“...”
“Anh ta đang làm gì vậy?”
Kình Hân nhìn động thái khó hiểu của anh không khỏi suy tư.
Sau khi anh ta về đến đây và nói vài lời với cô lại đâm ra ngủ.
Giấc ngủ đến với anh ta rất tùy tiện, và dường như ngay lúc ấy anh ta muốn ngủ, nên liền và ngay lập tức đặt lưng? Tư thế cũng tùy tiện như thế?
“Hmm… không liên quan đến mình.”
Kình Hân quay ra ngoài, có lẽ những cái bánh cô bỏ trong lò vi sóng cũng đến lúc đem ra được rồi.
Khay bánh nóng hổi đã ra lò, những cái bánh quy trông có vẻ rất giòn được đặt trên lớp giấy nến, mùi rất thơm, là bánh quy socola nên để ăn chơi cũng khá vui miệng.
“Lúc bằng tuổi với Dĩ Linh mình cũng thích ăn thứ này lắm, chắc để con bé ăn hết vậy, mình bây giờ chẳng có hứng ăn nhiều hơn một cái.”
Kình Hân chán nản đặt cái bánh nhỏ xuống khay, quay lưng nhúng tay vào bồn nước rửa tay.
Chỉ vài giây ngắn ngủi cô rửa tay rồi lau khô, không biết từ khi nào khay bánh mới ra đã bị người khác nhắm tới.
“?”
Là Ninh Thương Thần đã đi theo cô đến bếp, anh ta dậy ngay sau khi cô rời khỏi sao?
Ninh Thương Thần nhếch nhác gặm bánh, tóc tai rối bời chổng ngược lên cả, rất khác bộ dạng nghiêm chỉnh của anh hằng ngày.
“Anh trông có vẻ như không ổn lắm?” Kình Hân nhìn vào đồng hồ, bây giờ đã là một giờ chiều,“Tôi hỏi thật, anh ăn cơm chưa?”
Không biết bao lâu rồi, cô mới nhận ra anh ta hình như gầy đi rất nhiều.
Chỉ mới một tuần, có người có thể kém sắc đi rất nhiều như thế ư?
Kình Hân nhăn mày biểu tình, trông anh như vậy không hiểu sao trong lòng cô lại có chút lo lắng.
Ninh Thương Thần nhìn cô cười trừ rồi khẽ lắc đầu, vậy là cô đã đoán đúng, anh ta chưa hề ăn gì cả.
“Tên ngốc, để tôi nấu gì đó cho anh ăn.”
Anh lắc đầu, định nói gì đó thì lại bị cô ngăn lại:
“Đừng quấy, anh không thể bỏ bữa được.
Ít ra cũng nên ăn gì đó đi.
Trông anh có khác gì kẻ ăn ngủ bất ổn không? Bữa ăn không ăn, ngủ cũng bừa bãi nữa…”
Kình Hân lảm nhảm trong miệng như bà mẹ mắng đứa con hư, Ninh Thương Thần cũng ngồi yên trên bàn, anh ngồi ngắm cô, trầm tư không nói.
“Không biết chăm sóc bản thân thì chỉ có lũ trẻ thôi, chả nhẽ anh không bằng một lũ trẻ?”
“Người ta có câu đàn ông là những đứa trẻ to xác cũng đâu phải chỉ là biểu tượng đâu… nhưng mà em đang quan tâm tôi à?”
“Hừ, biện hộ thì giỏi, lo cho bản thân cũng không xong còn trả treo nữa.
Anh trẻ con như thế thì ai thèm quan tâm chứ.”
Mặc dù nói như thế, nhưng hành động của cô lại hoàn toàn trái ngược.
Ninh Thương Thần cười mỉm, cắn một miếng bánh quy.
Giòn tan lại ngọt ngào, anh cao hứng lại bảo:
“Lâu lắm rồi tôi không ăn bánh quy, bánh của em làm tôi khá hoài niệm quá khứ đấy.”
“Hừ, ăn ít thôi, để cho Dĩ Linh nữa.”
Kình Hân vừa dứt lời, anh liền buông bánh xuống, nghiêm túc nói:
“Khi nãy trong phòng tôi thấy một bộ tóc giả đấy.
Của em phải không?”
Kình Hân hoàn toàn chững lại, so với khi nãy thoải mái nói chuyện, cô lại có cảm giác căng thẳng vô cùng.
Ánh mắt phía sau lưng cô bây giờ cứ như một cái kính núp, đang soi vào trong ruột gan của cô, chịu tác dụng của mặt trời mà làm cháy hết ruột gan.
Anh ta đã biết được gì rồi ư?
Nhưng cô sớm ổn định trở lại, nói tiếp:
“Hôm trước Dĩ Linh chui từ trong tủ ra đội một bộ tóc giả dọa tôi khiếp vía còn tưởng ma.
Bộ tóc đó tôi còn giữ, chính là cái anh thấy đấy.”
“Ồ, thật thế ư?”
“Anh không tin?”
“Tôi nhớ mình đã vứt nó đi rồi.”
“Anh nghi ngờ lời nói của tôi?”
Kình Hân hỏi dồn dập, tay vẫn thoăn thoắt thái cà rốt.
“Tôi không nghi ngờ em, chỉ là vài hôm trước tôi có gặp một người, lướt qua thì thôi, nhưng nhìn kỹ và nhớ lại, hắn sẽ rất giống em khi đội tóc giả đấy.”
Tuy chỉ là một lời nói bâng quơ nhẹ nhàng, nhưng Kình Hân lại cảm giác như anh đang nói lời đó để thăm dò ý tứ của cô vậy.
Cô lại nghĩ, liệu những chuyện cô làm anh có biết hay không?
Không rõ, nhưng cô biết cách để đánh lạc hướng anh rồi.
“Anh quen biết Uyên Thư, phải không?”
“...” Ninh Thương Thần im lặng mất một lúc, sau đó mới nhàn nhạt nói, “Biết, tôi từng gặp cô ấy trong một bữa tiệc.”
Kình Hân đang làm cơm rang dương châu, cô đảo đều tay, mùi hương quyến rũ của thức ăn cũng bắt đầu xuất hiện.
“Ninh Thương Thần, anh có biết một tuần anh không có mặt ở đây, tôi đã làm gì không?”
“Em làm gì?”
“Hmm, tôi phát hiện một vài chuyện làm tôi nghi ngờ rất nhiều.”
“?”
Cô đứng lặng im một lúc, dường như đang phân vân với những điều bản thân đang định hỏi.
“Thôi, đừng nghĩ nữa, tôi làm xong rồi.”
Cơm được đổ ra đĩa, không hề cầu kì nhưng cũng đầy đủ dưỡng chất, với một bữa trưa như vậy cũng không đến nỗi nào.
“Anh ăn đi rồi nghỉ ngơi cho tốt.
Tôi đem bánh ra cho Dĩ Linh ăn đây.”
“Em sẽ ngủ trưa, phải không?”
“...” “Làm gì?”
“Tôi muốn ngủ với em.”
“Anh là trẻ con à mà ngủ cũng cần người ở cùng thế.”
Ánh mắt hy vọng của Ninh Thương Thần nhìn cô khiến cô không có cách nào từ chối.
Kình Hân thở hắt ra một hơi, sau đó miễn cưỡng đồng ý:
“Được rồi đứa trẻ to xác, ngồi ăn ngoan nhé! Chút tôi sẽ “dỗ” anh đi ngủ.”.