Sáng hôm sau, mọi chuyện trở lại như bình thường.
Kình Hân không nói gì cũng không nói được gì, cầm điện thoại lên, tin nhắn kia vậy mà Uyên Thư không thèm trả lời.
Cô có cảm giác, hành tung của Uyên Thư thậm chí còn bí ẩn hơn cả đại minh tinh nổi tiếng nữa.
Ninh Thương Thần chưa dậy, nhưng cô không còn kiên nhẫn chờ anh dậy nữa.
Cô lẳng lặng khoác áo ngoài đi ra ngoài thì thấy vệ sĩ canh giữ nghiêm ngặt trước cửa.
Đây là muốn canh chừng cô không chạy trốn?
Kình Hân thấy chìa khóa xe trên bàn, là chiếc Genesis mà hôm qua Ninh Tín đã lái.
Cô chợt nảy ra một ý, lấy chìa khóa xe định rời đi.
Nhưng dưới chân không biết từ bao giờ đã bị Dĩ Linh ôm chặt.
“Ở với Linh.” Cô bé nói.
Kình Hân không rút chân ra được, lại không nỡ từ chối, thế nên đồng ý đem cả cô nhóc này theo.
Dĩ Linh cũng biết điều phối hợp, yên nặng ngồi trên xe cô không dám hó hé.
Cô không để ý cô bé mấy, chỉ lo đám bảo vệ kia sẽ không cho cô ra ngoài, hay là chặn cô ngoài cửa…
Vậy mà cô xui thật, nghĩ gì liền trúng đó.
Một người thuộc hội bảo an bước tới, gõ xe để xác định danh tính.
Mẹ ơi, là người đi từ trong ra cũng lo có kẻ gian sao?
Kẻ gian như Kình Hân cảm giác bọn họ làm khó cô quá rồi.
Trong lúc cô còn đang lưỡng lự chuyện có nên mở cửa xe ra hay cứ vậy lao thằng đi thì Dĩ Linh lại tài lanh hạ vừa kính.
“Cô chủ!” Người kia nhìn Dĩ Linh cúi đầu.
“Tôi với ông phải đi ra ngoài chơi, các người tránh ra đi.”
Bọn họ thấy Dĩ Linh thì không còn nghi ngờ nữa, ngay lập tức dọn đường cho xe chạy.
Kình Hân khẽ thở phào, may là có Dĩ Linh, không là cô bị tóm chắc rồi.
Khoan, sao cô lại phải sợ bị phát hiện, rõ ràng cô có quyền tự do đi lại, bọn họ thì có quyền gì mà bắt cô.
Vì Ninh Thương Thần sao? Hắn cũng đâu phải cha mẹ cô? Huống hồ… cha mẹ cô cấm cũng không cấm nổi cô.
Xe chạy đi được một lúc, Dĩ Linh không chờ được mà hỏi:
“Linh đi đâu vậy?”
Ánh mắt Kình Hân đang từ thoải mái lại chuyển sang khó xử, cô phải làm thế nào với cô bé này bây giờ? Nơi cô sắp tới cũng không phải nơi mà một đứa trẻ nên tới.
Cô không trả lời được, căn bản cũng không biết trả lời thế nào.
Hay là kệ, cứ đem theo cả người vào nhỉ?
Kình Hân có chút lấn cấn, nhưng cuối cùng chỉ đành quyết định như vậy.
Giữa đường cô dừng xe lại, ghi ra giấy:
“Đi gặp một chú đẹp trai, thế nào?”
Kình Hân miễn cưỡng mỉm cười.
“Chị xin lỗi, nhưng dù có phải đem em theo vào Thiên Thanh, chị cũng sẽ làm.”
Nơi lần này tới là một nơi rất hỗn tạp, trước khi kiếm được Diệp Dĩnh Dư có thể còn gặp phải rắc rối.
Để một đứa trẻ theo cùng đúng là không dễ dàng gì.
Vậy nhưng trông Dĩ Linh lại có vẻ rất thích thú.
Cô bé ngó đầu ra ngoài cửa xe, biểu cảm rất vui, lại rất phấn khích.
Nhìn chán rồi, cô bé lại lấy điện thoại của mình ra để nghịch.
Kình Hân không để ý mấy, nên cũng để Dĩ Linh thích làm gì thì làm.
Cô cũng không để ý, Dĩ Linh còn gọi điện cho ai đó.
“Cuối cùng Linh cũng đến đây rồi.”
“?”
Cái vẻ mặt háo hức đó của Dĩ Linh khi nói với điện thoại là sao?
Nhưng cô không có nghĩ được nhiều như thế, xe cô lái đã chạy tới nơi rồi.
Thiên Thanh trước mặt, cô đã tới hai lần.
Một lần là đi bộ tới, một lần là đi taxi tới.
Đây là lần thứ ba, cô lại tự thân lái xe tới.
Vấn đề bây giờ cô đang quan tâm đó chính là cất cái xe này ở đâu.
Khu để xe gần đây cô không thể dùng mắt để nhìn thấy.
Kình Hân rút điện thoại ra, định sẽ tìm một nơi để giữ cái xe này.
Nếu không phải xe này đắt tiền, cô đã ném nó ngoài đường mà không phải suy nghĩ rồi.
Bỗng Dĩ Linh reo lên:
“Chỗ đỗ xe ở đằng kia kìa.” Kình Hân quay lại nhìn cô bé, “Đi thẳng rẽ trái một lúc là tới.” Dĩ Linh nói tiếp.
Cô có vẻ hơi không tin, nhưng vẫn thử nghe theo chỉ dẫn của cô bé xem sao.
Ấy vậy mà lại có thật!
Kình Hân nhìn Dĩ Linh, cảm thấy ngày hôm nay đem theo cô bé làm chuyện gì cũng thuận lợi, nếu cứ tiếp tục cái đà này, có khi nào chút nữa người cô muốn tìm lại ngay lập tức có mặt không?
Vừa nghĩ, cô vừa lái xe vào chỗ trống dễ ra vào, chút nữa sẽ tiện lùi xe ra.
Cô vừa tháo dây an toàn, quay đầu lại đã không còn thấy Dĩ Linh nữa, cửa xe còn đang mở.
Sợ có chuyện cô cũng nhanh chóng xuống xe tìm cô bé, cô bé vậy mà đang chạy ra phía sân, còn lao lên đòi bế một người đàn ông.
“Linh à con thật là, đến đây cũng không báo trước một tiếng.”
Người đàn ông đó vậy mà lại là người cô đang tìm - Diệp Dĩnh Dư.
Kình Hân lại gần thấy dáng vẻ thân thiết của Dĩ Linh và Diệp Dĩnh Dư thì có chút bất ngờ.
Nhưng vì không nói được, nên chỉ có biểu hiện khá đặc sắc trên mặt.
“Gì vậy cô gái, mặt tôi có dính gì à.” Anh vẫn giữ thái độ thân thiện đó.
Dĩ Linh trượt xuống người anh ta, sau đó chạy đến chỗ Kình Hân, kéo cô lại chỗ Diệp Dĩnh Dư.
“Ông ấy là ba của em.”
“Ba?”.