Trong căn phòng tối, hai thân ảnh quấn lấy nhau không rời.
Tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc vang khắp phòng.
Tô Thu Vũ nằm dưới thân Trần Uy Bằng, hưởng thụ khoái cảm do anh mang lại.
Tiểu hoa đạt cao trào mà phun ra, tưới ướt đẫm cả c.ự vật của anh đang chôn vùi bên trong.
Đêm nay cô đã ra nhiều lần mà anh chưa thấy có biểu hiện gì là muốn phóng thích.
Anh lôi cây gậy vẫn còn cứng cáp ra, một dòng nước từ t.iểu h.uyệt chảy xuống.
Cảm giác trống rỗng khiến cô khó chịu, lúc nãy như vậy vẫn khiến cô chưa thỏa mãn:
"Ưm...chưa đủ...muốn nữa mà..."
Bên dưới lại ngứa, thật sự rất ngứa, vẫn muốn anh tiếp tục đâm chọc.
Cô gái nhỏ muốn khóc, muốn nỉ non bên tai anh, khuôn mặt diễm lệ khẩn cầu nhìn Trần Uy Bằng.
Anh nhìn cô bị khống chế, từng bước dỗ dành.
"Nếu muốn thì tự mình làm đi!"
Cô dần dần hiểu ý anh, tự mình trèo lên người anh
Trên giường, hai chân thon thả của Tô Thu Vũ mở rộng cưỡi lên người đàn ông to lớn.
Thân hình cô mảnh mai, đôi mắt chứa đầy khát vọng, duỗi tay vuốt vuốt cậu em của anh, để nó cọ cọ bên ngoài hoa tâm, gậy t.hịt bị xuân thủy tưới ướt, anh mất cảnh giác suýt thì bắn ra.
Thật nguy hiểm.
Tay cô bẻ hai cánh hoa ướt dầm dề, để lộ ra miệng h.uyệt kẹp chặt đỉnh c.ự vật.
Trần Uy Bằng thú vị xem cô tự dâng mình cho anh, nhưng cô quá chậm rồi.
Bàn tay nóng bỏng của anh nắm eo cô, cố gắng đưa d.ục vọng đi vào bên trong hoa h.uyệt.
Tiểu hoa ướt dính khao khát, gấp không chờ nổi để người đàn ông chiếm hữu.
Tô Thu Vũ để hoa h.uyệt nuốt gậy lớn hơn phân nửa sau đó dừng lại, nhu nhược nhìn anh, khuôn mặt buồn rầu chất vấn anh.
"Không vào được"
Bộ dạng cầu hoan của cô gợi lên dục hỏa trong người anh, lồng ngực rắn chắc thở dốc kịch liệt.
Bàn tay to siết chặt eo cô, phần hông cường tráng đẩy một cái thật mạnh, cây gậy sưng to tiến vào bên trong mật h.uyệt.
"A..." Cô giật mình kêu lên
Tô Thu Vũ thèm khát anh, tay nhỏ chống ở ngực anh, vòng eo dùng sức lên xuống.
Hai ngọn đồi núng nính nảy lên nảy xuống, trông thật vui mắt.
Chỗ giao hợp lại bị nước chảy ra từ t.iểu h.uyệt của cô tưới ướt.
Mới động được mười lần, cả người cô gái nhỏ bủn rủn, mệt mỏi ngả vào lồng ngực anh.
Cái miệng nhỏ còn rên rỉ vài tiếng tỏ vẻ khó chịu không thôi.
Quá mệt rồi, vậy mà những lần trước anh có thể làm cô cả đêm.
Đúng rồi, ma cà rồng thể lực tốt.
"Mệt sao? Yếu như vậy à?" Anh châm chọc cô
Anh rất hưởng thụ ánh mắt say mê của cô dành cho mình, cô mồ hôi đầm đìa dán vào ngực anh, cô vẫn khó chịu quá.
Như biết cô vẫn chưa đủ, anh ra sức mà t.hao lộng, thân thể nhỏ xinh giật bắn lên, anh nhanh chóng rút ra, lại mạnh bạo cắm vào trong.
Cô như ngồi trên lưng ngựa xóc nảy, nơi riêng tư thọc vào rút ra, tiếng nước "òm ọp" càng thêm vang dội.
Cô hoảng hốt giữ chặt anh, bên dưới điên cuồng tuôn trào mật hoa, cô sung sướng rên la:
"Ư...ưm...a...ah...ahhh..."
Anh đem tinh hoa giải phóng trong cô rồi rút c.ự vật của mình ra, đẩy cô xuống giường.
Tô Thu Vũ vô cùng gợi tình.
Lập tức anh nắm lấy cổ chân cô giơ lên cao, lại đem thứ ngẩng cao đầu kia cắm vào lần nữa.
Mạnh mẽ đâm thọc, khiến cơ thể cô bị d.ục vọng đánh chìm như chẳng muốn thoát ra.
***
"Aaa...sướng..ưmm...chỗ đó rất thích...!"
Anh khẽ cong môi cười bộ dạng hiện giờ của cô, thấy cô thô tục nhưng lại thích cô của lúc này một chút:
"Từ khi nào em lại d.âm đãng như vậy? Rất thích được cắm vào sao?"
"Thích...ưm...ưm...rất thoải mái..."
Anh nhếch môi, ra sức đâm mạnh vào cái l.ỗ nhỏ d.âm dục đó, lúc Tô Thu Vũ ở giao diện khác thật sự rất quyến rũ, thật mê người.
Nhưng anh vẫn thích Tô Thu Vũ lúc tỉnh táo hơn, bộ dạng phóng túng này chỉ có anh mới được thấy.
Lúc này anh chỉ muốn đè cô dưới thân, đâm cô đến chết.
Để cô không chạy thoát khỏi anh.
Mỗi khi cô gái nhỏ bị đâm đến cuối giường, bàn tay to kia nhạy bén kéo cổ chân cô lại.
Cảm giác ham muốn khiến cô đánh mất bản thân, mặc anh thao làm.
Tuy nhiên, chỉ có nơi giao hợp "Bạch! Bạch! Bạch!" chưa bao giờ gián đoạn.
"Ưm...Uy...Trần Uy Bằng...ah..."
Lần đầu cô đánh mất lý trí trước những tư thế điên cuồng của hai người, nơi tư mật chống đối cô, mang theo niềm vui sướng khi bị anh "bắt nạt", hung hăng trào ra mật hoa:
"Ư...ư...sướng muốn chết...muốn chết mất..."
"Ah...đâm...mau đâm nữa đi...Ưmm...aaaa"
Cô nháy mắt đã bị anh đâm đến cuối giường, mười ngón tay gắt gao bám chặt mu bàn chân, hoa h.uyệt kiều nộn nhanh chóng cao trào, bắn ra một dòng dịch thủy ấm áp.
"Ừm..."
Trần Uy Bằng gầm nhẹ một tiếng, lại mạnh mẽ động thân một cái, bắn t.inh d.ịch nồng đượm vào cơ thể yếu ớt của cô.
Cũng không biết cả đêm nay đã bắn ra bao nhiêu lần bên trong.
Cô thở dốc, dựa vào lồng ngực anh, có vẻ thuốc đã được giải hết, cô cũng mệt rồi, không còn sức để xin anh làm tiếp nữa.
Anh cứ để cô ôm như vậy, cũng không rút gậy t.hịt ra.
Tô Thu Vũ mở mắt một lần nữa phát hiện mình vẫn đang nằm trên người Trần Uy Bằng, mà anh lúc này chỉ im lặng nhìn cô.
Hiện tại cô tỉnh táo hẳn, nhớ lại mấy việc đêm nay khiến cô thấy sợ cơ thể mình.
