Hợp Đồng Ký Nhận Chờ Em Lớn


Bảo Kình Hân nhịn, cô có thể nhịn.

Nhưng bảo cô quên chuyện tên khốn đó đã làm với chị cô lại là điều không thể.
“Ông có thể bảo vệ Ninh Viễn được bao lâu chứ.

Tôi bỏ qua được cho hắn lần này nhưng lần sau thì thế nào?” Kình Hân nhìn ông ta, còn liếc đám thuộc hạ của hắn đang bao vây mình một lượt.

“Hay là ông còn có ý định khác khi kéo tôi tới đây?”
“Cô nghĩ nhiều rồi.” Ninh Thành ra hiệu cho người của mình lui xuống.

Xem ra là vẫn còn muốn giữ cô lại.
“Tôi không nghĩ rằng cô lại mất bình tĩnh như thế.

Xem ra một Kình Linh đã chết còn quan trọng hơn cả cha mẹ vẫn còn sống của cô ta nhỉ?”
“Đừng hòng dọa tôi.

Lần trước tôi nể mặt ông mới đồng ý nhượng bộ.

Ông thật sự cho rằng tôi lo cho bọn họ? Nói cho ông biết, cả đời này tôi hận nhất chính là mẹ tôi đấy.” Kình Hân nghiêm túc nhìn thẳng vào con ngươi thu nhỏ của Ninh Thành, thách thức còn có phần châm biếm.

“Tôi hận nhất người phản bội đó, cái người được cho là mẹ tôi đã làm ba tôi đau khổ thế nào trong suốt khoảng thời gian bà ta chạy tới đây ôm hạnh phúc riêng.

Lúc đó tôi còn chưa được hai tuổi đã phải uống sữa bột, vì lạ sữa mà yếu bệnh xém chết.

Suốt những năm đó tôi thậm chí còn chẳng thể tưởng tượng ra bộ dạng làm mẹ của bà ta là như thế nào.


Vậy ông nghĩ điều gì khiến tôi phải hy sinh cho người mà đến tư cách làm mẹ tôi cũng không có?”
Ninh Thành so với cảm xúc bất mãn của cô khi này, chỉ lẳng lặng phán một câu:
“Vậy cô muốn tôi giết Lưu Nhạc để giúp cô trả thù ư?”
Kình Hân nghe vậy, chỉ cười khẩy:
“Có thách ông, ông cũng chỉ dám động tới Hàn Nguyên Linh.

Lưu Nhạc còn có đằng ngoại chống lưng, ông dám động vào người nhà họ Lưu không? Đừng nghĩ nhà họ Lưu ở nước Z ruồng bỏ Lưu Nhạc, bọn họ chẳng qua không muốn kéo Lưu Nhạc về, tránh phiền phức mới để bà ta ở lại cái đất nước này.” Kình Hân kiêu ngạo ngồi xuống ghế, vắt chân chữ ngũ nghênh ngang, “Sợ là ông có muốn cũng không dám dây vào nhà họ Lưu nữa kìa.”
Trước mắt Ninh Thành là một kẻ biết thức thời, xem ra lúc đó nếu không phải cô ta đồng ý thì ông ta gặp không ít rắc rối.
“Cô làm tôi kinh ngạc đấy.

Tôi tưởng cô là người nghĩ cho người khác.

Xem ra cô cũng chỉ nghĩ việc gì có lợi cho cô mà thôi.”
Ninh Viễn hơi thiếu kiên nhẫn lấy bao thuốc ra châm, hít một hơi, ông ta nhả ra làn khói khiến Kình Hân có chút dị ứng mà lảng tránh.
“Ông quá lời rồi, tôi chỉ không như ông, lao đao đi lo cho kẻ không xứng đáng thôi.” Kình Hân khó chịu tránh xa làn khói độc, “Ông có thể ngừng hút thuốc không? Tôi rất ghét người hút thuốc.”
Ninh Thành phớt lờ lời cô nói, ông ta không dập điếu thuốc đi mà chỉ để nó né sang một bên.
“Tôi biết cô là người thông minh, không phải cô cũng rõ Ninh Viễn vốn không ra gì từ đầu, Kình Linh có đụng phải nó cũng là do vận khí của cô ta tận, trách gì Ninh Viễn cũng không phải chủ động đi tìm cô ta.

Là cô ta tự tìm đến cái chết.”
Lời Ninh Thành cũng không phải giả, là do Kình Linh nguyện lòng bị lừa, Ninh Viễn cũng chẳng phải nam tử hán gì, mỡ dâng đến miệng mèo hắn cũng không biết từ chối, vừa hay lại đúng ý muốn của Ninh Thành, khiến Kình Linh không chịu nổi nữa mà tự sát.

Truy cứu trách nhiệm thì kẻ khởi nguyên mọi vấn đề là Ninh Thành, nhưng chuyện này ông ta sao có thể nói cho Kình Hân biết.

