Sáng, Tô Thu Vũ nhăn nhó mở mắt.
Cô gắng sức ngồi dậy, hai mắt nặng nề, cả cơ thể này như không phải của cô nữa, khắp nơi đau nhức.
Cô nhìn cơ thể lõa lồ của mình, không mặc quần áo.
Từ phần cổ xuống đều là dấu hôn và những vết răng cắn chằng chịt rợn người.
Hai mắt cô thâm quầng, cả đêm bị anh hành hạ không ngủ đủ nên rất mệt.
Vì uống rượu nên đầu đau như búa bổ.
"Trần Uy Bằng...tên khốn!" Cô mắng
Nghĩ lại mấy chuyện đêm qua cô cùng Trần Uy Bằng làm ra...thật mất mặt.
Cô không còn mặt mũi nào nữa, thề lần sau phải tránh xa rượu ra.
Đêm qua cô nghĩ lại tình cảm đơn phương của mình chấm dứt rồi đau khổ, say rượu về liền làm càn, chủ động làm mọi chuyện, lại còn đòi sinh em bé với anh, còn gọi anh là chồng, cầu xin này nọ.
Cô tủi thân đến mức nước mắt không thể chảy ra
Nhưng cô nghĩ Trần Uy Bằng cũng không nên làm ra chuyện cầm thú như vậy, cả đêm như hổ đói mà hành hạ cô, hại thân thể này của cô bây giờ chẳng ra gì nữa.
Còn lợi dụng lúc cô say sỉ nhục gián tiếp, ép cô gọi anh là chồng.
Nghe tiếng bước chân cô vội nằm xuống, phủ chăn kín người.
Cô nhắm chặt hai mắt ôm sói nhỏ trong lòng, hi vọng người đó không phải Trần Uy Bằng:
"Đừng giả vờ ngủ nữa, mau dậy ăn sáng đi" Giọng Trần Uy Bằng cất lên
Biết vẫn phải đối mặt cô từ từ vén chăn xuống, hai mắt e thẹn nhìn người đàn ông đứng đó:
"Không ăn sáng" Giọng cô khàn khàn
"Sao thế? Không đủ sức nữa à?" Anh hài hước cười nhìn cô
Cô không trả lời, anh liền ghé sát cô nói nhỏ:
"Vợ à, muốn có em bé phải cố gắng hơn mới được"
Nghe anh trêu mình, má cô lại đỏ lên.
Cô tức giận ngồi dậy:
"Trần Uy Bằng, anh quá đáng vừa thôi! Mấy lời lúc say anh cũng có thể cho là thật sao?"
Cô vừa dứt lời liền cảm thấy phía dưới đau rát, như không còn nguyên vẹn nữa.
Cô nhăn mặt "A" một tiếng.
Trần Uy Bằng bật cười nhìn hậu quả mình gây ra:
"Sao chồng lại để em chết được? Anh đưa em đi tắm trước"
"Không cần" Cô sợ anh lại làm gì nữa
Mặc kệ cô từ chối anh ôm lấy cô cùng với chăn bế cô vào phòng tắm.
Hình như cô rất nhẹ nên anh di chuyển không chút khó khăn, chưa gì đã nhanh chóng xả nước ấm vào bồn.
Đêm qua anh như sói đ.ộng dục liều mạng muốn cô, bộ dạng vô cùng kinh khủng, vậy mà bây giờ trông rất lịch sự.
Nước nhanh chóng đầy bồn, anh tách cô với chăn ra đặt cô vào bồn tắm.
Nhìn cả người cô đều là những dấu hôn đỏ hồng và cái cổ trắng nõn nà chằng chịt vết răng cắn anh thấy có chút áy náy.
"Anh đứng đó làm gì thế? Cứ nhìn chằm chằm như thế làm sao mà em tắm được?" Cô ngại ngùng ôm lấy thân mình
"Em ngại gì chứ? Cơ thể này của em có chỗ nào anh chưa thấy? Còn chỗ anh chưa hôn qua à?" Anh thản nhiên
"Anh..." Cô cạn lời, tuy anh đều thấy hết nhưng mà cô vẫn thấy ngại.
Trần Uy Bằng quay mặt vào tường, ngay sau đó quả nhiên tiếng nước vang lên, cô bắt đầu tắm rửa.
"Đã 9 giờ sáng, muộn giờ làm rồi.
Anh đã cho người gọi đến công ty xin nghỉ cho em"
Cô thở phào, tính ra con người này vẫn còn lương tâm.
Vậy mà hôm nay cô phải nghỉ thật.
"Chú, cháu mang đồ ăn sáng lên cho chị Thu Vũ, hai người đâu rồi?" Giọng Trần Lâm Kiệt vang lên trong phòng ngủ
Trần Uy Bằng bước ra ngoài xem thử, Lâm Kiệt mang cháo thịt gà nấu cùng cà rốt đến, có tác dụng bổ máu.
"Chị Thu Vũ đâu?"
"Đang tắm, cháo còn nóng à?"
"Vâng.
Nhưng không phải chú vừa từ đó ra sao? Chị ấy đang tắm, hai người..."
"Trẻ con bớt hóng hớt, mau đi học thêm đi" Anh đẩy lưng thằng bé
Tô Thu Vũ tắm xong, cô mặc một chiếc váy màu trắng, khó khăn bước ra.
Đầu vẫn đau vì rượu, cảm giác khó chịu này chắc cả đời cô cũng không quên được.
Cô ngồi ở sofa thưởng thức món cháo thơm ngon mà Lâm Kiệt mang đến, nhưng dù có cố thế nào cũng không ăn nổi, chỉ muốn nôn ra ngoài.
Còn anh thì đang sắp xếp lại giấy tờ trên bàn làm việc:
"Trần Uy Bằng, đêm qua chúng ta làm không dùng biện pháp an toàn, lỡ có thật thì sao?"
Nghe câu hỏi của Tô Thu Vũ anh dừng lại động tác mà nhìn cô, thấy cô đang lo lắng.
"Nếu có thật thì sinh ra thôi, không lẽ em vẫn còn nghĩ Cảnh Văn cần em?"
"Không phải, chúng ta là hợp đồng mà, không có tình cảm.
Hai tháng nữa em sẽ rời đi"
Nghe cô nói anh mới nhớ hai người là hợp đồng, linh cảm mách bảo anh dù cô không ở bên Trần Cảnh Văn người cô chọn vĩnh viễn cũng không phải anh.
"Mình không thích cô ta mà, sao nghe cô ta nói lại khó chịu chứ?" Anh tự hỏi
Cô im lặng không nói gì, đưa tay đặt lên cái bụng phẳng lì của mình.
Không hiểu sao lại muốn có em bé thật, trước đây cô đã từng bỏ lỡ một đứa rồi, bây giờ đã đủ khả năng nuôi dưỡng và chăm sóc con, nhưng con của cô sẽ không có bố.
"Em không muốn làm thiếu phu nhân Trần gia thật à?"
"Không muốn, thế giới của những người nhà giàu các anh, em không muốn hiểu.
Hơn nữa anh là ma cà rồng.
Anh nói thế là đang muốn bỏ hợp đồng đi để em làm vợ anh cả đời à?"
"Từ bỏ tình yêu để sống trong một nơi xa hoa vô lo vô nghĩ không được sao? Em muốn thỏa mãn cũng có người giúp em"
"Tại sao anh muốn em ở lại chứ?"
"Cơ thể của em rất hấp dẫn mà"
Nói cơ thể của cô cũng đúng, vì trong cơ thể của cô có máu.
Vừa giúp anh thỏa mãn vừa cho anh no bụng.
Nghe vậy cô quay đi:
"Anh thôi đi...Nhưng ma cà rồng các anh sống lâu không già đi, đợi sau này em già nua xấu xí anh còn thích em không?"
"Thích"
Hai người nhìn nhau, anh vậy mà trả lời luôn.
Để bớt khó xử anh nói:
"Ý anh là thích làm với em.
Cho dù em già nua xấu xí anh vẫn đè em dưới thân.
Đúng, phải mãnh liệt hơn cả đêm qua"
Cô bị mấy lời của anh làm cho đỏ mặt, cũng không suy nghĩ gì thêm.
Cô có chút kinh hãi, từ đêm qua đến giờ cơ thể cô vẫn đau nhức, phía dưới thì đau rát.
Nếu anh mà làm thật chắc sẽ có tin cụ già bị đột tử lúc ở trên giường mất.
Cô đang cố ăn không biết từ khi nào anh dịch chuyển đến bên cô, cứ vậy áp sát cô:
"Anh...anh lại tính làm gì đấy?" Cô hốt hoảng
Anh vén mấy sợi tóc che khuất mặt cô, bàn tay sờ má cô, trông có vẻ nghiêm túc:
"Tô Thu Vũ, nếu em thật sự mang thai thì hãy sinh con ra, anh sẽ cho em một số tiền lớn đủ để em sống thoải mái cả đời"
Cô vừa nghe đã hiểu ý anh, anh muốn sau khi cô sinh con thì mang tiền rời đi, là bán con sao? Con của cô sẽ không biết mặt mẹ nó.
Cô vội đẩy anh ra:
"Em biết rồi, anh đừng có sờ vào mặt em nữa đồ biến thái!"
Rồi cô đứng dậy mang theo bát cháo rời đi, bỏ lại anh ngơ ngác ở đó:
"B...biến thái sao?"
Tô Thu Vũ mang tô cháo chưa ăn được mấy miếng xuống bếp, cô mệt mỏi ngồi vào bàn, đầu đau nhức.
Dù cô có ăn mặc kín đáo thì cũng không thể che hết được cái cổ có nhiều vết răng cắn, hầu gái nhìn vào đều phải thán phục cô, trông cô vậy mà lại có thể khiến thiếu gia bọn họ si mê:
"Thiếu phu nhân, cô đau đầu sao?" Lục Thiên thấy cô như vậy thì hỏi
"Đúng rồi, đêm qua tôi uống hơi nhiều rượu" Cô mệt mỏi
Lục Thiên thở dài, hóa ra đêm qua cô không biết gì cả.
Nhưng anh ta nhớ rõ lắm, những tiếng động trong phòng tắm đúng là khiến người ta mãi không quên được mà.
Anh đã dặn lòng không được nhớ nữa.
"Tôi cho người làm cho cô bát canh giải rượu"
Cô lắc đầu nói "không cần", bây giờ bụng cô quặn thắt, không ăn nổi gì cả.
"Tôi phải về nhà, ngủ một giấc chắc là khỏi ngay"
"Để tôi đi bảo tài xế chuẩn bị xe"
"Được"
Lục Thiên ra ngoài, cô rời khỏi bếp.
Lúc ra ngoài cô thấy cửa tầng hầm không khóa, vì tò mò nên cô bước xuống xem sao.
Cái người lần trước vẫn ở dưới đó.
Nghe Trần Lâm Kiệt kể anh ta tên là Bạch Hải.
Thấy cô anh ta chỉ nhìn một cái rồi lại gục xuống:
"Anh vẫn khỏe chứ?" Cô lên tiếng trước
"Cô lại muốn hỏi gì nữa? Muốn gì thì nói nhanh đi, tôi mệt lắm"