Hạ Dĩnh hai tay run rẩy cố gắng giữ bình tĩnh hôm nay cô sẽ đăng ký kết hôn, theo pháp luật từ nay cô sẽ là vợ Tống Hạo Nhiên.
Trong mắt người khác anh là tinh anh của đất nước tuổi trẻ tài cao chiến công hiển hách, đội trưởng đội cảnh sát hình sự, gia đình nhiều đời phục vụ quân đội nhưng với cô anh đích thực là một cơn ác mộng.
Hạ Dĩnh có một công việc ổn định ở một nhà trẻ của thôn, cô và La Tấn yêu nhau sáu năm bọn họ dự định khi La Tấn học xong cao học trở về sẽ kết hôn, thế nhưng khải Tâm không cam lòng cô ta khi biết tin La Tấn muốn kết hôn liền tìm đủ mọi cách ép buộc anh kể cả tự sát.
Tống Hạo Nhiên thương xót cho cô ta không tiếc dùng thủ đoạn tàn độc với cô.
Hôm đó Hạ Dĩnh đi làm về muộn như mọi khi cô chờ xe buýt, có hai người lạ mặt đi lại phía cô Hạ Dĩnh không đề phòng bị bọn họ bắt đến một nơi xa lạ Tống Hạo Nhiên ở đó chờ.
Anh ta xâm phạm cô đến khi xong việc La Tấn cùng hai bên gia đình đến bắt gian, cô trở thành kẻ đốn mạt ti tiện không thể giải thích cũng không ai tin cô trong sạch.
Hôm sau Tống Hạo Nhiên tìm đến cô anh ta sẽ cho cô một con đường lấy lại thanh danh cho gia đình, cô và anh ký một hợp đồng hôn nhân thời hạn một năm sau một năm Tống Hạo Nhiên sẽ cho cô một số tiền.
Vì không muốn bố mẹ cô đau lòng cô đành chấp nhận, Hạ Dĩnh đau đớn nhớ lại những chuyện vừa xảy ra cô không làm việc ác chỉ mong có thể sống bình yên bên cạnh La Tấn sinh con đẻ cái.
Nhưng thật không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như ngày hôm nay cô trách La Tấn không tin cô cũng hận Tống Hạo Nhiên tàn độc không cho cô cơ hội quay đầu, cô không dám kiên trì không dám cầu xin La Tấn cô không còn nguyên vẹn không còn xứng với tình yêu của anh.
Làm thủ tục xong Hạ Dĩnh nhìn hàng cây trước mặt mệt mỏi hỏi Tông Hạo Nhiên đang ngồi bên cạnh.
“Vì sao đã đạt được mục đích rồi mà anh vẫn ép tôi phải cùng anh kết hôn.
”
Tông Hạo Nhiên đang xem điện thoại không để ý chỉ nhàn nhạt trả lời.
“Bởi vì tôi sợ anh ta đổi ý, cô yên tâm tôi sẽ để La Tân và Khải Tâm kết hôn trong vòng một năm.
”
Hạ Dĩnh im lặng không lên tiếng trái tim cô đang nhỏ máu tình yêu sáu năm của cô, cô không trách La Tấn anh ấy đã cố gắng vì tình yêu này không dao động trước vinh hoa phú quý một lòng vì tình yêu của bọn họ, nhìn thấy người mình yêu lăn lộn cùng người đàn ông khác là cảm giác kinh khủng đến mức nào.
Cô không dám gặp lại anh cũng không dám nghĩ đến cái chết bố mẹ chỉ có mình cô nếu cô chết bọn họ tuổi già sẽ sống thế nào cô không dám nghĩ, bọn Họ đã cố gắng vượt qua thời gian nhưng lại gục ngã bởi số phận.
“Tôi quay lại đơn vị luôn em tự chuyển đồ vào nhà đi.
”
Hạ Dĩnh nói được.
Kết hôn được một tháng người nhà anh không tới cô cũng không biết họ ở đâu để chào hỏi, người nhà anh không chấp nhận cô, so về học thức gia thế cô đều không xứng với anh huống hồ vụ bắt gian kia danh tiếng của cô đã xuống đến cực điểm.
Hạ Dĩnh không định ăn không ngồi rồi tiền sinh hoạt phí ở thành phố cũng cần nhiều hơn ở vùng núi, cô có bằng sư phạm lại có kinh nghiệm nên dễ dàng xin được dạy múa ở một trường mẫu giáo.
Tống Hạo Nhiên từ hôm đăng ký xong cũng không trở về cô cũng không hỏi tới giữa bọn họ ngoại trừ hợp đồng cũng không còn quan hệ khác.
“Hạ Dĩnh hôm nay đi ăn cùng bọn mình không.
”
Tính tình Hạ Dĩnh hòa đồng dễ gần được mọi mọi người quý mến.