Người này cô cũng biết, đây không phải Diệp Dĩnh Dư sao?
Anh ta từng thú nhận bản thân có quen biết Kình Linh, nhưng lại không hoàn toàn nói rõ quan hệ thật sự.
Không, anh ta cố ý lừa cô rằng anh ta biết Kình Linh qua lời đồn, cô lại không hoàn toàn nghiêm túc hỏi hắn, nên cô cũng không ngờ Diệp Dĩnh Dư còn có quan hệ này với Kình Linh.
Đây là quan hệ yêu đương?
Bọn họ có rất nhiều ảnh, nhưng mức độ thân thiết so với hai người kia lại nhân lên nhiều lần.
Có một tấm Diệp Dĩnh Dư nhéo má Kình Linh, ánh mắt yêu thương cưng nựng, rõ ràng là ánh mắt của một người đang yêu.
Còn chị cô da mặt phiến hồng, cáu kỉnh nhìn anh lại không bài xích.
Chị ấy đang hạnh phúc, cô cảm thấy ánh mắt Kình Linh nói như thế.
Tự nhiên Kình Hân lại cảm thấy tiếc cho Diệp Dĩnh Dư.
Anh ta từng có quan hệ này với Kình Linh, biết rõ chị cô chết như thế nào nhưng lại lực bất tòng tâm nhốt mình trong một cái quán bar.
Ngày ngày xa đọa? Đây so với cảm xúc của cô khi biết sự thật, có lẽ còn đau khổ hơn nhiều.
Kình Hân lại nghĩ.
Vì thế mà Diệp Dĩnh Dư mới luôn làm phiền cô, là coi cô thành Kình Linh ư? Thế thân? Vì cô rất giống chị mình?
Cô cảm thấy bản thân như một nơi để người ta gửi gắm trông mong, thì ra bọn họ khi nhìn cô vậy mà luôn trông mong Kình Linh có thể trở về.
Kể cả Ninh Thương Thần cũng sẽ như vậy, anh ấy chăm sóc cô như thế có phải là…
Bản thân Kình Hân tự nhận mình không phải một dạng người hay nghĩ nhiều, nhưng ngay khi này cô không khỏi trăn trở suy nghĩ, rằng bản thân thật sự biến thành một bản sao mà ai nhìn vào cũng nhớ đến Kình Linh.
Ngay từ lần đầu gặp Ninh Thương Thần, có lẽ anh ra tay giúp cô thoát khỏi Trương Hách cũng là do cô giống Kình Linh? Kể cả chuyện ký hợp đồng kia cũng như vậy?
Diệp Dĩnh Dư cũng nói khi nhìn thấy cô liền liên tưởng đến Kình Linh.
Bác quản gia cũng vậy, hai tên côn đồ hồi nhỏ bị cô cắn đứt ngón tay cũng vậy, hai tên đó nhìn cô cũng sợ bản thân đã nhìn thấy hồn ma trở về.
Đám rác rưởi trong con hẻm gần trường học khi đó cũng nói cô giống với Kình Linh.
Ninh Thành từng bắt cô lại cũng mắng khuôn mặt cô hồ ly tinh giống Kình Linh.
Đến gần đây là Ninh Viễn, hắn ta cũng nhầm cô thành Kình Linh mà giở trò.
Hình như bất kỳ ai biết chị của cô, đều nhìn thấy Kình Linh chứ không phải cô.
Vậy thì cô được tính là gì? Một người thay thế cho Kình Linh trở lại ư?
Chưa có khi nào cô cảm thấy bản thân giống chị là một sai lầm như thế.
Kình Hân gập cuốn album lại đặt đầu giường, còn bản thân ngồi khép người, tâm trạng so với trước đó lại tồi tệ đi hơn nhiều.
Cô cứ ngồi như thế cho đến chiều, đến khi trời tối, đèn trong phòng cũng không được bật lên.
Bên ngoài người hầu vẫn hoạt động bình thường, đèn khắp biệt thự được bật sáng, bọn họ dọn dẹp xong, chỉ đợi Ninh Tín trở về là có thể trở về nhà không cần làm việc nữa.
Ninh Tín đi đón Dĩ Linh ở nhà của cô bé, tiện thể trao đổi một vài chuyện với ba của cô.
Xong chuyện rồi mới trở về.
Bảy giờ tối, một chiếc Genesis đi vào trong gara, nháy đèn vài cái rồi tắt hẳn.
Người từ bên trong bước ra, là Ninh Tín đã trở về với Dĩ Linh trên tay.
Ông đang bế cô bé vào trong nhà.
Dĩ Linh không chịu yên nữa, đòi xuống nên giãy dụa càn quấy.
“Được rồi được rồi, ta cũng chỉ đề xuất với ba con giữ con lại thôi.
Không đến mức ghét ta luôn vậy chứ.”
Ông buông Dĩ Linh xuống, cô bé không bị người ta trông chừng nữa thì chạy thẳng vào trong phòng của Kình Hân.
“Mẹ ơi!” Dĩ Linh ngó đầu vào gọi.
Trong phòng tối om, tĩnh lặng không có ai đáp lại.
Cô bé bước vào, kéo ghế trước bàn trang điểm đến gần tường, trèo lên trên đó bật đèn.
Điện sáng lên, mới kéo đến sự chú ý của Ninh Viễn.
Xác định là phòng của Kình Hân, ông nhanh chạy tới, thấy Dĩ Linh đứng ngoài không dám bước vào, ông lại cảm thấy khó hiểu.
Ninh Tín cũng nhìn theo ánh nhìn của Dĩ Linh.
Phát hiện Kình Hân vậy mà không hề nhúc nhích, bộ dạng mất tinh thần đó của cô khiến ngay cả Dĩ Linh một đứa trẻ cũng không dám lại gần.
“Kình Hân! Kình Hân!” Ông lo lắng lay nhẹ người Kình Hân.
Cô ngồi im bần thần mắt cũng không chớp, còn không rõ là đang nghĩ gì.
Đây gọi là bị đả kích tinh thần ư?
Thấy cô không có phản ứng gì, Ninh Tín định chạy ra ngoài gọi bác sĩ, nhưng Dĩ Linh bỗng lại nói:
“Ông làm sao thế?”
“Hả?” Ninh Tín không hiểu Dĩ Linh đang nói gì thì quay lại.
Dĩ Linh trả lại cái máy tính bảng cho Kình Hân.
“Thật ngại quá, tôi bị câm rồi, nên nói không được.” Kình Hân viết.
“Tôi quên mất chuyện này.” Ninh Tín thở phào vì cô đã trở lại trạng thái bình thường.
“Cô có chắc mình ổn không?”
“Tôi ổn, chẳng qua có hơi phân tâm một chút, không để ý có người gọi thôi.”
“Đèn cô cũng không bật…” Đâu ai phân tâm đến nỗi ngoài tối mà không nhận ra phải bật đèn?
“Chỉ là suy nghĩ có nhiều một chút nên không để ý thời gian.” Kình Hân lật cái máy tính bảng ra.
Ninh Tín khá lo, nhưng không vội nói nhiều, chỉ hỏi cô:
“Cô đã ăn tối chưa? Để tôi đi làm.” Ninh Tín và Dĩ Linh đã ăn rồi mới trở về nhà, nên bọn họ cũng không cần làm bữa ăn tối nữa.
Chỉ có Kình Hân và Ninh Thương Thần là không biết đã ăn hay chưa.
“Cho tôi một phần ăn nóng, cảm ơn.” Kình Hân cười gượng.
Ninh Tín biết giao tiếp với cô khá bất tiện, nên cũng hạn chế nói mà bắt tay vào làm việc ngay.
Cô thở phào, xem ra không chỉ cô thấy bản thân mình phiền.
“?”
Dĩ Linh nhìn cô không chớp mắt từ khi mới vào, đến khi cô nhìn lại mới thấy cô bé đang cau có nhìn mình.
“Em sao thế?”
“Chị không phải Linh!” Sau đó cô bé chạy một mạch ra bên ngoài, để Kình Hân ngơ ngác nghệt mặt.
Con bé vừa nói gì? Không phải Linh?
Mấy lời đó của trẻ con cô không hiểu, và cũng không muốn hiểu.
Cả buổi chiều cô dành thời gian để giữ bình tĩnh, suy nghĩ cũng nhiều rồi, không còn sức lực để phân tích lời của một đứa trẻ con nữa.
Bây giờ điều cô cần làm là phải hỏi Uyên Thư xem rốt cuộc chị ta còn giấu mình điều gì hay không.
Uyên Thư cái gì cũng kể cho cô nghe, nhưng riêng chuyện này nửa chữ cũng không hó hé, đằng khác lại có thái độ che giấu.
Lấy điện thoại của mình ra, cô nhắn gửi Uyên Thư một tin nhắn, thấy tài khoản của Uyên Thư đang hiển thị online, thiết nghĩ chị ta sẽ sớm trả lời mình.
Nhưng cô không ngờ đến một tiếng sau tin nhắn cũng không được hồi âm.
Cô chỉ đơn thuần hỏi Uyên Thư có thể gặp nhau không, vậy mà Uyên Thư chỉ seen không trả lời.
Chẳng nhẽ Uyên Thư cảm thấy cô phiền phức đến nỗi không muốn gặp mặt mình ư?
Ninh Tín bước vào, cô vội úp điện thoại xuống.
Vì cô là người bệnh, lại là bệnh về họng, nên ông mang vào cho cô toàn bộ đều là thức ăn tốt cho cái cổ bị thương của cô.
Đưa xong ông cũng không nói gì mà đi ra ngoài.
Cô chán nản ăn cho hết, ăn hết rồi nhìn lại chẳng có ai xung quanh, bản thân bị câm không thể gọi người, cô chợt thấy tủi thân.
Nhưng không lâu cô phấn trấn trở lại rồi tự thân vận động, đem chén nĩa ra ngoài nhà bếp.
Chưa kịp trở lại phòng thì bụng cô lại quặn thắt.
Đến lúc này cô uống một ly nước ấm, sau đó lại vội vội vàng vàng vào nhà tắm.
