Hợp Đồng Ký Nhận Chờ Em Lớn


Rất lâu sau, Kình Hân từ từ ngồi dậy trên giường.
Cô mơ hồ nheo mắt nhìn, bên cạnh không có ai cả, cô cũng không có ngồi chết trong nhà vệ sinh.
Hôm qua cô đau bụng chết đi được!
Kình Hân gượng mình ngồi dậy, thấy bụng có vật gì đó cản trở, cô sờ xuống, vậy mà lại xuất hiện một cái túi chườm còn ấm.
“Cái này…”
“Cô bé tỉnh rồi à?” Nữ bác sĩ kia bước vào, trên tay ghi ghi chép chép cái gì đó rồi ngồi xuống.
Kình Hân cũng chẳng biết nói gì ngoài việc im lặng.
“Sức khỏe của em khá yếu, chị đã kê cho em một liều thuốc bồi bổ rồi.”
“Cảm ơn cái này của chị.” Kình Hân cúi đầu nhìn cái túi chườm, cô chỉ nghĩ cái thứ ấm ấm này là do chị gái tinh tế này mang đến.
Bác sĩ nhìn theo hướng tay của Kình Hân, thấy thứ cô chỉ thì lắc đầu:
“Cái này không phải của chị.

Cái này là của bạn trai em.”
“Bạn trai?”
Khi đó Ninh Thương Thần hớt ha hớt hải chạy vào la hét ầm ĩ, bộ dạng lo lắng kia còn ôm theo một cô gái không giống em gái, không là quan hệ yêu nhau thì là gì? Vị nữ bác sĩ này cũng từng trải qua thanh xuân, lại nhìn thấy mấy lần thanh xuân hạnh phúc, sao có thể không nhìn ra quan hệ của hai người này.
Rõ ràng là một tình yêu đẹp a~
“Phải rồi, cậu nhóc kia chăm sóc em cả buổi, vừa mới khi nãy lại chạy đi mất.

Chắc sẽ sớm trở lại thôi.”
“...” “Anh ta không phải bạn trai tôi.”
Kình Hân bấm ngón tay, nhận ra bọn họ thật ra cũng chẳng có quan hệ gì, chẳng qua giống như quan hệ của chủ nhà với kẻ nương nhờ mà thôi.
“Sao có thể, nếu không phải người quan trọng thì hà cớ gì khi đó anh ta lại để lộ vẻ mặt lo sợ như thế.”
Kình Hân không có hứng thú nghe, “Tôi không quan tâm, chúng tôi thì có thể có quan hệ gì.” cô bỗng nhiên đứng dậy không để chị bác sĩ này nói thêm gì, “Tôi đi vệ sinh.”
Vội vàng phủi bỏ quan hệ như thế, Kình Hân cũng không phải không có lý do.
Có một vài chuyện cô phân định rất rõ, Ninh Thương Thần đứng về phía Ninh Viễn, có nghĩa là anh cũng đang đứng về phía đối địch của cô.
Kình Hân là người yêu ghét rõ ràng, nếu Ninh Thương Thần không phải bạn, vậy thì sẽ không là gì cả, cô không nhất thiết phải nhận cái danh người yêu này của hắn.
“Kình Linh…”
Kình Hân đứng trước gương, chạm tay vào gương, khuôn mặt này của cô… khiến cô nhớ chị gái mình rất nhiều.
“Nếu chị còn sống, xin hãy tìm em nhanh lên đi.

Còn không, em thật sự sẽ tin chị đã chết thật rồi mất.”
Cô bi thương trào lệ, ngay lúc này, cô thật sự muốn đem Ninh Viễn kia chặt thành tám ngàn mảnh.

Hắn làm nhiều điều tồi tệ như thế với Kình Linh, sợ rằng chị ấy không chết cũng phát điên mất.
“Không, chị rất mạnh mẽ mà đúng không? Em biết chị vẫn đang ở một nơi nào đó chờ em tới.

Sớm thôi, đợi em xử lý xong tên khốn đó, em sẽ gặp chị!”
Kình Hân trấn an lau nước mắt, trong lòng cũng không còn chút bi thương nào, trái lại còn hừng hực khí thế bước ra ngoài.
Cô so với con người rầu rĩ khi nãy khác hẳn, đều là nghĩ xem cách nào để giết Ninh Viễn cho hắn đau chết đi sống lại.
Không, phải là cho hắn sống không bằng chết!
Mới nghĩ vậy cô đã phấn khởi thế này, không biết nếu gặp hắn thật cô còn vui thế nào?
“Con mẹ nó, chúng mày coi ông là cái gì? Có tin ông cho chúng mày nghỉ việc hết không? Hay là khỏi sống ở thành phố này nữa đi.

Dám coi thường ông, đem ông vào nhà vệ sinh của lũ đàn bà chúng mày?” Ninh Viễn la hét om sòm, nhất định không chịu vào nhà vệ sinh nữ.
Y tá khó xử không muốn lớn chuyện, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Thưa anh, trong nhà vệ sinh nam lầu một hiện giờ đang sửa chữa, những bệnh nhân khác đều đi lên lầu ba dùng nhà vệ sinh ở đó.

Mà anh hiện giờ… đi lại bất tiện, lên trên đó không bằng vào trong này…”
“Mày dám cãi? Mày có biết tao là ai không?”
Ninh Viễn giở giọng hách dịch, đúng là cái tên bản chất rác rưởi này ở đâu cũng rác rưởi, thật làm người ta chướng tai gai mắt.
Làm khó một y tá, đổi lại rất nhiều ánh mắt khinh thường của những bệnh nhân khác.

Bọn họ nhìn hắn, lại nhìn xuống hai chân, chỉ mỉm cười khinh dè chứ chẳng nói gì.
Hắn nhục nhã đến gượng chín mặt mũi, hận không thể bóp nát những ánh mắt soi mói đang nhìn mình.
Hắn nghĩ về sự nhục nhã mình phải chịu, càng hận Kình Hân hơn.
“Con ả khốn nạn! Có giỏi thì mày tìm ông đây đi, xem ông có đập gãy tay mày không.

Còn thằng khốn Ninh Thương Thần nữa, mày muốn giết anh đây mà? Có giỏi thì đến đây giết tao xem nào.

Tao sẽ đập lũ cầu nam nữ chúng mày đến chết luôn.”
Kình Hân nghe không nổi nữa, dây thần kinh cô căng cứng lại, cả cơ thể đều run lên, ánh mắt cô nhìn hắn dần nổi lên sát khí.

Tên này dám ở đây một mình, vậy thì hôm nay sẽ là ngày giỗ của hắn!
Cô một mình tay không dần tiến tới gần Ninh Viễn, hắn không biết hung thần đang từ sau tiến tới, vẫn oang oang cái miệng:
“Ông đây được nhà họ Ninh bảo kê, chúng mày muốn khinh thường tao à? Vẫn là phải coi xem sắc mặt của Ninh Thành ba tao như thế nào đấy!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui