đàn ông này sao có thể nói xấu cô như vậy! Nhưng suy cho cùng cũng là cô sai.
Định nói lời xin lỗi thì hắn đã làm cô tức điên lên
- Cũng may là cô chưa kết hôn.
Nếu bạn trai của cô biết cô có thói quen hay đá người linh tinh thế này, anh ấy nhất định sẽ không lấy cho cô.
- Anh thâth quá đáng!
Diêm Tô tức giận đến phát run,
- Bạn trai tôi không để ý về những chuyện lặt vặt như vậy giống như anh đâu!
-Không để ý? Cô có chắc chắn rằng bạn trai của cô sẵn sàng tự nguyện trở thành một bao cát cho cô đá một đời?
- Anh ấy sẽ không quan tâm! Anh ấy đối xử với tôi rất tốt!
Nghe câu nào cô phát ra đều ca ngợi và bảo vệ bạn trai mình thì ánh mắt của Âu Thần tối sầm lại.
Thấy anh ta không nói gì nữa nên Diễm Tô vui mừng vì lần đầu tiên được thắng cái tên này.
Sau đó cô nhìn ra cửa sổ và hỏi
- Tiếng nói bên ngoài là ai vậy?
- Người của tôi đến đón chúng ta
Âu Thần lười biếng đứng dậy đưa tay về phía cô
- Nào....
- Bây giờ? Nhưng tôi chưa......
- Nếu cô muốn đánh răng rửa mặt thì tôi đưa cô đi chỗ khác.
Hay là cô muốn vào phòng có gián để rửa?
Diêm Tô lập tức lắc đầu lia lịa khi nghe đến từ gián.
Dù không muốn cùng anh ta ra ngoài nhưng dường như không còn cách nào khác.
Cùng Âu Thần bước ra khỏi ngôi nhà cổ, rất đông ngư dân đã tụ tập bên ngoài xem náo nhiệt.
Một chiếc máy bay phản lực tư nhân tráng lệ_thân máy bay màu trắng, đuôi màu đen, có khắc logo cá nhân, trông cao cấp và trang nhã đậu cách đó không xa.
Diễm Tô từ nhỏ đã là người trong giới thượng lưu, chưa từng có máy bay hạng sang nào cô chưa đi qua nhưng chiếc máy bay này đứng đầu trong số những chiếc máy bay hạng sang có giá cao ngất ngưởng là một tỷ đô la Mỹ.
Khi mới ra đời, nó đã từng gây chấn động giới nhà giàu.
Người ta nói rằng chiếc máy bay được trang bị một loạt các phòng cần thiết như phòng khách, khu văn phòng, khu vui chơi giải trí, khu thư giãn, phòng ngủ, v.v.
Một người đàn ông bước xuống máy bay, trẻ trung, đẹp trai, trong bộ vest chỉnh tề và đeo kính râm, hàng chục vệ sĩ đi theo sau.
Diễm Tô thán phục trước dáng vẻ oai vệ này.
Bất ngờ thay, người đàn ông giàu có này tiến về phía cô nở một nụ cười nhạt.
Diễm Tô nghĩ: " Chúa ơi, nếu mình mà được ngồi trên con phi cơ này một lần thì cô can tâm tình nguyện chết tại nơi này!"
Người đàn ông trong bộ vest chỉnh tề đi từng bước về phía cô.
Cô vẫn đang đắm chìm trong mộng tưởng và tưởng tượng rằng sau này bạn trai cô sẽ lái chiếc này đến tỏ tình chắc cô hạnh phúc mà điên lên mất.
Người đàn ông càng lúc càng đến gần, Diễm Tô trong lòng có chút bối rối.
Bây giờ cô mới ngủ dậy và ăn mặc như thế này, nhếch nhác, chưa tắm rửa sạch sẽ thì làm sao có thể nói chuyện? Cô thậm chí không có dũng khí để tiến tới nên cô đã bước lùi ra sau.
