Hợp Đồng Hôn Nhân: Tổng Tài Thú Tính Thật Khó Chiều!

Quay về biệt thự, Hạ Thi Văn ngủ một giấc đến gần chiều tối mới tỉnh dậy.

Cô mệt mỏi oằn người ngồi dậy, khắp thân thể đến giờ vẫn còn cảm giác đau nhức, mặc dù không rõ lắm nhưng nó vẫn cứ nhói lên từng đợt…

Rời giường, cô nhanh chóng đi đôi dép trong nhà vào rồi chạy xuống tầng 1.

5 giờ chiều…

Căn phòng khách thiết kế hiện đại lấy tông màu trắng làm chủ đạo, đèn đều được thiết kế theo phong cách hiện đại nhất, từng ánh đèn trắng chĩa vào bốn con người đang ngồi trên ghế sô pha. Ngồi ở giữa là Hạ Chí Viễn, bên cạnh là Diệp Tuyết Nhi và Lưu Niên, Tư Hạo Hiên ngồi đối diện với hai người bọn họ.

Như không hẹn mà gặp, họ ngồi đó mà chẳng ai nói câu gì.

Hạ Thi Văn mệt mỏi lê bước xuống tầng, còn chưa kịp định hình xem có ai ngồi ở đó, một bàn tay nhỏ bé đã vòng qua ôm lấy người cô, giọng còn mang theo nỗi lo âu tận cùng, vừa nói vừa khóc nấc lên:

“Thi Thi, hôm qua mình lo cho cậu chết đi được, đi tìm cậu cả một đêm lận. huhu…”

Hạ Thi Văn chưa tỉnh ngủ, mắt vẫn còn lim dim, nhưng nghe giọng nói cô cũng biết được người này là ai, vội vàng đưa tay qua đáp lấy cái ôm, an ủi cô nàng nước mắt đang rơi không ngừng kia:

“Được rồi, được rồi. hôm qua gặp một vài chuyện ngoài ý muốn, giờ không sao cả rồi, mình vẫn an toàn trở về rồi đây nè! Nín đi, đừng khóc nữa!”


Đưa mắt nhìn xuống phía dưới phòng khách, cô nhìn thấy ở đó có ông ngoại cô, Lưu Niên, còn có cả…. Tư Hạo Hiên!

Trong đầu cô nổi lên một trận phong ba, tại sao hắn ta lại ở nhà cô?

“Thi Thi, con xuống đây với ông!”

Hạ Chí Viễn nhìn cô với ánh mắt nghiêm nghị, lại còn thấy Tư Hạo Hiên ngồi bên cạnh đang tủm tỉm cười, cô đã đoán ra được tất cả mọi chuyện.

Hỏng rồi, hắn đã nói với ông về việc hôm qua rồi!

Hạ Thi Văn buông Tuyết Nhi ra, nắm lấy tay cô bạn, cùng đi xuống dưới nhà. Tuyết Nhi lấy tay gạt qua mặt, lau đi nước mắt còn vương trên gò má, thì thầm vào tai Hạ Thi Văn:

“Thi Thi, lát nữa cậu đừng có quá kích động nhé!”

Hạ Thi Văn không hiểu ý câu nói này là gì, có chết cô cũng không nghĩ ra chỉ vì một đêm lỡ dở mà cô lại có một ông chồng hợp đồng!

Lúc nãy trước khi xuống nhà, cô đã chọn một bộ ngủ dài cổ cao để che đi vết hôn dày đặc trên người, vì vậy cô cũng không ngờ rằng Tuyết Nhi lại có thể nhìn thấy những dấu hôn này, đó là lí do vì sao cô lại nói với Hạ Thi Văn câu nói đó.

Xuống đến nơi, ông cô chỉ tay về phía ghế Tư Hạo Hiên, bảo cô sang ngồi bên cạnh hắn. Dù cô có muốn cự tuyệt cũng không được, vì căn bản ghế bên kia Lưu Niên và Tuyết Nhi đã ngồi vào mất rồi, vậy là cô lại bất đắc dĩ ngồi xuống.

Ngồi bên cạnh hắn, chốc chốc cô lại có thể ngửi được mùi hương quen thuộc trên cơ thể hắn, người cô nóng bừng lên, khẽ run rẩy. Cảm thấy người đàn ông bên cạnh còn đang nhìn cô chằm chằm, lại càng khiến cô ngồi cứng đờ không biết phải làm gì cả.