Trái lại còn có ý nghĩ hay hơn để lừa Kình Hân.
“Chị tôi tìm hắn nhất định cũng có lý do riêng.


Còn gọi Ninh Viễn là tên đại khốn nạn đáng chết thì có gì sai? Chẳng nhẽ không phải do hắn mà khiến chị tôi…” Kình Hân cắn môi ngập ngừng, cắn đến rách môi dưới mới nói: “Khiến chị tôi bặt vô âm tín sao?”
“Kình Hân, tôi không can thiệp vào lòng tin của cô.

Nhưng có một chuyện tôi phải nói với cô.

Ít nhất là cô nên biết điều này.” Ninh Thành thần bí nói, chỉ sợ không cho người khác tò mò đến chết.
“?”
“Quả thật nguyên do trực tiếp khiến Kình Linh bị làm nhục là do Ninh Viễn.

Nhưng còn nguyên nhân gián tiếp, cô biết vì sao Ninh Viễn lại tìm thấy được Kình Linh không?”
“Vì sao?” Kình Hân cũng rất tò mò chuyện này, theo như những chuyện cô đã nghe ở chỗ Ninh Viễn và Diệp Dĩnh Dư thì rõ ràng Kình Linh có liên hệ với Ninh Viễn cũng là qua Thiên Thanh, mà chuyện vào quán bar đối với chị cô là chuyện không thể nào.

“Chị cô căn bản chưa từng đến đó, mà sự thật là có người dắt Ninh Viễn vào tận nhà để gặp chị cô.” Ninh Thành mỉm cười, “Mà người đó chị cô rất thân thuộc, cả cô cũng biết nữa đấy.”
Những người thân cận với Kình Linh cô cũng chỉ biết hai người, một là người chị ấy yêu mà cô không biết.

Còn một người nữa thì đã chết rồi.

Ngoài ra không biết còn có người nào…
Luận không ra, Kình Hân mất kiên nhẫn đan tay lại, xị mặt ra bất mãn: “Nói tiếp đi, đừng dài dòng.”
“Dụ Dục Thanh, kẻ này chắc không lạ nhỉ?”
“Tôi không quen anh ta.

Nhưng anh ta cũng đã chết rồi, ông đổ tội cho một người chẳng có khả năng biện minh là muốn lừa trẻ con à?” Nhất thời Kình Hân cảm thấy Ninh Viễn nói gì cũng không còn đáng tin nữa.
“Cô điều tra về người này, cũng không nghĩ tới có người cũng làm giả một cái thân phận như cậu em của cô, vậy mà tôi nghĩ cô là kẻ thông minh.”
“Ý ông là…”

“Dụ Dục Thanh vì tiếp đãi người anh của mình mới mời Ninh Viễn vào trong nhà, Ninh Viễn vì thế mới gặp gỡ Kình Linh.”
“Anh trai là thế nào, Dụ Dục Thanh… anh ta là?!” Cô không dám nghĩ đến, vì việc nghĩ tới người này khiến cô sốc nhẹ.
“Chắc cô cũng đoán được rồi đấy.

Phải, Ninh Thương Thần chính là Dụ Dục Thanh, nó sau khi được tôi đón về nhà họ Ninh thì đổi tên, cái thân phận nhơ nhuốc của nó trước đó không nên tồn tại nên tôi khiến nó biến mất bằng một văn bản chết vì bệnh.”
Chuyện bày ông ta giao cho con trai út của mình xử lý, về mảng công nghệ này Thừa Sênh thật sự xuất chúng, che giấu đi hẳn một người, tạo một thân phận mới cho một người, vậy mà Hàn Nguyên Hạ ra tay điều tra cũng bị che mắt.
“Ông nói với tôi chuyện này thì có ý nghĩa gì? Tôi vốn cũng không tin tưởng ông.

Còn về những chuyện đó, tôi có thể tự mình tìm hiểu.” Kình Hân hoàn toàn mất kiên nhẫn đứng dậy, “Còn nếu đây là một kế ly gián của ông thì không cần thử nữa.

Tôi với anh ta sớm đã không cùng thuyền từ lâu rồi.”
“...Vậy là cô vẫn quyết không bỏ qua cho Ninh Viễn đúng không?”
“Ha, ông đoán xem.” Kình Hân cười như không cười, xoay người một cái liền kiêu ngạo rời đi.
Ninh Thành vốn vẫn đang bình thường, nghe cô nói xong thì cúi đầu, dập thuốc lá, diễn biến chưa tới mười giây, Kình Hân đã bị bắt lại rồi.
“Đừng có vẫy vùng nữa.

Chuyện này là tự cô chuốc lấy, kẻ không nể mặt ông già này thì chỉ có chết mà thôi.”
Kình Hân không thể đối chọi với quá nhiều người như thế trong một không gian hẹp như thế này, tuy có bất mãn nhưng cô chết cũng không cầu xin.
“Nếu ông muốn bảo vệ Ninh Viễn thì dù ông có giết tôi hay không hắn ta cũng sẽ chết.

Tin tôi đi, chỉ cần người đó biết về những chuyện đang xảy ra và muốn biết nó, Ninh Viễn chắc chắn sẽ không sống nổi đâu!”
Ninh Thành nhìn cô, ánh mắt cũng không có mấy phần nhượng bộ, ngay lập tức vạch trần cô:
“Cô không sợ chết hay sao mà còn dám thách thức tôi? Thừa Sênh nó đã điều tra cô tường tận nguồn gốc, cô và Kình Linh cũng chỉ là con cái của những gia đình bình thường, chống lưng cũng không có chống lưng.

Vậy thì người cô đang nói là ai? Những người bạn nhà họ Lưu?”
Ông ta vẫn nghĩ rằng cô đang dọa dẫm, thiếu điều lại không biết toàn bộ những lời cô nói từ nãy tới giờ, không có nửa lời dối lòng.
“Nếu chết là một phần của công cuộc trả thù thì tôi không lo lắng đâu ông già.

Tôi không giống Ninh Viễn, sẽ không vì sợ mà quỳ gối cầu xin!” Kình Hân khẽ nhếch khuôn miệng, giọng điệu đầy khiêu khích: “Còn có ai chống lưng cho tôi hay không, ông cứ thử động vào là sẽ biết thôi.”
Thà như cô khoe mẽ ra dọa dẫn, Ninh Thành sẽ không nghi ngờ cũng chẳng phải lo có biến động gì, nhưng Kình Hân một hai bí bí hiểm hiểm, lại khiến ông ta có chút nghi ngờ.

Ninh Thành giữ cái đầu lạnh, lời của cô đúng là làm ông ta có một vài suy nghĩ, nhưng nó lại không thể khiến Ninh Thành để tâm quá lâu.

“Cái miệng của cô lẻo mép thật, tôi rất không thích những người như thế.”
“Ông muốn làm gì?” Kình Hân đột nhiên cảm thấy bất an khi thấy nụ cười quái gở trên môi Ninh Thành, hắn ta có nụ cười rất giống Ninh Viễn.
Ninh Thành nửa lời không nói, lại chẳng có hành động gì đặc biệt, vậy nhưng thuộc hạ của ông ta như nghe được mệnh lệnh, ngay lập tức lấy ra một ống thuốc màu xanh lam.
“Nó sẽ giúp cô biết điều hơn.” Ninh Thành nói.
Kình Hân không muốn tiếp nhận, ngậm chặt miệng, chỉ là uổng công vô ích, vốn từ đầu cô chấp nhận bị kéo vào đây đã là không thể phản kháng rồi.
Ống thuốc cô bị bọn họ ép cho uống hết, hết rồi thì bị vứt xuống đất, lăn tuồn tuột đến chân Ninh Thành.

Kình Hân ngay lập tức ho sặc sụa, cổ họng cô bắt đầu khô rát khó chịu, ngứa ngáy không tài nào chịu nổi.
Ngay cả lời cô muốn nói tiếp đây, cũng không thể nào nói được nữa.
Ninh Thành cầm ống nghiệm lên, cười hời hợt:
“Thuốc câm đấy.

Cô vĩnh biệt giọng nói chói tai của mình từ đấy đi.”
Mấy kẻ đang chế ngự cô ép xuống cũng buông lỏng để cô ngồi gục xuống sàn.
“Ah… khụ khụ.” Kình Hân ôm họng, âm thanh cứ như bị chặn lại hoàn toàn.

Cô thật sự câm rồi!
Ninh Thành thấy Kình Hân có thể diễn ra thái cực thú vị đó, bật cười không dứt.

Ông ta hả hê nhìn cô, dương như còn chưa có ý định dừng lại.
Tuy nhiên ngay lúc này ngoài cửa truyền đến âm thanh đạp cửa, Ninh Thương Thần một cú huých vào cửa công phá lối vào, vừa nhìn thấy Kình Hân ngồi trên đất lại vừa thấy Ninh Thành, trong lòng anh có dự cảm không lành mà chạy đến chỗ cô.
Thấy ống thuốc trong tay Ninh Thành và biểu hiện lạ của Kình Hân, Ninh Thương Thần ngay lập tức bế cô lên, nửa lời không nói cũng không ngó ngàng gì tới cha mình.
“Thương Thần, có lễ giáo chút đi.” Ý ông ta chính là chào hỏi rồi hẵng đi.
Ninh Thương Thần chỉ nhìn ông ta lạnh nhạt.
“Cô ấy mà có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho ông như thế này đâu!”
“Ninh Thành, tôi đã không còn dễ kiểm soát như trước nữa rồi.”
Nói xong, Ninh Thương Thần ngay lập tức bế cô chạy về nhà để cầu cứu Ninh Từ Siêu….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận