Đàm Tịch Hy dù có muốn đi dạo xung quanh chơi nhưng cũng không dám làm phiền người đàn ông này, khi nãy lúc cô tỉnh dậy đã thấy anh ta vò đầu bứt tóc cho công việc của mình, hẳn là rất bận đi.
Ánh mắt cô di chuyển lên người của Nguỵ Minh Quân, cô nhẹ nhàng mở miệng ra nói:
"Đưa điện thoại cho tôi một lát, tôi có việc."
Nguỵ Minh Quân cảm thấy cô cũng vừa ngủ dậy có vẻ không cần nghỉ ngơi gì nhiều nữa nên liền móc điện thoại từ trong túi quần mình ra, đưa qua cho Đàm Tịch Hy.
Ngụy Minh Quân sau đó vì có việc ở công ty nên cũng rời đi.
Đàm Tịch Hy ngồi thẫn thờ nhìn qua khung cửa sổ, trong lòng cô bỗng nổi lên cơn muốn đi hóng gió.
Cô thầm suy nghĩ trong lòng, tiếp đó chậm chạp đưa hai chân xuống giường rồi vịn vào tường mà di chuyển, địa điểm cô muốn đến đó là sân thượng của bệnh viện.
Lên đến nơi, cô đi đến phía lan can, chạm nhẹ đôi tay lên bên trên thanh sắt lạnh ngắt kia.
Đôi mắt Đàm Tịch Hy nhắm hờ lại, cảm nhận rõ luồng khí mát dịu đang theo từng cơn thồi vào mặt cô.
Đã trải qua nửa tiếng, Đàm Tịch Hy vẫn đứng đó đưa đôi mắt đen láy nhìn ngắm khung cảnh phía dưới, nhìn vào những tòa nhà cao thấp xen kẽ nhau không được đồng đều cho lắm đang dần sáng lên theo từng khu vực.
Khung cảnh yên tĩnh đó đột nhiên bị phá vỡ bởi tiếng mở cửa, cái tiếng nghe thật chói tai.
Đàm Tịch Hy quay đầu về phía cánh cửa, thấy bóng dáng của người đàn ông kia, cô chẳng muốn nhìn nữa, lại quay đầu về vị trí trước đó.
Ngụy Minh Quân từng bước nặng nhọc bước tới, nhìn vào đều thấy sự bực bội của anh hiện rõ ra trước mắt.
Đến chỗ của Đàm Tịch Hy, anh lên tiếng chất vấn cô:
“Sao cô cứ phải làm mấy cái việc không đâu vậy nhỉ? Tự dưng biến mất rồi khiến cho mọi người đi tìm thế à?”
“Tôi cũng chẳng thể đi đâu xa được, chẳng phải có cái hợp đồng hôn nhân ba năm kia à? Tôi không hiểu là anh đang lo cái gì đấy!”
Đàm Tịch Hy phản bác lại với giọng điệu hết sức lạnh nhạt, nói đến vấn đề hợp đồng kia cô lại chẳng muốn nói một chút nào.
Vì nó mà khiến cô không thể cùng chung sống với bố mẹ, không thể gặp hai người cô yêu thương nhất mỗi ngày, còn không được tự do đi đây đi đó, mọi hoạt động của cô đều bị người kia giám sát.
Đàm Tịch Hy thật sự không muốn chút nào, cô rất chán ghét điều đó.
Ngụy Minh Quân không tiếp tục nói về việc đó nữa.
“Biết như vậy là tốt! Mong cô đừng có làm những điều khiến tôi bực mình, nếu không hậu quả cô không gánh nổi đâu.”
Anh chỉ nói đúng một câu rồi quay người rời đi, chẳng tiếc một cái quay đầu nhìn cô, một mạch đi khỏi sân thượng.
Đàm Tịch Hy nhắm chặt đôi mắt thở dài ra một hơi, cô cảm thấy thời gian trôi qua có chút lâu quá rồi, bao giờ cô mới có thể rời bỏ tên đàn ông này để trở về sống với bố mẹ chứ…
Qua ngày hôm sau Đàm Tịch Hy được xuất viện, Lục Niên tới để đưa cô về nhà.
Anh nhìn cô chập chừng nói:
“Ngụy tổng hôm nay có cuộc họp quan trọng ở công ty nên không thể đến đưa cô về nhà được, cô hãy thông cảm cho anh ấy.”
“Không sao, dù gì cũng không liên quan đến tôi, không cần thiết phải thông báo cho tôi đâu.”
Bản thân cô lúc này hối hận vì đã đỡ cho anh một dao rồi… Cơn đau phía sau lưng không ngừng ập tới, khiến cô nhiều lần phải thở hổn hển, cố chịu đựng cơn đau kia.
Nhưng giờ mới cảm thấy hối hận thì làm gì được đâu chứ, đỡ cũng đã đỡ rồi, đau cũng đau rồi thôi thì cố chịu thêm một xíu nữa vậy.
Về đến nhà, Đàm Tịch Hy đi thẳng lên phòng mình, cơn đau cứ phát ra ở phía sau lưng, cô đành dùng giấc ngủ để làm dịu bớt xuống.
Phải qua rất lâu Tịch Hy mới có thể chìm vào giấc mộng.
Khi cô tỉnh dậy trời đã dần tối rồi, nhìn vào màn hình điện thoại cô thấy hiện tại đã 6 giờ 30 phút.
Đàm Tịch Hy chịu đựng cơn đau ngồi dậy, ngồi khoảng 5 phút cho người tỉnh táo thì cô đi xuống dưới nhà.
Bà Kiều nhìn cô với ánh mắt hiền dịu, bà là giúp việc ở nơi đây từ khi Ngụy Minh Quân còn nhỏ nên có thể nói bà khá hiểu về anh.
Tính tình bà cũng rất tốt nên ai trong nhà cũng coi trọng bà, ngay cả anh cũng vậy.
“Cô muốn ăn cái gì đó không, tôi làm giúp cô.”
Vì còn đang bị thương trên người nên cô cảm thấy cơ thể rất suy yếu, cô nghĩ ăn để lấy lại sức trong người cũng không tồi lắm, cô nhìn bà rồi cười thân thiện.
“Vậy cho tôi đại một vài món đi, món gì cũng được cả.”
Bà Kiều nghe thế liền gật đầu môtj cái, bà quay vào trong bếp làm đồ ăn cho Tịch Hy.
Trong lúc chờ đợi, cô ngồi vào bàn nhắn một vài tin cho bố mẹ như mọi ngày.
Qua rất nhanh, từng món ăn được bày ra trên bàn, trước mắt của Tịch Hy toàn là những món ăn thường ngày nhưng màu sắc lại rất đậm đà, mùi hương cũng rất thơm.
“Cảm ơn ạ!”
Tiếp đó không nhịn được nữa, cô cầm liền đôi đũa trên tay và bắt đầu thưởng thức từng món ăn một.
Vừa ăn vừa cảm thán, cô còn khen bà Kiều làm đồ ăn rất ngon, bà chỉ cười nhẹ rồi nhìn cô ăn hết từng món..