Tư Dạ Hoằng “Cũng không có gì! Cô không sao là tốt rồi” nói xong anh liền cởi chiếc ái vest của mình ra khoác lên cho cô.
Nhã Hân bất ngờ vì hành động này của anh.
Tư Dạ Hoằng trông rất khôi ngô, khuôn mặt hoàn mỹ như ánh mặt trời, cả người toát ra sự ngang ngạnh, đường nét góc cạnh trên khuôn mặt anh ta cũng như được điêu khắc tỉ mỉ nhưng đôi mắt thì vừa thâm thúy vừa u tối, có vẻ cuồng dã không câu nệ, đôi môi mỏng tà mị mà gợi cảm.
Hai người đang nói chuyện thì cô bất chợt nhìn thấy ánh mắt Thương Ngạn Thần không xa đang hướng về phía này.
Tư Dạ Hoằng cũng nhìn thấy ánh mắt của Thương Ngạn Thì ba người nhìn nhau.
“Dao Dao tôi đưa cô đi gặp một người bạn của tôi” Tư Dạ Hoằng kéo cô đi
Dao Dao là cái tên giả trước mà cô đã lừa Tư Dạ Hoằng khi hai người gặp nhau ở tiệm sách.
Trong lòng Nhã Hân dấy lên một cảm giác bất an, chẳng lẽ người mà Tư Dạ Hoằng muốn giới thiệu với cô chính là…Thương Ngạn Thần.
Quả thật không sai Tư Dạ Hoằng đưa cô đến trước mặt anh.
Toi rồi lần này coi như cô chết chắc rồi…
Tư Dạ Hoằng “Ngạn Thần, lâu lắm không gặp! Giới thiệu với cậu đây là cô gái lần trước mình đã nói với cậu cô ấy tên là Tần Dao Dao”
Thương Ngạn Thần nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô khi đứng bên cạnh Tư Dạ Hoằng “Tần Dao Dao?”
Nhã Hân nhìn vào ánh mắt sắc lạnh của anh, cô không dám lên tiếng nhưng cô biết chắc là anh đã nhận ra cô rồi.
Bây giờ cô phải làm cách nào để thoát khỏi đây báy giờ.
Cô thật hối hận khi đồng ý tham gia cái bữa tiệc này mà… cô thật muốn khóc quá đi…
Thương Ngạn Thần nhàn nhã uống một hớp rượu sau đó lại nhìn Nhã Hân.
Tư Dạ Hoằng “Cậu biết cô ấy sao?”
Thương Ngạn Thầm ánh mắt vẫn dán chặt trên người cô giọng nói nguy hiểm phát ra “Không hẳn là biết mà là còn rất quen thuộc nữa đấy! Đúng không thiếu phu nhân của tôi”
Nhã Hân nghe vậy cả người cô đều run lên, cô không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, ánh mắt cô cụp xuống không nói gì!
Còn Tư Dạ Hoằng thì khó hiểu trước câu nói của Thương Ngạn Thần “Cậu nói đùa gì vậy vợ của cậu không phải tên là Đường Nhã Hân sao? Cô ấy là Tần Dao Dao mà cậu có nhận nhầm người không vậy!”
Thương Ngạn Thần không nói gì anh cầm tay Nhã Hân kéo lại về phía mình rồi vòng tay mình đặt lên eo cô.
Anh nhẹ nhàng tháo lớp mặt nạ trên mặt cô xuống “Em nói xem tôi có nhận nhầm em là vợ của tôi không?”
Tư Dạ Hoằng nhìn biểu cảm của Nhã Hân cô không trả lời và cũng không trốn tránh sự động chạm của Thương Ngạn Thần.
Thì ra anh đã hiểu cô chắc chắn chính là vợ của bạn thân anh, mà Thương Ngạn Thần cũng sẽ không bao giờ có hành động như vậy đối với người khác.
Nhã Hân nhìn Tư Dạ Hoằng cô cúi đầu xin lỗi anh “Thật xin lỗi tôi cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa mới mới lấy một tên khác để lừa anh”
Tư Dạ Hoằng lắc đầu nói “Không sao!” Nhưng thật ra trong lòng anh rất buồn, lần đầu tiên anh gặp được cô gái cho anh cảm giác biết yêu là như thế nào nhưng không nhờ cô gái ấy lại là vợ của bạn thân anh.
Nhã Hân cảm thấy rất có lỗi khi đã lừa người khác nhưng cô không muốn vậy “Hay là tôi mời anh một bữa coi như là xin lỗi anh vậy”
Tư Dạ Hoằng nghe vậy thì trong lòng có chút vui mừng anh liền đồng ý.
Nhưng Thương Ngạn Thần lại lạp tức từ chối không cho phép cô và bạn thân của anh gặp nhau.
Sau đó anh còn cởi áo vest của Tư Dạ Hoằng trên người cô xuống trả lại cho anh ta.
Còn anh tự cởi áo vest trên người mình ra khoác cho cô.
Tư Dạ Hoằng thấy vậy thì rất cay mắt “Không phải cậu nói rằng sẽ không bao giờ thích cô ấy sao, vậy bây giờ là sao?”
Thương Ngạn Thần “Đúng là tôi không thích cô ấy nhưng bây giờ cô ấy là vợ của tôi”
Tư Dạ Hoằng “Cậu…Dù sao hai người cũng đã làm một bản hợp đồng rồi sau một năm sẽ chấm dứt đến lúc đó tôi sẽ theo đuổi đến cùng mong lúc đó cậu đừng chen chân vào”
Thương Ngạn Thần “Tôi không hứng thú, còn bây giờ cô ấy vẫn là vợ tôi không phải vợ của cậu”
Tư Dạ Hoằng vẫn rất thích Nhã Hân sau một năm là anh có thể danh chính ngôn thuận theo đuổi cô rồi.
Nhã Hân càng lúc càng cảm thấy khó chịu khi mọi người xung quanh đều chú ý đến hai người.
Tay anh thì rất to chỉ cần một cánh tay anh đã có thể ôm gọn eo cô vào trong lòng của mình rồi.
Cả người cô bây giờ đều nằm gọn trong hơi thở của anh.
Như muốn khẳng định với mọi nhười rằng cô là của riêng anh vậy.
Xung quanh đều là ánh mắt ghen tỵ của những cô gái và ánh mắt những người đàn ông lại không hề che giấu nổi ánh mắt đang dán chặt lên hai người.
Nhã Hân cựa quậy muốn anh thả lỏng ra cho cô một chút để hít thở nhưng càng cựa quậy anh lại càng ôm chặt lấy cô hơn, còn tỏ ra ân ái trước mặt Tư Dạ Hoằng.