Hợp Đồng Hôn Nhân: Tổng Tài Thú Tính Thật Khó Chiều!

Tư Hạo Hiên thì như ong gặp được mật hoa, loại mật ngọt làm hắn vô cùng ấm áp. Ôm cô trong vòng tay làm hắn cảm thấy rất an tâm, ngủ một giấc thật sâu, tay vẫn ôm chặt lấy cô gái bé nhỏ trong lòng. Có lẽ là do mấy ngày nay quá mệt mỏi đối với hắn, cũng có thể là do có cô nằm bên cạnh mà hắn không cần phải lo nghĩ thêm gì nữa cả.

Còn Hạ Thi Văn thì nằm suy nghĩ lại về giấc mơ trước khi cô đau đầu rồi ngất đi, nó là mơ…nhưng cũng không giống là mơ, rốt cuộc những điều cô thấy là gì?

Suy nghĩ một hồi, cô ngủ lúc nào rốt cuộc cô cũng không biết nữa! Từ trong thâm tâm, cô không còn bài xích cơ thể và con người hắn nhiều như cô tưởng tượng mà còn ngược lại, cô cảm thấy mình có vẻ như càng ngày càng ỷ lại vào người đàn ông này rồi!

Người bên cạnh vẫn dang tay ôm thật chặt cô vào lòng khiến cho cô càng bình yên, ngủ thật sâu, đầu rúc vào lồng ngực săn chắc của hắn, không gian yên tĩnh đến lạ thường, chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của hai con người nằm trên giường bệnh, khung cảnh thật sự vô cùng ấm áp….

“Cuối cùng em cũng chịu ngủ rồi, dỗ em thật mệt!”

Hắn là chủ tịch một tập đoàn lớn, là một người phải thâu đêm suốt sáng làm việc, vậy nên hắn chỉ chợp mắt có một chút, đúng giờ 6 giờ là hắn sẽ tỉnh dậy theo một thói quen…

Hắn không bật dậy ngay, vẫn nằm im đó, ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của cô mà lòng nở nụ cười vui vẻ. Cô không thể biết dáng vẻ hắn ngày hôm đó khi nhìn thấy cô như vậy đã sốt sắng thế nào, thậm chí bỏ cả cuộc họp giữa chừng để chạy ngay đến bệnh viện tìm cô, một đống hậu quả sau đó hắn cũng chưa thèm giải quyết, cứ thế hai ngày hai đêm, chăm sóc cho cô ở bệnh viện.

Hắn cũng có chút không hiểu nổi mình. Thân phận thật của cô còn chưa được tr rõ, nhưng mà hắn lại không kìm được lòng mà quan tâm, lo lắng cho cô. Hắn rất sợ sau đó đột nhiên phát hiện ra cô thật sự là cháu ruột của Hạ Chí Viễn, vậy hắn nên làm sao đây? Tiếp tục thích cô...hay là hận cô?

Hôn lên trán cô một cái, hắn buông đôi tay đang ôm lấy eo của cô rồi xuống giường, quay gót bước ra ngoài, đóng cánh cửa phòng bệnh lại…

Lần thứ hai cô tỉnh dậy, kim đồng hồ trong phòng đã điểm đúng 8 giờ rưỡi không hơn không kém…

Nhìn sang bên cạnh, không thấy bóng dáng hắn đâu.

Đưa tay sờ vào đệm, trên giường đã lạnh, chứng tỏ hắn đã đi khá lâu trước…

Nhớ lại hai người vào sáng sớm hôm nay, hắn ôm cô ngủ, cô cũng không hề cự tuyệt, còn yên tâm ngủ trong lòng hắn, ngủ say đến nỗi hắn rời đi lúc nào, cô cũng chẳng hay.

Có phải hôm qua, hai người thực sự nhìn rất giống đôi vợ chồng mới cưới không? Cô đây là thực sự thích rồi sao?

“Thiếu phu nhân, thiếu gia có dặn tôi khi cô tỉnh nhớ mang cháo lên cho cô!”

Quản gia Trương cầm một chiếc khay làm bằng nhôm vào, trên đó có một bát cháo và cả thuốc để ở đó, rất nhanh chóng lấy bàn ăn ra, tay chân vô cùng chuyên nghiệp đặt bát cháo lên bàn.

“Cháo trứng chim cút sao?”

Nhìn thấy bát cháo để trên bàn, cô ngạc nhiên hỏi lại.

Hắn biết cô thích ăn loại cháo này à? Hay là….chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi?

“Thiếu phu nhân thích loại cháo này sao?”

“Đúng vậy, tôi từ bé đã vô cùng thích loại cháo này rồi, nhưng vì hồi đó các bạn cùng lớp chê tôi là ăn loại cháo quê mùa, hơn nữa cũng bị ông cấm vậy nên không ăn từ rất lâu trước rồi! Không ngờ bao nhiêu lâu giờ cuối cùng cũng được thưởng thức lại!”

Không biết vì sao, nhưng từ khi cô có ý thức là đã đòi ông cho đầu bếp nấu món này bằng được, cô còn có thể ngày nào cũng ăn mà không hề biết ngán.

Nhưng mỗi khi cô nhắc đến món này, ông cô lại sẽ tức giận và mắng cô, không cho cô ăn, vậy nên đã từ rất lâu rồi, hơn chục năm cô mới lại có thể ăn lại món ăn này. Cô vẫn nhớ rõ hương vị của nó, mùi thơm của gạo, vị bùi bùi của trứng cút nhỏ, thật sự là còn ngon hơn tất cả các món sơn hào hải vị cô được ăn qua!

“Vậy sau này tôi sẽ thường xuyên bảo đầu bếp làm món ăn này cho thiếu phu nhân. Giờ cô ăn xong, uống gói thuốc này sau đó nghỉ ngơi sớm đi, đầu cô không có ảnh hưởng gì nhiều, chỉ là đại não bị kích thích nặng nên mới ngất đi, nghỉ ngơi vài ngày là ổn rồi!”

Đại não bị kích thích? Chứng tỏ chuyện đó hoàn toàn không phải là mơ!

Vậy thì tại sao cô lại nhìn thấy những chuyện đó được?

Thôi kệ, ăn trước đã rồi những chuyện còn lại cô sẽ tính sau!

“Được ạ, vất vả cho ông rồi, quản gia Trương!”

Vừa nói, cô vừa bắt đầu cầm thìa lên rồi xúc cháo….

Đúng là hương vị này!

Cô cười tít mắt, vẻ mặt xanh xao giờ đã có sức sống hơn rất nhiều.

“Không có gì, đó là trách nhiệm của tôi mà!”

Ông đứng đó, nhìn cô ăn vơi nửa bát cháo rồi mới đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại, ánh mắt xanh xa xăm nhìn cô nàng đang vui sướng như trẻ con trên giường bệnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui