Đi hết vòng quanh khu trung tâm, mỗi cửa hàng phải mua ít nhất ba món bà mới chịu đj sang cửa hàng khác.
Đàm Tịch Hy theo sau chẳng biết nên nói như thế nào, chỉ lẳng lặng để yên cho Diệp Tô Ái lựa đồ cho mình.
Đến lúc về nhà trời đã sắp tối hẳn, Đàm Tịch Hy uể oải đi vào bên trong nhà cùng với mẹ chồng.
Diệp Tô Ái ngược lại với cô lại rất tươi tắn và tràn đầy sức sống.
Vừa bước vào bên trong đã nhìn thấy cảnh hai bố con ngồi cạnh nhau xem ti vi, thấy hai người phụ nữ trong nhà về thì ngước nhìn ra.
Nguỵ Minh Quân lại bắt đầu vai diễn đứng lên đi về phía Đàm Tịch Hy, đến gần lại đỡ lấy cô vào lòng rồi lên tiếng hỏi han:
"Đi cả ngày trời rồi, em có mệt lắm không?"
"… Không mệt lắm đâu anh."
Ngước mắt lên nhìn Nguỵ Minh Quân, anh cũng đang cúi xuống mà nhìn cô thế là tạo ra tình huống hai người chạm mắt nhau.
Đàm Tịch Hy ngại ngùng rời mắt đi trước, quay sang thấy bố mẹ chồng đang nhìn chăm chú thì càng sượng hơn.
Cô kiếm lý do chạy thẳng lên trên phòng, bỏ lại cả ba người đang cười ở đó.
Lúc sau khi Đàm Tịch Hy đã tắm rửa sạch sẽ nằm ở trên giường chơi điện thoại thì Nguỵ Minh Quân cũng từ dưới nhà đi lên.
Sau khi đi lên anh hỏi cô mọi chuyện về ngày hôm nay, có bị lộ ra điều gì không.
Anh hỏi rất kĩ càng, cô cũng tận tâm mà kể chi tiết nhất có thể.
Sau khi thấy có vẻ không bị lộ gì ra, Nguỵ Minh Quân mới yên tâm đi vào trong phòng tắm.
Đàm Tịch Hy chẳng buồn để tâm nữa, tiếp tục nhìn vào màn hình điện thoại.
Nguỵ Minh Quân mãi một lúc sau mới đi ra, trên người còn đọng một vài giọt nước.
Cả hai cùng nằm trên giường nhưng ở giữa lại có một chiếc gối dài ngăn cách ra.
Hai người chẳng ai mở miệng nói chuyện với đối phương, đến khi Đàm Tịch Hy cảm thấy mắt mở không nổi nữa thì mới bỏ điện thoại xuống rồi xoay người qua một bên chìm vào giấc ngủ.
Nguỵ Minh Quân dựa lưng vào thành giường liếc mắt nhìn sang thấy cô đã ngủ say rồi, anh đưa tay tắt công tắc điện kế bên giường.
Bản thân sau đó cũng nhanh chóng tắt màn hình điện thoại, nằm xuống ngủ.
Sáng sớm hôm sau Nguỵ Minh Quân tỉnh dậy trước, anh vào phòng tắm chuẩn bị mọi thứ xong xuôi mới bước ra.
Đi đến chiếc giường nhìn Đàm Tịch Hy đang nằm ngủ say sưa, anh đưa tay lay nhẹ người cô.
Mãi vẫn chưa thấy có động tĩnh gì, Nguỵ Minh Quân lại dùng lực mạnh hơn chút, còn mở miệng ra nói:
"Đàm Tịch Hy, cô mau dậy đi."
Lúc này cô mới chuyển động nhẹ người, chưa tỉnh ngủ hẳn mà ưm a vài tiếng.
Nguỵ Minh Quân cứ tưởng cô đã dậy nên không kêu nữa, anh đi sang tủ đồ dọn dẹp.
Anh chuẩn bị xong, quay đầu nhìn xem Đàm Tịch Hy đã chuẩn bị đến đâu rồi thì lại bị cho cảnh tượng trước mắt chọc cho tức giận.
Nguỵ Minh Quân hùng hổ đi lại, mặt nhăn nhẹ mà càm ràm:
"Mau dậy đi, còn chuẩn bị đồ rồi đi về nhà!"
Lúc này Đàm Tịch Hy mới có chút tỉnh ngủ, lơ mơ mở mắt ra.
Ánh mắt từ mờ mờ chuyển sang rõ ràng khiến cô có chút giật mình, người đàn ông kia nhìn chằm chằm vào cô làm cho Đàm Tịch Hy có chút sợ.
Nguỵ Minh Quân thấy người phụ nữ kia giờ khắc này mới tỉnh ngủ hẳn, anh đứng thẳng người rồi nói:
"Nhanh nhanh chuẩn bị đồ rồi đi về nhà."
"Giờ về luôn á?"
"Ừm."
Đàm Tịch Hy có chút không muốn về, cô chỉ muốn ở lại đây.
Vì ở đây còn có người thương yêu cô, về đến căn nhà lạnh lẽo kia thì còn có ai chứ…
Động tác của Đàm Tịch Hy chậm chạp, làm cho Nguỵ Minh Quân ngồi bên phải nhíu mày.
Anh lên tiếng nhắc nhở cô nhanh lên một chút, Đàm Tịch Hy mới nhanh chóng đi vào phòng tắm.
Cô ngồi bên trong bồn tắm ngâm nước, lại vừa suy nghĩ trong đầu như chẳng muốn thoát ra khỏi dòng suy nghĩ ấy.
Chờ mãi ở bên ngoài vẫn chưa thấy người ra, Nguỵ Minh Quân đi lại gõ cửa, còn truyền thêm một giọng nói:
"Cô làm gì mà lâu quá vậy?"
"… Ra ngay đây."
Đàm Tịch Hy nhanh nhẹn rửa lại người, đứng dậy thay đồ bước ra ngoài.
Thấy cô đi ra, Nguỵ Minh Quân liền đứng lên kéo theo vali đi đến cửa.
Chẳng thể làm gì khác, Đàm Tịch Hy cầm theo chiếc túi của mình đi đằng sau.
Xuống nhà thấy bố mẹ thì anh liền nói rõ ra rồi tạm biệt hai người họ.
Diệp Tô Ái và Nguỵ Thiên Thành cũng không yêu cầu họ phải ở lại thêm nữa, nên rất nhanh Nguỵ Minh Quân và Đàm Tịch Hy đã bước lên xe rời đi..