Bỗng một xô nước lạnh lẽo tạt thẳng vào mặt Tô Thu Vũ khiến cô tỉnh lại.
Nhưng khi cô vừa mở mắt, một cái tát đau điếng từ Tô Tuyết Nhàn đã rơi vào mặt cô.
Tô Thu Vũ đã thật sự tỉnh táo lại, cô giương mắt nhìn người chị gái và những giúp việc đang hả hê trước mắt.
"Cuối cũng cũng chịu tỉnh lại rồi.
Đúng là thứ hư thân mất nết, còn dám chạy trốn"
Cô mím chặt môi, không để lộ ra chút thanh âm nào, vết thương ở tay cũng bắt đầu xót.
Cả thân thể cô run rẩy vì lạnh.
"Để xem lần sau mày còn dám chạy không?"
Đúng lúc Tô Tuyết Nhàn vừa vung tay định tát cái nữa thì Tô lão gia từ đâu xuất hiện.
"Dừng tay cho ta"
Đây là lần đầu ông ta nói giúp Tô Thu Vũ trước sự tàn bạo của Tô Tuyết Nhàn.
Cô cười khẩy, ông ta làm gì có ý tốt, chắc là lại sợ con gái cưng bị đau tay.
"Đánh nó làm gì.
Ngày kia nó phải đến Trần gia rồi, lỡ có thương tích gì thì khó giải thích."
"Vâng vâng vâng" Tô Tuyết Nhàn chán ghét rời đi.
Tô lão gia quay người nhìn giúp việc, bọn họ hiểu ý lập tức lôi cô đi.
Đến trước một căn phòng ở gần cầu thang, hai cô giúp việc mạnh bạo ném cô vào trong.
Đây là phòng của cô, căn phòng mà cô ở từ trước đến bây giờ.
Tô Thu Vũ tuyệt vọng ngồi dưới sàn, tuy đã gặp qua Trần Uy Bằng, nhưng cô không muốn lấy một người mình không thích.
Cánh cửa phòng lại một lần nữa đóng kín, tiếng ổ khóa "lạch cạch" vang lên khiến cô thấy suy sụp.
Trong một căn biệt thự rộng lớn kiểu Âu, Trần Uy Bằng đang nằm dài trên ghế sofa mà thản nhiên đọc tài liệu về cô gái mình đã gặp ở trung tâm thương mại.
Anh đã quay về dáng vẻ bình thường.
Từ Tuấn đứng cạnh đó đọc to mọi thứ:
"Tô Thu Vũ, 25 tuổi, là con gái thứ của Tô Đình, mẹ là nhân viên quán bar.
Từ nhỏ đã không được yêu thương, luôn bị đánh đập hành hạ, thậm chí cả một giúp việc cũng có thể sai bảo.
Trong thời gian còn đi học là một thiên tài, luôn đứng số 1 về mọi mặt, được nhà trường vô cùng tin tưởng...Chiều cao: 1m67, nặng: 51, nhóm máu: AB"
Nhìn nét mặt Trần Uy Bằng vẫn chưa hài lòng, Từ Tuấn tỏ ra chán nản:
"Đã chi tiết lắm rồi, hay là để tôi tìm thông tin về những mối tình trước đây của cô ấy cho cậu nhé"
"Tìm luôn cũng được"
Nghe vậy Từ Tuấn nổi giận:
"Bổn thiếu gia không rảnh mà làm chân sai vặt cho cậu đâu đấy.
Nhưng mà tự nhiên muốn tìm hiểu về cô ta là sao?"
"Máu của cô ta rất thơm, chưa bao giờ tôi ngửi qua loại máu thơm như vậy"
Từ Tuấn là con trai của chủ tịch tập đoàn Từ thị, tuy Từ thị không lớn mạnh bằng Trần thị, nhưng cũng là tập đoàn có tiếng.
Từ nhỏ Từ Tuấn đã ở bên cạnh Trần Uy Bằng, nên anh ta hiểu quá rõ con người này, một khi tò mò sẽ không bao giờ từ bỏ cho đến khi tìm ra đáp án.
Từ Tuấn lật sang một trang khác:
"Là học sinh xuất sắc khoa điện ảnh.
Còn một chị gái tên Tô Tuyết Nhàn, tính cách kiêu ngạo, sĩ diện..."
"Lão cáo già Tô Đình này, lại dám để đứa con có xuất thân thấp kém cứ vậy mà gả cho tôi" Trần Uy Bằng siết chặt tay
"Tuy thấp kém nhưng cũng không tồi về thành tích.
Hay là để tôi đi tìm ông, bảo ông hủy hôn sự này nhé"
Từ Tuấn vừa đặt tập tài liệu xuống định quay đi thì đã bị Trần Uy Bằng giữ tay lại:
"Đừng đi, tuy là vậy nhưng mối hôn sự này...tôi rất thích.
