Hiểu Mạn ở bên ngoài chờ đã rất lâu nhưng không thấy Tô Thu Vũ ra.
"Kì vậy, không phải chỉ là đi vệ sinh thôi sao? Đã 30 phút..nhưng cô ấy bảo mình về trước rồi mà"
Lúc này Trần Uy Bằng bước đến, Hiểu Mạn và những người xung quanh đó đều phải sáng mắt lên.
Từ lâu đã nghe nói nhưng hôm nay cuối cùng cũng được gặp người thật rồi.
"A...Trần tổng" Hiểu Mạn vội chào hỏi
"Ừm, không phải đã tan làm rồi sao? Tô Thu Vũ đâu?" Anh nhìn quanh
"Thư ký...à không, phu nhân cô ấy nói là muốn đi vệ sinh, tôi ở đây chờ lâu rồi vẫn không thấy cô ấy đâu"
"Có thể dẫn tôi đi tìm cô ấy không?"
Hiểu Mạn bèn dẫn người đi...
Lúc này, trong phòng vệ sinh đã không còn ai.
nhân viên vệ sinh mang xô và chổi vào dọn dẹp, cô thấy trước một buồng có treo biển "Đang bảo trì, ngưng sử dụng".
"Ai lại đặt cái biển này ở đây thế? Làm gì có ngăn nào cần bảo trì"
Cô mở cửa vào kết quả lại thấy một cô gái đang ngất xỉu bên trong, toàn thân ướt nhẹp.
"Áaaaaaa! Có người chết!"
Tiếng hét thất thanh truyền ra từ phòng vệ sinh, Trần Uy Bằng mặc kệ đó là phòng vệ sinh nữ vội chạy vào xem thử.
Cô gái ngất xỉu kia là Tô Thu Vũ, cả người cô bị dội nước ướt đẫm, cơ thể lạnh ngắt, mặt có vết bầm tím.
"Tô Thu Vũ, mau tỉnh lại!" Anh lay người cô
Nhưng cô chỉ bất động ở đó, khuôn mặt trắng bệch.
Vậy mà Trần Uy Bằng vẫn muốn gọi cô dậy bằng được.
Trong giây phút này không biết vì sao trong anh lại có một nỗi sợ, anh sợ mất Tô Thu Vũ.
Thấy thế Hiểu Mạn vội cởi áo khoác đắp cho Thu Vũ:
"Trần tổng, anh đưa phu nhân vào bệnh viện trước đã.
Thế này thật sự không ổn"
"Đúng, bệnh viện.
Đưa Tô Thu Vũ đi bệnh viện trước" Anh vội bế Tô Thu Vũ lên, đưa cô đến bệnh viện
Khi Trần Lâm Kiệt nhận được tin cũng vội vàng chạy đến.
Cậu chỉ thấy Trần Uy Bằng và Lục Trí đang đứng chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu:
"Sao Tô Thu Vũ lại vào bệnh viện, chú đã làm gì chị ấy?" Trần Lâm Kiệt hoảng hốt
"Bình tĩnh một chút, chú không làm gì cả"
Bác sĩ bước ra, cuối cùng mọi việc cũng xong, Tô Thu Vũ được đưa đến phòng bệnh thường.Trần Lâm Kiệt thở phào, từ lâu đã nghe nói con người vốn rất yếu ớt, không khỏe mạnh giống ma cà rồng.
Lúc nghe tin cậu còn nghĩ chị Thu Vũ đang hấp hối rồi.
Lúc Tô Thu Vũ tỉnh lại đã cảm nhận được ngay mùi cồn hăng hắc xộc thẳng vào mũi khiến cô nhăn mặt khó chịu.
Bên cạnh là Trần Uy Bằng, Lục Trí và Trần Lâm Kiệt.
"Cuối cùng chị cũng dậy rồi"
"Sao chị lại ở đây?" Cô hỏi
"Nghe bảo chị bị ngất, là chú đưa chị vào đây" Trần Lâm Kiệt nhìn những vết bầm tím trên người chị gái: "Chị thế này là bị bạo hành rồi?"
Tô Thu Vũ gật đầu, những gì cô nhớ được là khuôn mặt của Tiêu Mộng Nguyệt, kẻ chủ mưu.
Trần Uy Bằng chỉ lạnh giọng hỏi:
"Ai đánh em?"
"Chính là cái người lần trước em kể.
Người hợp tác với Trình Nhã Tịnh và là giám đốc Văn Nhất"
Lục Trí bất ngờ, Tiêu Mộng Nguyệt rõ ràng biết Tô Thu Vũ là vợ của Trần Uy Bằng mà vẫn dám động vào.