Vậy mà hắn lại còn đưa tay đặt lên tay cô, nắm chặt đôi tay nhỏ bé đang khẽ run lên làm cho cô giật thót, quay sang nhìn hắn đầy ý hận. Hắn còn mặt dày thì thầm vào tai trêu đùa cô:

“Vợ yêu à, em làm sao vậy?”

Giọng hắn như mang theo hơi thở ấm áp mùa xuân, nóng hổi phả vào tai cô, cả mặt bỗng chốc đỏ bừng.

Vợ yêu? Hắn nói cái quái gì vậy?

“Anh… anh đừng có mà nói linh tinh, a..ai là vợ anh?”

Hạ Thi Văn nhỏ giọng, đảm bảo ông cô không thể nghe thấy.


“Con chính là vợ nó đấy!”

Chẳng ngờ Hạ Chí Viễn còn chả cần nghe họ nói gì, đã trịnh trọng tuyên bố thẳng thừng một câu.

“Ông, ông nói cái gì vậy chứ? Con với anh ta ngoại trừ công việc còn chưa bao giờ tiếp xúc với nhau mấy, ông nói cưới là cưới ư?”

Hạ Thi Văn trợn trừng mắt, lớn tiếng phản kháng.

“Có thật là con với Tư thiếu chưa tiếp xúc thân mật bao giờ? Vậy tối qua con ở đâu?”

Hạ Chí Viễn đan hai tay đặt lên đầu gối, giọng điệu tra hỏi khiến cô sững người.

Ông cô lại gọi hắn là Tư thiếu? Chẳng phải chỉ là một trợ lý thôi sao?

Tối qua?

“Tối qua chỉ là tại vì con bị bọn bắt cóc bỏ thuốc mà thôi ông! Con với anh ta không yêu nhau, làm sao có thể kết hôn cơ chứ?”

Hạ Thi Văn cuống đến nỗi đứng hẳn lên, đôi mắt lơ mơ buồn ngủ lúc nãy giờ đang trợn trừng đầy giận dữ.

“Đừng nói nhiều, ông đã quyết rồi! Có lẽ con chưa biết đây là ai phải không? Vậy ông giới thiệu cho con, đây là Tư Hạo Hiên, chủ tịch tập đoàn Tư thị, người đứng đầu trong đại cổ đông của chúng ta, là vì con nên Tư thiếu mới hạ mình xuống làm trợ lý giúp con biết không!”


Lúc này Tư Hạo Hiên muốn mở miệng ngăn cản ông nói ra thân phận cũng đã muộn. hắn vốn dĩ còn muốn giấu thân phận thêm chút để trêu cô, vậy mà không ngờ ông lại nhanh hơn hắn một bước… lần này xong thật rồi!

Hạ Thi Văn quay lại đối mặt với hắn, cô nhìn hắn chằm chằm, rồi đột nhiên bật cười, giọng giễu cợt:

“Ông ngoại, như thế này khác nào ông bán con cho đại cổ đông để thu lợi cho tập đoàn? Ha, giờ con hiểu vì sao cứ khi nào con gặp rắc rối, hắn sẽ là người chạy đến cứu con đầu tiên rồi! Lần ở nước ngoài cũng vậy, công việc cũng vậy, hay lần bị bắt cóc này cũng vậy.

Ông, trước giờ người đều chưa bao giờ hỏi con muốn gì, toàn tự quyết định thay cho con, con cũng chưa từng đòi hỏi bất cứ thứ gì.

Con cũng là con người mà, cũng có việc con muốn làm, cũng có thứ mà con muốn, cũng muốn tự nỗ lực mà không bị ai ép buộc.

Trước kia, con chỉ nghĩ rằng ông làm vậy đều là vì muốn tốt cho con, nhưng giờ con biết con sai rồi! Hóa ra là hai người đã sớm thông đồng, còn con và cả cuộc sống của con, chỉ là con rối trong trò chơi này mà thôi!”

“Con…”

Hạ Chí Viễn chưa kịp nói tiếp câu tiếp theo, Hạ Thi Văn đã chạy thật nhanh xông ra ngoài cửa chính.

“Thi Thi…”

Tuyết Nhi gọi với theo, định chạy đuổi theo cô nhưng không kịp, bóng Hạ Thi Văn đã khuất xong cánh cổng to lớn của Hạ gia mất rồi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận