"Tại sao?"
Trần Uy Bằng lại ngây thơ hơn Tô Thu Vũ nghĩ, anh hỏi lại cô.
Đúng là say đến mức không biết gì nữa, vậy mà còn dám nói ma cà rồng không bao giờ say.
Anh không nhớ cô chỉ đành nhắc lại:
"Chúng ta đã ly hôn rồi, anh vẫn là không nên đến đây"
"Ly hôn sao?" Nét mặt tuấn tú bỗng trầm ngâm
Lúc này cô cũng không biết phải nói gì, chỉ hi vọng anh sớm tỉnh rượu.
Nhưng nào ngờ nghe đến hai từ "ly hôn" của cô anh lại tức giận.
Anh giận cô đòi ly hôn, cô làm ngơ khi thấy anh, cô là người khiến cuộc sống của anh đảo lộn, cô đuổi anh đi khiến anh khó chịu.
Nghĩ vậy Trần Uy Bằng để lộ đôi mắt đỏ, càng hung hăng cưỡng ép cô trên giường, há miệng mà cắn xuống chiếc cổ trắng nõn của cô đến bật cả máu, từng giọt máu bị anh hút sạch.
Tô Thu Vũ đau đớn, hai tay cô đẩy anh ra nhưng vô ích, không còn cách nào đành chịu đựng để anh cắn.
Nhưng anh không chỉ cắn ở cổ, mà đi dọc xuống, đến đâu là cắn đến đó, giống như đang thưởng thức mồi ngon, không chút thương tình.
Cô đau lắm, cố giãy giụa thoát ra:
"Anh đừng cắn...đau quá, mau dừng lại đi!"
Nhưng anh bỏ mặc lời cô, vẫn nhiệt tình để lại những vết cắn ghê rợn chằng chịt trên cổ cô.
Căn phòng nhỏ nồng đậm một mùi máu tanh.
Trần Uy Bằng sau khi thưởng thức vị máu ngọt suốt 1 tháng không nếm qua thì cái bụng đói đã được lấp đầy.
Tô Thu Vũ vì đau mà nước mắt đã vương nơi khóe mi.
Cô muốn bỏ chạy nhưng lại bị anh bắt lấy, mạnh bạo xâm chiếm môi cô.
Vị máu tanh tanh mằn mặn xông vào miệng cô, cô biết đó là máu mình nhưng có cảm giác rất ghê, buồn nôn dữ dội.
Bàn tay cô đấm bôm bốp vào lồng ngực anh, cố ra sức mà đánh nhưng có vẻ anh không thấy đau, ngược lại vẫn thoải mái gặm mút môi cô.
Thấy Tô Thu Vũ liều mạng phản kháng như vậy, Trần Uy Bằng càng muốn làm trái ý cô.
Anh giữ chặt hai tay cô đang làm loạn:
"Không phải cô đang cần tiền sao? Nếu đêm nay cô làm tốt tôi cho cô 50 triệu"
Tô Thu Vũ biết Trần Uy Bằng thừa tiền.
Nhưng sao anh có thể nói những lời này với cô.
Khác nào so sánh Tô Thu Vũ cô với những cô gái kia, dùng thân thể để trao đổi tiền.
Đây là đang sỉ nhục cô sao? Lồng ngực cô có chút đau.
"Không muốn! Không làm!" Cô càng dùng sức giãy anh lại càng giữ chặt.
Nhưng mọi sự phản kháng đều vô ích, Trần Uy Bằng bắt đầu cởi quần áo, miệng nhếch lên.
Xác định đêm nay với cô không dễ dàng.
Anh dùng tay tách hai chân cô ra, không chờ nổi mà chèn c.ự vật căng cứng vào tiểu h.uyệt cô.
Sau trận chiến trong phòng tắm hồi nãy, tiểu h.uyệt còn ướt nên di chuyển rất dễ dàng.
Chiếc giường nhỏ vì lực nhấp của anh mà phát ra những tiếng kẽo kẹt vang dội.
Tất nhiên nhà cô không thể sánh với căn biệt thự lớn của Trần gia.
Tô Thu Vũ cảm giác chóng mặt, đầu quay mòng mòng, cơ thể không ổn.
Bỏ mặc cô yếu ớt anh vẫn tập trung vào việc chính.
Thỏa mãn bản thân mà đem c.ự vật thúc thật sâu vào trong, cảm giác như vật to dài chạm đến cả tử cung.
Dù là bị cưỡng ép, nhưng tác động nào đó lại khiến tiểu hoa tiết ra chất lỏng.
Khuôn mặt cô khó coi như chịu chết.