Trần Uy Nhân mà biết kiểu gì cũng chạy về băm vằm cô ta.
"Cô ta không biết em là ai à? Sao em không dùng thân phận của mình dọa ngược cô ta?"
Tô Thu Vũ vô cùng oan ức:
"Em có nói mà.
Em nói chồng em rất đáng sợ, cô ta mà động vào em nhất định sẽ phải trả giá."
Trần Lâm Kiệt nghe thấy mùi sai sai ở đâu đó, nếu thật sự lôi tên Trần Uy Bằng ra bọn họ vẫn còn dám động vào cô sao?
"Sao em vẫn bị đánh?"
"Bọn họ nói em không được chồng yêu thương nên không sợ"
Trần Uy Bằng ngây ra, nhìn biểu hiện của cô chắc là nói dối, biết đùa giỡn rồi:
"Xem ra chị không thể đi làm trong bộ dạng này"
"Chị cũng không muốn đến Văn Nhất làm nữa.
Trong thành phố này cũng không ít chỗ tốt để chị xin việc"
Trần Uy Bằng không nghĩ cô vậy mà từ bỏ Trần Cảnh Văn, khuôn mặt không chút biểu cảm, giống như đây đã là việc từ lâu mà cô muốn làm.
Tô Thu Vũ tự biết đây là cách giải quyết nhanh gọn nhất, Tiêu Mộng Nguyệt coi cô là tiểu tam xen giữa Trình Nhã Tịnh và Trần Cảnh Văn.
Chính cô cũng tự nghĩ như vậy, cô nên cách xa Trần Cảnh Văn, cùng lắm chỉ có thể dừng ở bạn bè.
Riêng Trần Lâm Kiệt biết cậu đã thành công tách hai người họ ra.
"Nếu không làm ở Văn Nhất có thể đến Trần thị"
"Hả?" Tô Thu Vũ nhớ trước đây anh cũng có từng nói vậy
"Còn nhớ lời đề nghị trước đó của anh không?"
Tất nhiên cô muốn vào công ty lớn làm, lương sẽ cao hơn nhưng mà cô sợ công việc áp lực không chống đỡ nổi.
"Là làm thư ký cho anh à?" Cô nhỏ giọng
Trần Uy Bằng gật đầu khẳng định.
Thư ký có phải ưu ái lớn quá rồi không.
Cô cũng muốn có công việc lương cao nhưng vị trí này có chút không thỏa đáng.
Lục Trí nghe vậy cũng góp ý:
"Tổng Giám đốc, cô ấy tuy tốt nghiệp loại giỏi, kinh nghiệm cũng có chút ít, nhưng bổ nhiệm vào vị trí thư ký đó thì có hơi..."
Lần trước anh đã tìm hiểu kĩ, Từ Tuấn đưa tài liệu điều tra sai, Tô Thu Vũ không phải tốt nghiệp khoa điện ảnh mà tốt nghiệp ngành kinh tế loại giỏi, còn có kinh nghiệm làm thực tập sinh ở một công ty có tiếng trước đó.
Anh ngước mắt lên nhìn Lục Trí, ánh mắt sắc lạnh khẽ hừ một tiếng.
"Hửm?"
Nếu đã là quyết định của Tổng Giám đốc, Lục Trí cũng không dám ý kiến.
Huống hồ người ta còn là vợ chồng.
"Thôi đi...em không nghĩ mình có thể làm tốt việc này"
"Trước đó em có làm cho Trần Cảnh Văn rồi mà, còn sợ gì?" Trần Uy Bằng hỏi
"Đúng là có làm, nhưng Cảnh Văn có hai thư ký em làm việc nhẹ hơn.
Văn Nhất với Trần thị là hai nơi như hồ nước với biển sâu, không thể so sánh.
Em sợ không có kinh nghiệm, lúc trước đi học cũng không chăm chỉ lắm"
"Em có thể học lại"
"Học kinh tế khó lắm, có chết em cũng không muốn học lại"
"Anh dạy em, học miễn phí lại còn không áp lực.
Là chồng em tất nhiên phải khác đúng không?"
Tô Thu Vũ nhìn Trần Uy Bằng, từ khi nào mà anh lại tốt bụng vậy chứ, cô không quen nổi tác phong này.
Trần Lâm Kiệt và Lục Trí tưởng như mình đang xem một bộ phim tình cảm vậy.
Lúc này anh mới nhìn qua cháu trai:
"Trần Lâm Kiệt, cháu đừng làm loạn nữa.
Mau quay về với chú đi"
"Không muốn, tại sao cháu phải về với chú chứ?" Trần Lâm Kiệt khinh bỉ nhìn chú mình
"Cháu không thấy hành động bỏ nhà ra đi vô nghĩa của cháu đang làm phiền Tô Thu Vũ sao?"
Tô Thu Vũ ngồi trên giường bệnh ngơ ngác, sao lại lôi cô vào rồi? Trần Lâm Kiệt lập tức quay sang nhìn cô với ánh mắt như muốn hỏi cô có thấy phiền không? Cô không biết trả lời thế nào khi nhìn thấy ánh mắt của Trần Uy Bằng.
Đương nhiên em trai quan trọng hơn, cô cũng không muốn tâm hồn của một đứa trẻ bị tổn thương, khi Trần Lâm Kiệt đến nhà cô cũng rất vui:
"Không...chị không thấy phiền đâu.
Chị đã nói sẽ chăm sóc cho em rồi"
Trần Lâm Kiệt đắc ý nhìn chú, Trần Uy Bằng bất lực, đứa trẻ này càng được nước thì càng bám lấy không buông.
Tô Thu Vũ phải bệnh viện để theo dõi thêm, tình trạng sức khỏe của cô vẫn còn yếu.
Nhưng cô không hiểu được, Trần Lâm Kiệt đã được Lục Trí đưa về nhà cô rồi mà Trần Uy Bằng vẫn còn ở lại bệnh viện với cô:
"Trần Uy Bằng, sao anh không về?"
Anh không thể trả lời ngay, chính anh cũng không biết lí do mình ở đây mãi không muốn về.
Sống lâu vậy rồi đây là lần đầu anh ở bệnh viện lo cho một người, cháu trai anh cũng chưa từng bệnh đến nhập viện bao giờ.
"Thấy em cô đơn, không ai chăm sóc"
"Lúc nãy em nhắn tin với Hiểu Mạn, cô ấy nói là anh đưa em vào bệnh viện.
Sao giờ đó anh lại ở Văn Nhất?"
Thấy cô hỏi anh cũng không bao biện mà trả lời:
"Em muốn đến đón em, nhờ em nói vài câu để Lâm Kiệt quay về.
Thằng bé bỏ nhà đi, ông nội và bố rất lo.
Không ngờ lúc đến đón em lại phát sinh loại chuyện này"
"Anh về đi, em không cô đơn"
"Em nhìn lại mình đi, bị người ta đánh ra nông nỗi này.
Đến cả việc tự mình lấy nước cũng khó khăn, không ai chăm sóc còn muốn đuổi anh đi"
Thật kì lạ, Tô Thu Vũ bị thương, lúc này ở trong mắt Trần Uy Bằng vô cùng yếu ớt, mong manh, giống một cái ly thủy tinh bị va chạm mạnh là vỡ.
Anh không muốn cái ly này bị làm vỡ chút nào.
"Được thôi, anh muốn ở lại thì cứ ở"
Tô Thu Vũ cảm nhận được anh dường như đang thay đổi thái độ lúc ban đầu với cô, dịu dàng hơn trước.
"Trần Cảnh Văn đang đến đây.
Anh phải trốn trước đã.
Em muốn nói gì có thể nói với nó"
Rồi anh bước vào phòng vệ sinh, thật sự trốn trong đó.
Lúc sau Trần Cảnh Văn đến thật.
Cô không biết Trần Uy Bằng muốn làm gì, anh đang tôn trọng tình cảm của cô đối với cháu trai anh à?
Thấy Tô Thu Vũ bị đánh bầm tím khắp người, đến cả mỉm cười cũng khó Trần Cảnh Văn không khỏi xót xa:
"Thu Vũ, em còn đau không?"
Tô Thu Vũ lắc đầu thay câu trả lời, Trần Cảnh Văn đã mua một ít trái cây đến.
Khi nghe tin cô bị người ta bạo hành ngay trong công ty anh đã rất tức giận, trên dưới công ty giờ đều lan truyền vụ việc này, nhưng vẫn chưa điều tra ra kẻ đằng sau.
"Cảnh Văn, em muốn nghỉ việc" Không vòng vo cô vào thẳng vấn đề
"Sao đột nhiên lại muốn nghỉ việc? Là vì những người đánh em đúng không? Không sao, anh sẽ tìm ra kẻ đó, trừng phạt thích đáng"
"Có 4 người đánh em, trong đó có Tiêu Mộng Nguyệt dẫn đầu.
Anh không cần xử phạt bọn họ.
Em chỉ muốn nghỉ việc thôi"
Tô Thu Vũ lần này rất kiên quyết, Trần Cảnh Văn không rõ lí do.
Thật sự hiếm tìm được một nhân viên chăm chỉ và trách nhiệm như cô, anh không muốn cô rời đi, nhưng anh biết cô đã quyết định từ bỏ anh rồi.