Món ngon sao có thể bỏ qua, cho dù cô ta giống mấy người trước có chết đi thì Tô Đình cũng không làm ầm lên chỉ vì đứa con ngoài giá thú này"
Một cậu bé khoảng 7 tuổi bước đến, khi thấy nụ cười nham hiểm đầy đáng sợ của Trần Uy Bằng, cậu cũng thấy rợn người:
"Mắc gì chú cười vậy? Thà ngậm miệng lại còn đỡ hãm"
"Trần Lâm Kiệt, nhóc con như cháu thì hiểu gì?" Trần Uy Bằng chống cằm nhìn thằng bé kia
Cậu bé Trần Lâm Kiệt đưa một cái ly có chứa thứ chất lỏng màu đỏ kì lạ cho Trần Uy Bằng.
Anh đưa lên miệng, lại thấy đồ uống yêu thích thường ngày mùi vị dở tệ.
"Chú thấy thứ này thật sự khó uống"
Từ Tuấn thở dài, anh đưa tay đỡ trán:
"Làm ơn đi, săn mồi ở thời đại này rất khó đấy.
Trần thiếu gia cũng nên hiểu cho những người đi tìm đồ ăn khổ cực"
"Rồi rồi, tôi nói khó uống chứ không phải không uống.
Nếu tôi không uống thì sẽ lộ nguyên hình mất"
Ngày hôm sau...
Tô Thu Vũ vừa tỉnh giấc đã thấy cơ thể mệt mỏi, đầu choáng váng.
Cô tự đưa tay sờ lên trán mình:
"Bị sốt rồi, quả nhiên cơ thể này không chịu nổi sự công kích từ thời tiết nữa"
Cánh cửa phòng bật mở, lúc này một cô giúp việc bước vào cùng với một đĩa cơm nhìn là biết đó là đồ thừa rồi:
"Nhị tiểu thư, lão gia nói cô mau ăn sáng rồi thay một chiếc váy đẹp đẽ để gặp nhà bên kia.
Đừng làm ông ấy mất mặt"
Chẳng ai quan tâm đến sức khỏe của cô cả, chỉ cần là Tô Đình hạ lệnh, dù cô có bị chặt mất 2 chân cũng phải lết đi.
Một lúc sau, Tô Thu Vũ bước ra với một chiếc váy màu trắng đơn điệu.
Lúc này Từ Tuấn đang ngồi nói chuyện với Tô Đình.
"Tên Trần Uy Bằng chết tiệt này, từ khi nào ông đây thành tay sai của cậu vậy?" Từ Tuấn thầm mắng
Cứ như vậy Từ Tuấn đưa Tô Thu Vũ rời đi.
Vừa nhìn đã thấy thần sắc cô không được tốt, anh quay sang hỏi:
"Tô tiểu thư có gì khó chịu sao?"
"Tôi chỉ là bị choáng váng một chút, không sao.
Nhưng anh định đưa tôi đi đâu thế?" Giọng cô yếu ớt
"Đến rồi, cô lên xe đi"
Hai người dừng lại trước một chiếc xe hơi màu đen, Từ Tuấn mở cửa mời cô bước lên xe.
Cho đến khi cánh cửa đóng lại, cô mới phát hiện ra Trần Uy Bằng đang ở bên trong, tài xế bắt đầu chạy xe.
"Anh là muốn đưa tôi đi đâu?" Cô hoài nghi nhìn ra bên ngoài
Anh đọc qua tờ giấy trên tay mình rồi thản nhiên trả lời:
"Còn chưa chào hỏi gì mà, cô cũng thô lỗ quá đấy"
"Nếu thô lỗ thì mong anh hủy hôn.
Anh không thể sống với một người thô lỗ như tôi đâu"
"Cô tưởng tôi muốn kết hôn sao?"
Anh nhìn vết thương ở tay của cô, vẫn chưa được băng bó.
"Xem ra sống ở Tô gia cũng rất tệ nhỉ?"
Tô Thu Vũ nhìn đối phương bằng ánh mắt khó hiểu:
"Ý anh là gì?"
"Chúng ta sẽ kết hôn nhưng theo một bản hợp đồng và tất cả điều khoản trong đó phải được thực hiện"
Anh đưa cho cô tờ giấy trên tay, mực in đậm nét rõ ràng từng chữ một.
Theo bản năng cô dán mắt vào tờ giấy mà đọc lớn:
"Trần Uy Bằng và Tô Thu Vũ sẽ tiến hành hợp đồng hôn nhân từ ngày X tháng Y năm Z với thời hạn ba tháng..."
"Cô không cần phải đọc to tiếng" Anh vội cắt ngang
Cô đặt tờ giấy xuống, khuôn mặt ái ngại:
"Trần thiếu gia, ba tháng thì dài quá"
"Nếu ngắn quá thì không được.
Sau khi hợp đồng kết thúc, tôi sẽ để cô rời đi với một số tiền lớn"
Tô Thu Vũ vẫn tin vào bản hợp đồng này mà không biết âm mưu phía sau.
"Ba tháng cũng được."
Nhưng không hiểu sao cô vẫn luôn cảm thấy người này là có âm mưu gì đó.
Thấy xe chạy mãi không dừng cô mới tò mò:
"Chúng ta định đi đâu thế?"
"Tô tiểu thư bị sốt cao, cô muốn thế này mà đến cục dân chính sao?"
Cô chỉ cảm thấy ngạc nhiên, hai người luôn ngồi cách xa nhau, cũng không tiếp xúc đặc biệt gì, sao anh biết cô bị sốt?
Anh đưa bút cho cô, bản hợp đồng phải có chữ kí của hai người.
Cô đọc kĩ các điều khoản, cô trố mắt ra khi thấy một dòng:
" "Điều 8.
Không được thích đối phương".
Anh nghĩ tôi sẽ thích anh chắc"
"Phòng bị"
Vì thấy hợp đồng này có lợi cho mình nên cô quyết định kí vào, không ngờ chính bản hợp đồng hôn nhân này lại gây nên nhiều sóng gió trong cuộc sống của cô.
Nhìn chữ kí của đối phương ở trên giấy, Trần Uy Bằng khẽ mỉm cười vừa ý:
"Hi vọng cô sống đến khi kết thúc hợp đồng"
Xe dừng trước bệnh viện, tài xế thông báo:
"Thiếu gia, tiểu thư.
Đến nơi rồi ạ"
Tô Thu Vũ ngơ ngác hỏi:
"Anh muốn làm gì chứ?"
"Đưa cô đi khám bệnh"
Cả hai bước xuống xe, Tô Thu Vũ đi theo Trần Uy Bằng vào trong bệnh viện.
Cô nhanh chóng nghi ngờ về việc đột nhiên được một người xa lạ đối xử tốt nhưng cũng không thể hiện sự nghi hoặc ra bên ngoài mà chỉ nghe theo.
Sau khi khám bệnh thì trong tay cô toàn là thuốc, ngoài thuốc hạ sốt ra còn lại là những loại thuốc không rõ ràng.
Ngồi trên xe, cô đọc qua:
" Tardyferon B9 phòng thiếu sắt và acid folic, thuốc Avisure Safoli...Sao lại nhiều thuốc bổ máu vậy?"
Cô không khỏi tò mò nhìn người đàn ông ngồi cạnh, anh không nói gì chỉ im lặng nhìn ra bên ngoài, ánh mắt đăm chiêu.
Đến Cục dân chính, hai người đến phòng tư vấn nộp sổ hộ khẩu và chứng minh thư, cio không ngờ mọi thứ đã được Tô Đình chuẩn bị trước.
Trong khi chụp hình Tô Thu Vũ và Trần Uy Bằng đều ngồi giữ khoảng cách, vẻ mặt ai nấy đều không có cảm xúc, không có nụ cười hạnh phúc của những cặp đôi yêu nhau khi đến đây.
Đến mức nhân viên phải bảo hai người ngồi dịch vào một chút, ít ra trên môi phải nở nụ cười.
Thấy Tô Thu Vũ vẫn ngồi im nên Trần Uy Bằng quyết định dịch lại gần cô, hai người cũng nở một nụ cười gượng gạo.
Quay về phòng tư vấn, nhân viên nam nhìn người đàn ông lạnh lùng rồi lại nhìn sang cô gái xinh đẹp đang vô cùng gượng gạo:
"Nhìn kiểu này là bị ép cưới sao?"
Nghe đến đây Trần Uy Bằng cũng biết diễn lắm, anh ôm lấy eo Tô Thu Vũ mỉm cười thật tự nhiên:
"Đâu có, thật ra bạn gái tôi đang có chút chuyện giận dỗi thôi"
Tô Thu Vũ vừa kinh ngạc vừa nể phục trước sự thay đổi của người này.
Cô đẩy nhanh chóng đẩy người ra.
Nhân viên đưa giấy cho hai người kí xác nhận:
"Hai người kí vào giấy này, từ nay hai người sẽ là vợ chồng"
Tô Thu Vũ và Trần Uy Bằng cầm bút lên, cả hai cùng kí giấy không chút do dự.
Sau đó cả hai cùng rời đi với hai cuốn sổ đỏ nhỏ, là bằng chứng chứng minh hai người đã là vợ chồng.