Hợp Đồng Hôn Nhân: Tổng Tài Thú Tính Thật Khó Chiều!

“Tư tổng, xin chào!”

Nhìn thấy Tư Hạo Hiên mặt vạch một vạch đen như vậy, làm sao Khúc Thiên Minh không biết hắn đang tức giận vì chuyện gì cơ chứ! Hiếm lắm mới có thể nhìn thấy bộ dạng này của hắn, tội gì không chọc thêm chút xíu nhỉ?

Anh đưa tay quàng qua eo thon của Hạ Thi Văn, kéo cô đi gần sát lại mình, ánh mắt còn tỏ ra vô cùng thích thú tiếp tục nói chuyện cùng cô.

“Anh tự nhiên làm sao vậy?”

Cảm nhận được hành động lạ này của anh, cô có chút ngạc nhiên hỏi nhưng cũng không khó chịu đến nỗi gạt đôi tay đang làm loạn kia ra, dù sao người đang làm loạn kia chính là anh ruột cô, vậy thì sao cô phải lo chứ?

“Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn chọc cục than đen ở kia!”

“Cục than đen!?”

Cô đưa mắt nhìn ra phía ghế sô pha, a… đột nhiên hiểu ra vấn đề.

Nhưng, hắn đâu có thích cô?

Làm như vậy cũng đâu có ích lợi gì chứ? Cô thừa nhận, quãng thời gian trước cô đã bị hắn làm cho rung động, sau đó nhớ lại những kí ức hồi bé lại càng khiến cô rung động hơn!

Nhưng rung động thì sao chứ?


Dù sao hắn cũng đâu có thích cô?

Người đề nghị làm hợp đồng hôn nhân là cô, người rung động trước cũng là cô, bây giờ mà nói ra, chắc chắn hắn sẽ cười vào mặt cô mất! Cô cũng đâu có biết được cô sẽ thích hắn cơ chứ!?

Đột nhiên cô lại có chút mong chờ, Tư Hạo Hiên hắn sẽ làm gì…

“Không dám, Khúc tổng, chào anh!”

Nhẫn nhịn nói ra được câu chào trong tâm trạng khó chịu, hắn lại quay xuống chúc đầu vào máy tính, tiếp tục công việc…

Hạ Thi Văn, em giỏi lắm, rời tôi ra một chút thì đã đi tìm người khác rồi!

Bao nhiêu chuyện mấy ngày qua tôi làm cho em em liền ném qua một bên hả?

Hắn tự nói với lòng phải mặc kệ, không quan tâm đến cô nữa, vậy nên cứ chúi đầu vào máy tính!

Nhưng hành động đó lại khiến Hạ Thi Văn cảm thấy có chút buồn lòng không nói rõ được…

Hai người đi xuống, Khúc Thiên Minh còn dịu dàng đỡ cô ngồi vào ghế sau đó mới chào rồi ra về. Trước khi đi còn không quên liếc mắt mỉm cười với anh chàng tổng tài nào đó rồi thoải mái đi ra. Diệp Tuyết Nhi sau đó cũng đứng lên ra về luôn, để lại đôi “vợ chồng” kia ở trong phòng…

Căn phòng to lớn như vậy đột nhiên lại chìm vào im lặng, Tư Hạo Hiên thì mặt mày tối sầm, cứ cắm chặt mắt vào máy tính, ánh mắt như muốn đâm thủng cả chiếc máy tính trước mặt. Còn Hạ Thi Văn cũng không kém gì, sắc mặt bí xị xuống. Bầu không khí nghẹt thở này làm cho những người làm trong nhà dù không được ai nhắc nhở cũng tự giác chạy ra ngoài.

Cuối cùng, Hạ Thi Văn cũng không chịu nổi cái bầu không khí khiến người ta chán ghét này, lên tiếng:

“Cái đó….bây giờ cũng muộn rồi, đầu bếp chắc cũng làm xong cơm rồi, anh có…ở lại ăn không?”

Cô dè dặt hỏi.

“Không rảnh, tối nay không ăn!”

Hắn bực dọc lên tiếng, mắt bây giờ mới rời khỏi chiếc máy tính được một lúc, liếc mắt nhìn vẻ lúng túng của cô.

Làm gì mà lại lúng túng cơ chứ?

Bị hắn đoán trúng rồi sao?


Nam nữ thụ thụ bất thân mà một mình ở trong phòng ngủ làm gì cơ chứ?

Dù hắn có tức giận đến mấy, nhưng cũng chỉ vì giữ thể diện nên rốt cuộc cũng không hề lên tiếng hỏi.

“Ồ….Vậy không phiền anh nữa, tôi đi ăn cơm trước!”

“Em…!”

Không kịp đợi hắn phản ứng, cô đã chạy nhanh về phòng ăn, để lại một hắn ngồi đó “hừ” lạnh một tiếng rồi tức giận gập máy tính đi ra ngoài.

“Thiếu phu nhân, cô như vậy… hình như không ổn đâu! Thiếu gia tức giận cũng là vì cô và Khúc tiên sinh ở trên lầu lâu quá. Cô nói xem, một nam một nữ ở trên lầu, làm sao thiếu gia không lo cho được cơ chứ!”

Quản gia Trương nhẹ nhàng khuyên nhủ cô.

Đùa à, hai người cứ như vậy không phải người làm như bọn họ phải hứng chịu hết cơn thịnh nộ sao?

Làm ơn đi, ông đã già lắm rồi, không chịu nổi với mấy cái trò giận dỗi nhau của đôi vợ chồng mới cưới đâu!

Cách tốt nhất vẫn là phải giải quyết mâu thuẫn của họ trước thôi!

“Kệ anh ấy đi ạ! Con và Khúc Thiên Minh là bạn bè, thanh giả tự thanh, người không làm chuyện xấu ắt tự trong sạch, đâu phải sợ chứ!”

Vả lại, hắn cũng làm gì có quyền lên tiếng cơ chứ!

Quản gia Trương biết mình không thể lay chuyển được cô, vậy là đành mỉm cười câm nín.


Ăn xong cơm, cô ngồi xem tivi trong phòng khách. Tích tắc, tích tắc…từng tiếng kim đồng hồ cứ trôi qua, quay lại nhìn đồng hồ thì đã thấy, giờ đã là mười một giờ rồi! Người làm cũng đã đi về hết, chỉ còn cô ngồi trên sô pha và quản gia Trương ở lại.

“Thiếu phu nhân, hay là cô về phòng ngủ trước đi!? Để tôi chờ cửa giùm!”

“Không cần đâu ạ! Cũng đã mười một giờ rồi, ông đi nghỉ sớm đi! Anh ta chẳng phải có chìa khóa sao? Không cần quản!”

Dù sao quản gia Trương cũng đã không còn trẻ nữa, không thể để ông ngồi đây cùng cô được. Cô chỉ là buồn bực nên mới ngồi xem tivi thôi, mới không phải đợi cửa hắn!

“Vậy được, tôi về phòng mình trước, có gì thì thiếu phu nhân cứ gọi tôi là được!”

“Được ạ!”

Hạ Thi Văn lễ phép mỉm cười, nhìn bóng lưng của ông đi khuất sau dãy hành lang mới yên tâm tắt tivi đi lên lầu. Nhưng cô không về phòng ngay mà cứ đi lững thững dọc trên hành lang sáng đèn vàng, vừa đi cô vừa ngó nghiêng khắp các căn phòng trên dọc đường….

Tên này cũng thật phô trương, tại sao căn phòng nào cũng là phòng ngủ vậy? Không có thứ gì khác hay ho hơn sao!? Cuối cùng, chân cô dừng bước ở một căn phòng cuối dãy. Cánh cửa vừa bật mở, khung cảnh bên trong làm cô kinh ngạc đến độ không tài nào thốt nên lời…

Ở trong một căn phòng tối đen như mực là hàng ngàn những bức tranh vẽ bằng chì được đóng trong khung ảnh làm bằng gỗ mộc mạc treo khắp phòng, mùi hương tự nhiên của gỗ lan tỏa làm khung cảnh mặc dù không có tí ánh sáng nào nhưng cô cũng cảm nhận được sự thoải mái vô cùng…

- Các bạn nghĩ nu9 nhìn thấy cái gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận