“Ây da, bớt bớt lại đi, tôi không nhìn được ánh mắt kia nữa rồi nha!”
Tích Gia Di giả vờ ghét bỏ gương mặt đang chìm đắm trong hạnh phúc của Hạ Thi Văn, quay người cầm cốc bia lên tu một hơi.
“Sau này cô và người ấy thành đôi cũng sẽ như thế này thôi!”
Hai cô gái cười cười nói nói cả buổi tối, đến khi trăng đã lên cao thì hai người mới ra về. Hiện tại, trong lòng hai người đều rất rõ ràng, đối phương đã trở thành một người bạn thật sự của mình.
Tích Gia Di lái xe đưa Hạ Thi Văn về tới tận cửa nhà, nhìn cô đi khuất sau cánh cổng mới yên tâm ra về.
Trong biệt thự hiện đại hoa lệ kia….
Phòng khách yên tĩnh vẫn còn sáng đèn, Tư Hạo Hiên đang ngồi xem văn kiện cùng chiếc máy tính trên bàn. Nhưng dù có cố gắng tập trung tới đâu, anh cũng không thể đọc vào đầu được, cứ thấp thỏm lo âu, thi thoảng lại ngước nhìn lên đồng hồ.
Đã mười giờ rồi, cô nhóc kia sao còn chưa về cơ chứ!?
Vừa định mặc áo khoác lao ra cửa tìm cô thì cánh cửa bật mở, anh ngay lập tức chạy thẳng ra cửa.
Hạ Thi Văn từ từ treo chiếc áo khoác lên giá treo quần áo, thấy tiếng động đằng sau, cô vội quay đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt mong chờ của anh.
Có thể là do tác dụng của bia, hoặc do nhìn thấy người cô yêu, cô bất giác cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Chạy nhào tới, nhảy lên ôm lấy cổ anh, gục đầu vào phần vai rộng, cô thỏ thẻ:
“Nhớ anh quá đi, ông xã!”
“Em lại uống bia nữa hả? Không phải anh đã nói…”
Ngửi thấy mùi bia trên người cô, anh không nhịn được mà trầm giọng lại, cũng không nỡ mắng cô, chỉ ôm cô nàng đang quấn lấy anh vào lòng, đem cô ngồi ra ghế sô pha.
Nhưng còn chưa kịp bước đi, bỗng nhiên cô đặt một nụ hôn lên môi anh, sau đó cười như không có chuyện gì xảy ra.
“Ông xã đại nhân, em sai rồi mà!”
“…”
Anh không nói gì, nhưng da mặt anh lúc này dù dày cũng có chút đỏ, sau đó liền bế cô ngồi xuống ghế.
“Mau xuống đi nào!”
“Ưm…không muốn đâu! Em muốn ôm!”
Cô lắc đầu liên tục, tay vẫn ôm chặt cổ anh, ngồi lên lòng anh mà cô cảm thấy rất thích thú.
Dù gì cô kém anh những 6 tuổi, không để cô làm nũng chút với ông chú này sao?
“Được được được, anh ôm em. Sao hôm nay tự dưng lạ vậy?”
Nhìn cô như vậy tuy anh rất vui, nhưng cũng không khỏi có chút thắc mắc.
Giọng điệu cô rõ ràng không hề say, vậy mà sao tự nhiên lại có bộ dạng như này vậy?
“Nhớ cô gái em kể với anh trong điện thoại hôm nay không? Hôm nay em kể cho cô ấy chuyện em có chồng, cô ấy bảo em thật là hạnh phúc vì đến được với người mình yêu. Em cũng cảm thấy mình quả nhiên rất may mắn, lại được một người khiến bao người khiếp sợ như Tư tổng đây yêu thương, vì vậy muốn thể hiện chút tình yêu đối với anh!”
Cô vừa nói, tay vừa đưa lên sờ sờ gương mặt hoàn mỹ của anh.
“Cô ấy rất đẹp nha. Em đảm bảo nếu như anh gặp cô ấy sẽ ngay lập tức thích đó”
“Sẽ không bao giờ có chuyện đó!”
Tư Hạo Hiên nghiêm túc nhìn cô, giọng khẳng định chắc nịch.
“Hửm, tại sao vậy?”
Hạ Thi Văn mặt hơi ửng đỏ nhìn chằm chằm vào anh, tay không yên vị mà bắt đầu đưa tay vuốt ve khuôn miệng của anh, tiếp theo lần mò xuống vuốt ve đến phần cơ bụng rắn chắc.
Nhưng sau đó bàn tay nghịch ngợm nhanh chóng bị nắm chặt, từ nãy giờ cô cứ như vậy hết lần này đến lần khác dụ dỗ anh, thật sự đã đến cực hạn của anh rồi.
“Vì em là đẹp nhất rồi!”
Anh hôn lên đôi môi xinh đẹp của cô, từ từ, dần dần tiến sâu vào bên trong khoang miệng đầy vị ngọt kia, tay bắt đầu không chịu nổi mà luồn xuống lớp váy.
“Quên không nói với anh!”
Đang chuẩn bị bắt đầu, Hạ Thi Văn lại đột nhiên rời đôi môi kia ra, nở nụ cười xảo trá, nháy mắt tinh nghịch.
“Em đang rớt dâu!”
Ngây người một chút, Tư Hạo Hiên cuối cùng cũng hiểu ra, bất đắc dĩ nói:
“Hạ Thi Văn, em được lắm, tiểu quỷ nghịch ngợm!”
Sắc mặt anh trầm xuống, cô khơi dậy lửa trong lòng anh, xong bây giờ không chịu dập tắt nó, cô nhóc này càng ngày càng nghịch ngợm rồi!
“Ông xã à, em mệt quá, chúng ta đi ngủ đi!”
Cô vừa nói, tay vẫn liên tục trêu đùa vuốt ve nửa trên thân thể của anh.
Nhìn khuôn mặt anh nghiêm túc nhẫn nhịn, cô bất giác cười thành tiếng. Hiếm khi nào lại được chiêm ngưỡng gương mặt cam chịu của một chủ tịch tập đoàn lớn nhất thành phố, cô phải trêu tới bến một chút.
“Lần này tha cho em, vài ngày nữa trừng phạt em một thể!”
Anh hậm hực liếc mắt nhìn cô, sau đó không để cô kịp nói đã cầm lấy ngón tay nghịch ngợm kia liếm một cái khiến cô giật thót.
“Anh…”
“Đi thôi, đi ngủ nào!”
Thành công trả thù, anh mới vui vẻ bế bổng cô đi lên lầu.
Đêm đó là đêm đầu tiên hai người cùng trải qua một buổi tối êm đềm nhất. Ôm nhau ngủ chung một giường, anh đặt đầu cô lên tay mình, cô rúc vào lòng ôm lấy anh.
Trăng đêm nay rất đẹp, nhưng lại pha thêm màu đỏ. Trên bầu trời đều không thấy những vì sao nhỏ kia đâu, cả một bầu trời đêm yên tĩnh, chỉ còn lại trên đó một quả bóng tròn màu của huyết sắc, người ta gọi đó là “huyết nguyệt”…
- Mong mọi ng tiếp tục ủng hộ tui bằng cách like, vote (bầu phiếu), nếu rảnh rỗi thi thoảng cho tui xin cái bình luận nha!
Love all độc giả