Cô tự dâng mình cho Trần Uy Bằng, thích thú cảm giác bị cây gậy đó đâm thọc.
"Dậy rồi à?"
Thì ra là cô vừa thiếp đi một hồi vì mệt đã giật mình tỉnh dậy.
Cô gật đầu, Trần Uy Bằng biết thuốc đã được giải hết, nhất định là cô đang tự kiểm điểm bản thân.
Cô muốn rời khỏi anh, cựa quậy loạn xạ rồi ngã ra giường.
Tiểu hoa của cô bị c.ự vật của anh chiếm đóng nãy giờ, không còn gì che chắn thả ra một dòng chất lỏng trắng kèm m.ật dịch ướt át, chảy xuống giường, tạo một mảng ướt trên giường.
Cô nhìn kĩ mới thấy chiếc giường lớn đều là vết tích hoan ái của hai người, khắp giường mỗi chỗ có một mảng ướt, thỉnh thoảng có cả t.inh d.ịch của anh, drap giường nhăn nhúm cả.
Thật sự rất kịch liệt.
Nhưng cô chỉ muốn ngủ một giấc.
"Em muốn đi ngủ luôn sao? Tắm rồi ngủ sau" Trần Uy Bằng nói
Cả cơ thể cô lúc này đều nhớp nháp, nhưng mệt mỏi nhiều hơn.
Nếu anh không nói sẽ mang cô vào phòng tắm, cô sẽ không đi tắm.
***
"Trần..ưm...dừng đi...mệt...ah...ah!"
Tô Thu Vũ cứ ngỡ mình đã được nghỉ ngơi nhưng mà cô đã lầm.
Anh bế cô vào phòng tắm, để hai người cùng ngâm mình trong nước nóng.
Không ngờ lúc cô mệt anh lại cứng lên, đỡ eo cô, gác hai chân cô lên bồn tắm, nước ấm bủa vây 4 phía, anh cắm vào mà không ngừng đâm chọc tạo ra vô số bọt nước, nước trong bồn cũng bị tràn ra.
Vậy mà anh còn muốn bao biện:
"Em nói thích bị đâm vào mà, còn nói rất sướng, rất thoải mái...tình nguyện bị anh đâm chết"
"Ư...là thuốc...đừng...ah...dừng lại....ưm..."
"Đừng dừng lại sao? Được..."
"Umm...ahh" Tô Thu Vũ thảm thiết kêu la
Thể lực Tô Thu Vũ không thể so sánh với Trần Uy Bằng, cả đêm vì thuốc đã rất miễn cưỡng rồi.
Cảm giác toàn thân nhức nhối, đau xót ở hoa h.uyệt càng rõ ràng.
Anh biết cô đã mệt muốn chết rồi, anh kiềm chặt cô, cắm mạnh hơn mấy chục cái rồi mới giải phóng lần cuối của đêm nay vào trong cô.
Lúc anh mang cô ra khỏi bồn tắm thì cô đã sớm say giấc rồi.
Vẻ mặt lúc ngủ của cô rất điềm tĩnh, muôn phần xinh đẹp.
Trần Uy Bằng ngắm đến thất thần.
Cuối cùng anh vẫn là không kìm được cảm xúc, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.
(Tg: Sau đêm nay chị không có baby hơi phí )
***
Ánh sáng chiếu vào phòng, cả căn phòng bừng sáng khiến Tô Thu Vũ cựa mình tỉnh giấc.
Nhưng cô chỉ vừa cựa cả thân mình đã đau đớn, như bị xe tải cán qua.
Rất đau!
"Tên Trần Uy Bằng khốn nạn!"
Cũng tại mấy tên háo sắc đó, nếu không bị hạ thuốc cô cũng không trải qua mấy việc này.
Cái giá phải trả khi trèo lên giường của Trần Uy Bằng đắt quá đi!