Hôm nay bận tâm quá nhiều chuyện, vào nhà tắm thư giãn cũng là một ý tưởng không tồi.
Trong này có nước ấm, sữa tắm thơm thơm, bản thân không cần mặc gì cũng không phải che giấu điều gì, tâm trạng cô được nới lỏng ra vài phần.
Nhưng có một hiện thực cô phải chấp nhận, rằng mình thật sự câm rồi.
Chưa kể chuyện có thể chữa được hay không, nhưng Kình Hân phải xác định rõ, nếu bản thân có câm, cũng sẽ không vì câm mà buông bỏ hận thù.
Những vấn đề chưa sáng tỏ, cô sẽ ép Ninh Thương Thần nói ra bằng được!
Kình Hân kiên định nhìn vào trong gương, sau đó bước ra ngoài sau khi đã khoác lên bộ đồ ngủ thoải mái.
Vừa nghĩ đến Ninh Thương Thần, anh ta liền xuất hiện.
Cả ngày nay không thấy xuất hiện, đến giờ đi ngủ lại nằm chình ình trên giường, còn là bộ dạng say khướt không ra đâu vào đâu.
Kình Hân không nói được, đá vào chân anh vài cái, nhưng khổ nỗi do uống quá nhiều rượu, thành ra Ninh Thương Thần cũng chẳng có hề hấn gì.
Hắn chiếm chỗ ngủ của cô, gọi còn không dậy.
Chẳng nhẽ cô phải đi sang phòng khác ngủ? Nào có đạo lý đó, đây rõ ràng mới là phòng của cô!
Thôi bỏ đi, bộ dạng đó của anh ta dù có gọi cũng sẽ không dậy, cô phiền chạy sang phòng của Dĩ Linh ngủ chung cũng không phải không thể.
Kình Hân nghĩ như vậy, định đứng dậy rời đi, không ngờ lại bị tay của một kẻ say kéo lại.
“Hức, đừng đi.” Ninh Thương Thần nấc lên.
Cô rút tay ra nhưng không thành.
Tên này bị điên à?
“Ở lại với anh đi, xin em hãy ở cạnh anh… đừng có lại bỏ đi nữa.”
“...”
Chỉ nghe lời này, vậy mà Kình Hân lại thật sự ngủi lòng, quay lại đem thùng rác lại gần vuốt lưng cho anh cho anh nôn vào trong.
Cô không nói được, nhưng hành động vẫn có thể nói thành lời thay.
Nhưng anh ta không nôn, lại ôm cô vào lòng.
“Hôm qua có thể thấy em mặc bộ đồ đó anh rất vui.
Em có biết có bao nhiêu ánh nhìn hướng về phía em không? Anh rất tức giận, sao em lại có thể xinh đẹp như thế lại không quay đầu nhìn anh một lần…”
Kình Hân nhớ lại, là chuyện của bữa tiệc đêm đó sao? Hôm đó cô mặc bộ lễ phục được cửa hàng tặng cho, quả thật rất xinh đẹp.
Điều đó lại làm Ninh Thương Thần ghen ư? Còn nói cô không nhìn anh, rõ ràng cô chú ý anh suốt buổi, chẳng qua anh say quá không biết…
Tâm trạng của cô tự nhiên có chút tốt.
“Hức, vì em nói màu đỏ rất đẹp, anh liền làm một bộ như thế.”
Màu đỏ quá diêm dúa, Kình Hân không hề thích.
“Dành cho em mặc, chỉ riêng em thôi.”
Kình Hân không nói được gì, chỉ mỉm cười.
“Haha, nhưng có lẽ đó chỉ là ảo giác của anh thôi.
Em chết rồi mà… hức… em chết từ lâu rồi.” Ninh Thương Thần nằm xuống giường.
Bắt đầu nói nhiều hơn, “Em biết không? Giá như năm đó em chọn anh, thì dù có bị đánh gãy chân anh cũng sẽ không rời xa em.
Giá như mà em cũng yêu anh như cánh anh yêu em, có lẽ chúng ta cũng đã có một kết cục khác rồi.
Tại sao chứ? Chỉ là anh không có mặt, tại sao em lại gặp phải những chuyện như thế? Còn Ninh Viễn nữa! Anh nhất định phải giết hắn.
Nhất định…”
Những lời không hoàn chỉnh được thốt ra, anh nắm chặt tay Kình Hân không buông, còn kéo xuống ôm vào trong lòng.
“Nhưng không sao, em vẫn ở đây rồi.
Vẫn ở đây…”
Kình Hân im lặng lâu như thế, đợi đến khi anh không còn nói nữa, chìm vào giấc ngủ, mới nhận ra rằng người anh đang nói hoàn toàn không phải mình.
Tay cô run run ôm tấm lưng anh, khóc không dứt ôm chặt Ninh Thương Thần.
Thì ra là thế, Kình Hân nhận ra, cô cũng chỉ là một thế thân mà thôi.
Công sức cả buổi chiều cô điều chỉnh tâm trạng, bây giờ chỉ một vài lời nói lại thành đổ sông đổ bể, tốn công vô ích….