Đã tròn 13 giờ 30 phút, cũng là lúc hết giờ nghỉ trưa và Tô Thu Vũ phải cùng Trần Cảnh Văn đến nhà hàng gặp đối tác.
"Sao giờ này vẫn chưa thấy Thu Vũ đâu nữa?" Trần Cảnh Văn sốt ruột
"Lúc nãy Thu Vũ có gặp một chút vấn đề, anh đừng vội." Trình Nhã Tịnh mỉm cười chấn an
Tô Thu Vũ cuối cùng cũng xuất hiện, nhưng cô không mặc chiếc váy màu đỏ kia.
Trên người cô là một chiếc váy voan màu hồng phấn, tóc tết lên để một phần xõa xuống, kẹp đá cài trên tóc lấp lánh.
Dáng vẻ này lại chiếm trọn được ánh nhìn của Trần Cảnh Văn, Trình Nhã Tịnh có chút ghen tị còn kinh ngạc:
"Thu Vũ, cô không mặc chiếc váy tôi tặng sao?"
Tô Thu Vũ đem chiếc túi đựng váy trả lại cho Trình Nhã Tịnh:
"Trình tiểu thư, tôi cảm ơn cô nhưng chiếc váy này trông rất đắt, tôi không thể nhận, chỉ đành gọi người quen giúp đỡ"
"Còn tôi lại thấy chiếc váy cô đang mặc còn đắt hơn chiếc của tôi đấy, cô không mặc cũng không sao"
Trình Nhã Tịnh không hài lòng nhưng vẫn mỉm cười nhận chiếc túi.
Tô Thu Vũ vậy mà trên người cũng không có mùi do đồ ăn để lại.
Cách đây 15 phút, Tô Thu Vũ đã gọi điện cầu cứu Lục Trí:
"Thiếu phu nhân muốn tôi giúp gì tôi sẽ dốc toàn lực" Anh đáp ngay
"Có thể mang một bộ đồ đến đây giúp tôi không? Vì bất cẩn mà đồ của tôi bẩn hết rồi"
Lục Trí không dám chậm trễ đã mang đồ đến ngay.
Tô Thu Vũ lập tức chạy xuống sảnh công ty để nhận đồ, những vết bẩn trên người cô đã lau sạch, còn mỗi chiếc váy không sạch nổi, còn để lại mùi trên cơ thể.
"Cảm ơn anh, may còn có anh đấy" Cô thở phào
"Thiếu phu nhân, sao cô lại thành ra thế này?" Lục Trí lo lắng hỏi
"Tôi không sao, chỉ là bất cẩn đụng trúng người ta."
"Mùi trên cơ thể cô rất nồng, tuy không thể giúp cô làm sạch váy nhưng tôi có thể dùng năng lực khử mùi"
"Lục Trí, anh thật tốt!"
"À...thật ra tôi không phải là người chọn đồ, chiếc váy này là thiếu gia chọn, cậu ấy chắc chắn nó vừa với cô"
"Giúp tôi gửi lời cảm ơn đến anh ta"
Trở về hiện tại, Tô Thu Vũ cùng Trần Cảnh Văn đến nhà hàng gặp đối tác.
Lúc đó cô rất ngạc nhiên, Lục Tổng đối tác của Văn Nhất là nữ.
Chiếc váy trên người cô ấy y hệt chiếc Trình Nhã Tịnh đã đưa cho cô, váy trễ vai màu đỏ lộng lẫy.
Lục Tổng này là người thích sự hoàn hảo, cũng may cô không mặc chiếc váy kia vì cảm thấy nó sặc sỡ và nhớ đến những lời của Trần Uy Bằng, sợ Trình Nhã Tịnh hại mình.
Nếu cô mặc chiếc váy đó đến sẽ bị đụng hàng, đối tác không vui, có thể còn không kí được hợp đồng.
Bây giờ Tô Thu Vũ suy luận ra, Trình Nhã Tịnh và Tiêu Mộng Nguyệt rất có thể đã lên kế hoạch hại cô.
Tiêu Mộng Nguyệt tìm cách để cô phải thay bộ đồ khác, còn Trình Nhã Tịnh đem bộ đồ y hệt đối tác đến cho cô, mục đích là để hợp đồng không kí được.
Lúc đó Trần Cảnh Văn sẽ không tin tưởng cô, các nhân viên cũng ghét cô vì khiến công ty bị tổn thất.
Chiếc váy đó dù là Trình Nhã Tịnh đưa, cũng coi như chỉ là trùng hợp, vì người mặc nó là Tô Thu Vũ.
"Xem ra lần này phải cảm ơn Trần Uy Bằng rồi, dù có phải kế hoạch của Trình Nhã Tịnh hay không.
Nếu mình không nghi ngờ nhất định đã mặc chiếc váy đó"
Hợp đồng kí kết thành công, rất đáng mừng.
Tô Thu Vũ đưa tài liệu cho Trần Cảnh Văn kiểm tra, cả buổi lại không phát hiện ra mu bàn tay cô đã sưng đỏ vì bị nước nóng dội lên.
Chuyện trong giờ nghỉ trưa Trần Cảnh Văn không biết gì cả.
"Bản hợp đồng này thật sự rất quan trọng, em làm rất tốt" Trần Cảnh Văn cười bật ngón cái lên
"Anh nói gì thế? Đều là sự cố gắng của mọi người mà.
Chúng ta mau về công ty đi"
"Hôm nay để em nghỉ sớm, không phải em nói Lâm Kiệt đang sống ở nhà em à? Phải về nấu ăn cho thằng bé chứ"
"Cảm ơn anh"
Tô Thu Vũ vẫn muốn về công ty để lấy đồ nhưng cô nghĩ nên để ngày mai lấy sau, Trần Lâm Kiệt ở nhà một mình nhất định rất buồn chán.
Nhưng lúc cô vừa ra ngoài đường một chiếc xe ô tô đen sang trọng đã dừng ngay trước mặt cô, cửa kính xe hạ xuống, người lái xe là Lục Trí:
"Thiếu phu nhân, mời cô lên xe"
Cô cũng không nói gì mà tự mình mở cửa rồi vào trong, ngồi ở hàng ghế sau.
Trần Uy Bằng cũng ở bên trong, ngồi ngay cạnh cô.
Chiếc xe nhanh chóng chuyển bánh.
"Hôm nay làm sao mà phải gọi Lục Trí mang đồ đến công ty?" Trần Uy Bằng hỏi
"Em bất cẩn làm bẩn váy, chiều phải đi gặp đối tác lớn"
Đột nhiên anh kéo lấy cổ tay cô, đúng bàn tay bị sưng đỏ:
"Sao lại bị bỏng?" Mặt anh nghiêm túc
"Anh nhìn thấy à?" Cô ngạc nhiên, vốn không trưng nó ra mà anh lại thấy, lại còn biết là bị bỏng
"Lẽ nào Trần Cảnh Văn không thấy?"
Anh lại đoán đúng rồi, Trần Cảnh Văn đến cả nhìn cũng không thèm.
"Anh đừng có hở tí là lôi Cảnh Văn vào nữa"
Lục Trí cũng tự biết mà lái xe.
"Ít ra cũng phải nói cho anh biết vì sao tay em bị bỏng chứ"
"Một đồng nghiệp bê đồ ăn trưa em đụng phải nên mới bị bỏng, váy áo cũng bẩn hết"
"Ai đụng trúng em? Cô ta cố tình?"
Cũng không biết là có phải cố tình hay không, cô đem mọi chuyện kể hết ra, Tiêu Mộng Nguyệt làm bẩn váy cô và Trình Nhã Tịnh tặng chiếc váy đỏ.
"Em nghĩ đó là một âm mưu?" Trần Uy Bằng nheo mắt hỏi
"Đúng.
Vẫn cảm ơn anh, nếu đêm qua anh không nhắc em cẩn thận với Trình Nhã Tịnh sợ rằng em đã mặc chiếc váy kia"
Anh cười cười nhìn cô:
"Nếu em thật sự muốn cảm ơn có thể dành một đêm cho anh"
"Anh..." Cô cạn ngôn, trong đầu anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện này thôi sao?
Trần Lâm Kiệt đang ở nhà, cậu chán nản ngồi đó.
"Không biết đến khi nào chị Thu Vũ mới về, lát nữa chị ấy đi chợ mình phải bám theo mới được"
Tô Thu Vũ bước vào nhà, trên tay là một túi nhỏ đựng đủ loại thuốc:
"Tiểu Lâm! Có phải đã chờ chị rất lâu rồi không?"
"Chị Thu Vũ, sao chị về sớm thế?"
"Hôm nay kí hợp đồng thành công, Cảnh Văn vui nên để chị về sớm với em.
Trưa nay chị đã không nấu ăn cho em rồi, tối nay em muốn ăn gì?"
"Ăn sườn xào chua ngọt, món này chị làm rất ngon"
Tô Thu Vũ mỉm cười, cô không ngờ Tiểu Lâm lại thích món này.
Cô đặt túi thuốc xuống bàn, ban đầu định về mới mua thuốc nhưng Trần Uy Bằng lại đưa cô đến chỗ của bác sĩ rồi mua luôn.
"Tay chị bị sao thế?" Trần Lâm Kiệt để ý
"Không sao, chỉ bị bỏng nhẹ thôi, đã bôi thuốc rồi.
Chị đi chợ đã"
"Em đi với"
Chẳng vì lí do gì cả, chỉ vì ở nhà quá chán nên Trần Lâm Kiệt mới muốn theo cô đi chợ.
Tối hôm đó hai chị em cùng dùng bữa, trên bàn rất nhiều món ngon.
Trần Lâm Kiệt có hỏi lí do Tô Thu Vũ bị bỏng, cô cũng kể lại mọi việc đã xảy ra trong hôm nay.
"Trình Nhã Tịnh là người thủ đoạn mà, chị nên cách xa Trần Cảnh Văn một chút"
"Em cũng biết cô ấy à?"
"Trước đây Trần gia cũng qua lại một chút với Trình gia nên em biết"
Trần Lâm Kiệt không thể nói ra sự thật, Trình Nhã Tịnh đột ngột về nước và đến bên Trần Cảnh Văn là vì sự sắp đặt của Từ Tuấn và Trần Lâm Kiệt, tất cả là vì muốn Tô Thu Vũ không thể ở bên Trần Cảnh Văn.
Không ngờ Trình Nhã Tịnh lại ấp ủ âm mưu muốn hại chị gái cậu.
"Trình Nhã Tịnh cô ấy trông rất tốt mà"
"Chị đừng để vẻ bề ngoài của một con người đánh lừa"
"Giống chú Uy Bằng của em à?" Cô ngây ngô hỏi
Trần Lâm Kiệt nghe đến chú mình thì liền im lặng, mặt cũng ủ rũ hẳn.
Tô Thu Vũ không biết giữa hai chú cháu đã xảy ra chuyện gì, cô không hỏi, dù có hỏi thằng bé cũng không trả lời.
Nhưng khi Tiểu Lâm Kiệt đến đây cô đã rất vui, căn nhà cũng không vắng lặng giống mọi khi.
Sau khi ăn tối xong hai chị em cùng xe phim, hoặc là chơi cờ, đầy ắp tiếng cười.
Ngày hôm sau, Tô Thu Vũ thức dậy sớm nấu đồ ăn sáng.
Cô có hỏi qua Trần Lâm Kiệt nhưng thằng bé kiên quyết không đi học.
Cô cũng không ép, chắc là chỉ nghỉ 1, 2 ngày thôi.
Ăn sáng xong cô đi làm luôn.
Như mọi khi, buổi chiều 5 giờ là tan làm.
Tô Thu Vũ cùng một đồng nghiệp khác ra về.
Hai người đang định bắt xe về thì Tô Thu Vũ nhớ ra gì đó:
"Hiểu Mạn, tôi đột nhiên muốn đi vệ sinh, cô về trước nhé"
"Được" Hiểu Mạn gật đầu
Tô Thu Vũ nhanh chóng rời đi.
Cô quay vào phòng vệ sinh công cộng rửa tay.
Lúc đó trong chiếc gương bỗng phản chiếu thêm hình ảnh của những cô gái khác.
Tô Thu Vũ quay đầu lại nhìn, thì ra là bọn người của Tiêu Mộng Nguyệt, trông họ không thân thiện lắm.
"Các cô cũng đi vên sinh sao?" Cô giả vờ chào hỏi, cố nặn ra một nụ cười
Tiêu Mộng Nguyệt chưa gì đã ra tay đánh người nhưng Tô Thu Vũ nhanh chóng chặn lại bàn tay của cô ta:
"Giám đốc Tiêu, chị có ý gì chứ?"
"Ý gì à? Ngay từ ngày đầu mày vào công ty, tao đã ghét mày rồi.
Dựa vào đâu mà mày mới đến lại được trọng dụng hơn cả người cũ như tao"
Tô Thu Vũ nhìn chằm chằm Tiêu Mộng Nguyệt:
"Não chị có vấn đề gì không? Hai chuyện này khác nhau mà, vị trí của chúng ta trong công ty khác nhau!"
Tô Thu Vũ nhanh chóng bị những cô gái khác giữ chặt, Tiêu Mộng Nguyệt túm lấy tóc cô:
"Cái bản mặt tiểu tam này cũng rất đáng ghét.
Rõ ràng biết chủ tịch và Trình tiểu thư có hôn ước, vậy mà vẫn chen vào"
Tô Thu Vũ bị kéo tóc nên đau đớn nhăn mặt.
Lại càng vô lý, cô đã cách xa Trần Cảnh Văn lắm rồi, hơn nữa cô là thư kí tất nhiên phải đi bên cạnh chủ tịch:
"Lẽ nào hôm qua là cô cố tình đụng trúng tôi?"
"Đúng, nhưng không ngờ mày lại may mắn đến mức không mặc chiếc váy đó.
Hôm nay không cho mày một bài học, tao không phải là Tiêu Mộng Nguyệt!"