Ngay sau khi cô đứng sau lưng Âu Thần, người đàn ông đã đi bên cạnh bọn cô và hướng ới chỗ Âu Thần cung kính cúi đầu
- Ông chủ cuối cùng Vệ Khanh cũng tìm được ngài, thuộc hạ đáng chết vì đã đến muộn.
Thật không ngờ hai băng nhóm đã dám làm với ngài điều đó trên máy bay.
"Gì cơ? Ông chủ?"
Diễm Tô nhìn người đàn ông bên cạnh cô, thân phận của anh ta chính xác là gì mà tại sao nghe mấy người này có vẻ cung kính xem hắn ta như một đấng tối cao?
- Anh đã kiểm tra mọi thứ rõ ràng chưa?
Âu Thần không có ý trách móc anh chàng tên Vệ Khanh này mà hỏi một cách bình tĩnh.
- Ngoài Hắc Long Bang và các Cực, còn có một nhóm người không rõ thân phận.
Trước khi Hắc Long và các Tổ chức Cực bắt đầu, bên kia đã hung hãn nổ súng!
- Mục tiêu của bọn chúng là gì?
- Mục tiêu của họ là một cô gái, nhưng những hành khác trên máy bay đã bị thương vong nặng nề.
Tôi không tìm thấy bất kỳ manh mối nào trong thời điểm hiện tại.
Sau khi báo cáo, Vệ Khanh nhìn chằm chằm vào Diễm Tô.
Người phụ nữ này là ai mà có thể đứng gần thiếu gia của anh như vậy? Thiếu gia của hắn quanh năm không gần phụ nữ, ghét nhất tiếp xúc với phụ nữ.
Thiếu gia có vẻ thích cô gái này.
Âu Thần mắt tối sầm lại, hình như đang suy nghĩ điều gì đó, một lúc sau mới nói:
- Ngôi nhà này sẽ tìm người quy hoạch và trang trí lại.
Cậu đã làm bay hết mái nhà khi hạ cánh rồi?
Vệ Khanh thú nhận tội lỗi và cúi đầu, xấu hổ
- Thuộc hạ đã phạm sai lầm.
Âu Thần không nói gì quay sang hỏi người phụ nữ bên cạnh
- Cô có biết trồng rau không?
Người phụ nữ kinh ngạc đến mức không nói nên lời, đánh giá cuộc đối thoại giữa người được gọi là ông chủ và cấp dưới thì chắc chắn người đàn ông này nhất định không đơn giản.
Thấy cô im lặng, thuộc hạ ở bên khẽ cau mày
- Thiếu gia chúng tôi đang hỏi chuyện cô.
Người phụ nữ vội vàng đáp:
-Ừ…
- Cho cô ấy một vườn rau khác.
Âu Thần ra lệnh xong quay đầu nhìn Diễm Tô
- Một vườn rau đủ trả tiền ăn gấp mười lần?
Diêm Tô không ngờ hắn ta lại nhớ câu chuyện tối hôm qua mà cô cho đó là một trò dùa , nhất thời không biết nên trả lời như thế nào!
- Chỗ ở, tôi sẽ trả cho bọn họ một căn nhà mới tinh.
Về phần chi phí chữa bệnh mà cô đã đề cập ...!trong phần đời còn lại, hãy viết cho họ một tấm séc một triệu
Vệ Khanh nghe lệnh của thiếu gia, lập tức lấy trong túi ra một tờ chi phiếu .Cậu ta đang định viết một xấp séc trắng, thì chợt nghĩ ra điều gì đó
- Thưa ông chủ, sợ rằng không có ngân hàng nào gần đây để có thể đổi tấm séc!
Theo như cậu ta biết, không có ngân hàng rút tiền nào trong bán kính 10.000 dặm.
Nếu hai vợ chồng nhận được séc thì phải rất phiền nếu muốn đổi thành tiền mặt..