Trái lại anh rất hưởng thụ khoái cảm do cô mang lại, miệng hơi ghé sát tai cô muốn tìm ra chút cảm xúc nào đó:
"Tô Thu Vũ, hãy nói rằng cô muốn ở bên tôi, sẽ không rời xa tôi"
Có thể là do cô đơn lâu ngày Trần Uy Bằng sinh ra một loại cảm giác bài xích, chỉ muốn được người ta quan tâm đến.
Tô Thu Vũ nhìn anh, cô bị anh hành hạ, sỉ nhục từ nãy giờ nên đôi mắt ươn ướt.
"Trần Uy Bằng, anh thích tôi sao?"
Dù sao anh đang say, cô có phát ngôn gì anh cũng chẳng để ý.
Nhưng cô muốn làm rõ cảm xúc giữa hai người suốt thời gian qua.
Rốt cuộc anh đối với cô có chút cảm tình gì không mà đêm nay lại chạy đến hành hạ sỉ nhục cô, hết lần này đến lần khác làm ra hành vi vợ chồng danh xứng với thực.
Nghe câu hỏi của Tô Thu Vũ, Trần Uy Bằng nhớ đến những gì mà Từ Tuấn nói với mình trong lúc đi uống rượu.
Anh không tin bản thân lại có thứ tình cảm hèn mọn đó với Tô Thu Vũ.
"Cô đừng hiểu lầm.
Tôi không thích cô chút nào.
Cô cũng chỉ là một món đồ chơi thôi"
Thì ra là vậy, xem ra thắc mắc đã được giải đáp cô cũng chẳng cần nghe thêm gì nữa.
Hóa ra những việc trước giờ đều do một mình cô tưởng tượng, vật vã với thứ tình cảm không rõ ràng.
Quả nhiên cũng chỉ có một mình cô tổn thương.
Nhưng việc trước mắt khiến Tô Thu Vũ thật muốn trốn chạy, Trần Uy Bằng vẫn luôn ra vào trong cơ thể cô.
Thấy cô vẫn luôn không thoải mái, anh liền chèn một ngón tay vào hơi h.uyệt t.hịt chật chội đang bị c.ự vật của anh nhồi đầy một đống.
"A...đừng....không vào được!" Cô thống khổ kêu lên
Một ngón tay khác lại tìm tiểu hạch mà day, ngón tay cùng gậy t.hịt lớn thô bạo sáp nhập, kéo căng hoa h.uyệt.
"Ưm..." Tiếng rên khổ sở của cô bị kìm ở họng, cảm giác đau đớn tê tê.
Cô có ý tránh né, từ đầu đến cuối vẫn luôn không phục anh.
Trần Uy Bằng đem mọi thứ rút ra, cô thở dốc, cứ nghĩ đã được buông tha nhưng không.
Anh đem ngón tay xâm nhập vào tiểu hoa cô, mới đầu chỉ là hai ngón nhưng sau đó lại nhét thêm vào một ngón.
Ba ngón tay một lượt nhồi đầy miệng nhỏ, thô bạo di chuyển.
Cô lần đầu thử qua, vô cùng khó chịu, từng đợt dịch thủy bị cưỡng ép chảy ra.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, một ngón tay khác đã tìm đến nơi hậu h.uyệt chưa được khai phá không chút lưu tình đâm vào.
"Aaa! Đau quá...không vào được!" Tô Thu Vũ đau đến nước mắt rơi, nhưng người kia lại có vẻ không quan tâm, tiếp tục hành sự.
Cả lỗ trước và lỗ sau đều bị nhét đầy, lần đầu Tô Thu Vũ trải qua loại cảm giác thống khổ này.
Cơ thể cô lại đang phát sốt, thật không muốn tiếp tục.
Hậu h.uyệt bị xâm nhập đau nhói càng khiến tiểu hoa co rút mạnh mẽ, dịch thủy tràn lan, chảy xuống cả nơi cúc hoa đang bị ngón tay ra vào.
Nhưng anh vẫn chưa ra, cô cũng không yên.
Sau khi thu tay về anh liền để gậy t.hịt cứng ngắc cọ xát với tiểu h.uyệt sau đó lại lần nữa đi vào, nhưng mà không phải vào hoa h.uyệt mà là nơi cúc hoa non nớt chưa chuẩn bị gì.
Cô đau đến co quắp cơ thể.
"Aaaaaaa!" Cô hét lên thảm thiết, nước mắt liên tục rơi xuống, thật sự rất đau.
Đây là lần l.àm tình kinh khủng nhất với Tô Thu Vũ, so với lần đầu năm đó còn đau đớn hơn.
Nơi hậu h.uyệt không chịu nổi kích thước của anh, một tia máu tràn ra vì bị thương.
Vậy mà Trần Uy Bằng cũng không một chút thương tình, thấy máu đỏ lại càng hung hăng di chuyển.
Vừa mệt vừa đau, cô liền ngất đi.
Đêm đó Tô Thu Vũ phải chịu nỗi đau về tinh thần lẫn thể xác.