Cố Cung ((故宮), tọa lạc ở ngay trung tâm thành phố Bắc Kinh, là cung điện của 24 triều vua từ giữa nhà Minh đến cuối nhà Thanh.
Các cung điện đồ sộ trong Tử Cấm thành được khởi công vào năm thứ 4 đời vua Vĩnh Lạc - vị hoàng đế kiệt xuất của triều Minh, và là một trong những vị vua lỗi lạc của Trung Quốc.
Đây là cung điện hoàng gia được bảo tồn tốt nhất của Trung Quốc và là một trong những cung điện lâu đời nhất trên thế giới.
Đến đây, khách du lịch Bắc Kinh sẽ được tham quan nơi ở của vua quan xưa kia, những tác phẩm vô giá và nghệ thuật hoa viên truyền thống Trung Hoa.
Tử Cấm Thành được coi là báu vật lịch sử vô giá, nơi đây được coi là công trình lịch sử chứng kiến thời địa hoàng kim nhất của Trung Quốc thời phong kiến.
Không chỉ mang giá trị lịch sử mà nó còn có giá trị to lớn về mặt văn hóa đối với nhân dân Trung Hoa, nơi đây được coi là kiệt tác nghệ thuật kiến trúc Trung Hoa với những nét chạm khắc tinh tế, tỉ mỉ.
Hàn Dương Phong nhờ ba mẹ trông coi Hàn Vĩnh Thiên, tuy đến Bắc Kinh nhiều lần và cũng nghe nói đến Tử Cấm Thành nhưng chưa một lần bước chân vào, anh nghe khá nhiều về những giai thoại huyền bí và những câu chuyện bí ẩn.
Triệu Thanh Tuyết cũng sợ nhưng cô vào đây khá nhiều, để tìm hiểu kiến trúc của Tử Cấm Thành và khám phá xem những lời tiên đoán của netizen xứ Trung có đúng hay là không.
Nơi này luôn luôn đông đúc người đến tham quan, không chỉ có người dân Trung Quốc mà còn có du khách nước ngoài, Cố Cung thu hút du khách bởi vẻ đẹp cổ kính của nó.
Sau khi mua vé xong, Hàn Dương Phong và Triệu Thanh Tuyết cùng bước vào, chỉ cần không đến những nơi bị cấm thì sẽ không sao cả.
- “ Liệu có lo chúng ta sẽ lạc trong cung điện rộng lớn này không vợ? Anh thấy ở đây cứ sao sao ấy, kiểu ma ám.
Phải tồn tại hàng nghìn năm rồi ấy chứ.
”
- “ Rất lâu và rất xa xưa, đi ban ngày thì không sao nhưng nếu đi vào buổi tối thì không sao.
Không lo lạc đâu vì có bảng hướng dẫn lối ra mà, vả lại em cũng nhớ lối ra nữa, em đi nhiều rồi mà.
”
- “ Trung Quốc nhiều lắm những kiến trúc cổ đại như thế này, giai thoại về tâm linh cũng không ít.
Anh không hoàn toàn tin tưởng về cái này nhưng cũng một phần nào cảm thấy sợ khi nhắc đến.
”
- “ Hiện thực và tâm linh là hai thứ tồn tại song song, thế giới tâm linh không nên tin tưởng tuyệt đối.
Cũng có một phim trường có quy mô như Cố Cung vậy.
”
Hàn Dương Phong thấy lời vợ nói cũng đúng, anh cũng không tin mà cũng chẳng để tâm đến, thế kỉ hiện đại nên con người cũng sống thoáng hơn.
Người người qua lại đông đúc, càng về sau càng đông.
- “ Anh quen sống ở Thượng Hải, toàn là những toà nhà cao tầng, hiếm có những nơi cổ kính thế này nên cũng thấy lạ.
Thi thoảng về nhà, cũng thấy hoài niệm nhưng ngôi nhà ấy đã có người khác làm chủ từ lâu lắm rồi.
”
- “ Đô thị phồn hoa thì phải khác chứ, em vốn dĩ quen việc sống ở nông thôn Bắc Kinh.
Những nơi thế này em lại thích đến, dù sao thì cũng phải nhập gia tùy tục, em cũng vậy mà.
”
- “ Biết em học ở Thượng Hải sớm hơn một chút thì có phải tốt hơn không, nghĩ lại anh vẫn thấy hối hận, đáng lí phải kêu trợ lý truy tìm tung tích của em.
” Hàn Dương Phong mặt buồn tủi nói
- “ Chẳng phải bây giờ em đã là vợ anh rồi sao, cần gì phải tiếc nữa chứ.
Nếu như mà em có trở thành vợ người khác thật thì anh cũng đâu có để yên, kết hôn rồi em mới thấy anh đáng ghét chết đi được.
”
Triệu Thanh Tuyết buột miệng nói nhưng nó đúng thật, cô thấy anh bây giờ chẳng giống ngày trước một chút nào.
Chẳng lẽ ai có vợ đều bất bình thường như thế này hay sao?
- “ Sao lại đáng ghét, anh đáng ghét nhưng anh vẫn luôn yêu em, cãi làm sao được.
Đáng ghét nhưng mà vẫn giàu chán.
”
- “ Anh là nhất, làm cách nào để hết giàu đi.
Biết mình giàu mà suốt ngày khoe, khoe, khoe.
”
- “ Giàu để nuôi vợ, đi chơi tiếp thôi.
”
Hàn Dương Phong cứ thế nắm tay cô đi khắp Tử Cấm Thành, người khác nhìn cứ tưởng hai người là vợ chồng son nhưng họ đâu biết họ đã làm cha làm mẹ rồi.
Bắc Kinh chính là nơi khởi đầu hạnh phúc của họ..