Nếu Kình Hân bây giờ có thể nói, cô sẽ nói:
“Tôi sẽ giết Ninh Viễn!”
Cô không thể nói, nhưng thề rằng sẽ khiến tất cả những người dồn chị cô đến con đường cùng phải trả giá.
Kình Hân đứng dậy, cô ngay bây giờ chỉ muốn tìm Ninh Viễn để trả thù.
Nhưng Diệp Dĩnh Dư lại kéo tay cô lại.
“Đừng vội như thế, xem xong phiên đấu giá này đi, nhân viên của tôi cũng không cho cô ra ngoài đâu.”
Xem những thứ này thì có nghĩa gì, cô muốn tốn thời gian, từ chối anh rụt tay lại, đi thẳng ra hướng cửa.
Nhân viên không cho cô đi, chặn cô ngay ở cửa.
“Vị tiểu thư này, không được rời khỏi trước khi phiên đấu giá kết thúc.”
Cô không nói được, giải thích bằng hình thể bọn họ không hiểu cũng không muốn hiểu, cuối cùng cô bị ép phải trở lại chỗ ngồi.
“Tôi đã nói bọn họ sẽ không cho em đi mà.”
Kình Hân hậm hực không nhìn Diệp Dĩnh Dư, khi nãy khóc trước mặt anh mất mặt chết đi được.
Vì quá nhàm chán, anh gọi người đem rượu đến.
Anh rót cho Kình Hân một ly rượu, sau đó đưa cho cô.
“Rượu này tôi chỉ mời người quen.
Uống thử xen mùi vị nó thế nào?”
Cô không có thái độ gì, cầm ly rượu đó uống sạch, sau đó đặt ly rượu xuống bàn, chống tay xem bọn người bên dưới làm trò.
Diệp Dĩnh Dư cũng không làm phiền cô nữa.
“Cuối cùng, không để các khách quý phải đợi lâu nữa, hẳn tất cả mọi người tới đây đều là vì thứ này phải không? Chúng tôi sẽ nhanh chóng đem đến cho quý vị chứng kiến, viên ngọc quý có thể so kè với người đó, người đã chết từ rất nhiều năm về trước, người có thể còn xinh đẹp hơn cả thiên thần sa ngã - Lill!”
Gì đây, bọn họ đấu giá người thật à? Kình Hân kinh ngạc nhìn xuống khán đài.
“Nhanh đi! Đừng có ba hoa nữa!”
“Tác phong nhanh chút, chúng tôi đến đây đều là vì người này!”
“Đổi đấu giá viên đi! Tên này lắm mồm quá!”
Phía dưới khán đài bắt đầu sôi nổi hơn bao giờ hết, món hàng này vậy mà lại khiến không khí nhàm chán khi nãy bị đá bay, thay vào đó là sự phấn khích reo hò.
Anh chàng đấu giá viên lau mồ hôi hột, đây cũng là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cảnh tượng này.
“Còn lau nữa, chuyên nghiệp lên đi thằng dài dòng kia!”
“...”
“Haha, quý vị bình tĩnh một chút, bây giờ tôi sẽ đi vào để dành sân khấu cho món hàng quý giá này.” Anh chàng đấu giá viên cúi đầu đi vào.
“Đi đâu vậy? Rồi ai đưa hàng ra?”
Đèn chợt tắt, mọi người hoang mang nhìn nhau.
Kình Hân cũng tò mò chú ý hơn màn trình diễn này.
Ánh sáng được bật lên, nhưng chỉ sáng mỗi sân đấu giá, mọi ánh mắt đều hướng về.
Từ trên cao, tiếng răng rắc chuyển động, một chiếc lồng vàng từ từ rơi xuống chậm, cả sàn đấu giá lặng im trố mắt nhìn.
Bên trong có một người phụ nữ bị xích chân, khoác trên mình một bộ đồ mỏng tanh trắng bóng phô diễn toàn bộ cơ thể.
Đám người òa lên hò hét, phấn khích hơn bao giờ hết khi chứng kiến sự tái sinh của Lill.
“Thiên sứ của tôi! Cô cuối cùng cũng trở lại rồi!”
Người trong lồng kia mái tóc đen nhánh, xõa ra mượt mà, làn da trắng mơn mởn, đôi chân thon dài để lộ ra lại mềm mại, tôn lên điệu bộ thướt tha yêu kiều.
Còn đôi gò bị tấm vải mỏng o ép làm cho ai nhìn vào cũng phải khó thở.
Tất cả những gì đẹp nhất cô nàng đều được phô ra hết, chỉ có duy nhất khuôn mặt là bị che lại.
Hai chân cô nàng khép lại, miệng há hốc chống tay trên đất, tham lam hớp không khí.
Trông cô ta có vẻ ướt át, thậm chí là có chút… gợi tình? Đây là bị người ta cho uống thuốc rồi?
Kình Hân nhíu mày, tại sao cô lại thấy người này… giống Kình Linh như thế?
Cô lắc đầu trấn tĩnh bản thân, không thể nào chuyện đó xảy ra, Kình Linh đã chết rồi.
Đấu giá viên bước ra, phiên đấu giá bây giờ mới thật sự được coi là bắt đầu.
“Các vị đã chiêm ngưỡng cả rồi chứ? Có muốn tôi bắt đầu ngay bây giờ không?”
“Bớt nhiều lời, mau nhanh chóng làm việc đi!”
“Phải đấy! Chúng tôi sốt ruột điên rồi!”
“Lill lần này sao có thể bằng Lill của tám năm trước? Rõ ràng là hơn rồi! Mau ra giá! Tôi nhất định phải có được em!”
Mấy kẻ ồn ào muốn đốt tiền đều hú hét rất lớn, những người không mấy gì phấn khích mang mục đích chỉ đến xem cho vui cũng ít nhiều có bàn tán:
“Lill lần này có vẻ cũng ra gì đấy chứ.
Không kể mặt, nhìn body cực phẩm của cô ta kìa, thậm chí còn đẹp hơn bất kì đại minh tinh nào đang nổi đình nổi đám trong showbiz.”
“Nghe nói các Lill đều có nhan sắc và hình thể tuyệt phẩm, được ông chủ ở đây lựa chọn thậm chí còn xinh đẹp hơn cả đại mỹ nhân của thành phố này đấy.”
“Thật là đẹp hơn không?” Vị khách bĩu môi, “Tôi từng gặp ái nữ nhà họ Ngọc, đại mỹ nhân a, phải nhìn vào Ngọc Uyên Thư mới có thể đánh giá.”
“Cô mới tới đây lần đầu phải không? Vậy chắc là chưa từng thấy Lill đời đầu rồi.
Lill đời đầu xinh đẹp hơn bất kì đại mỹ nhân nào hiện thời đấy.
Cả Ngọc Uyên Thư, đứng trước Lill cũng chỉ là viên đá tầm thường thôi.”
“Lill lại có thể xinh đẹp như thế?”
“Đúng! Là một tuyệt sắc giai nhân!”
Kình Hân bị không khí này dọa cho sợ, trước mắt cũng bắt đầu mờ đi.
Sao thị giác của cô lại bất chợt có vấn đề như thế?
Đấu giá viên gõ vào bàn đấu giá ba cái, làm hội trường tĩnh lặng lại.
“Vậy như luật của những năm trước, với Lill lần này không bán người, chỉ bán thời gian.
Một đêm với giá khởi điểm hai trăm nghìn đô la, phiên đấu giá chính thức bắt đâu!”
Kình Hân lắc đầu, mắt ngày một mờ đầu ngày một đau.
Cô nhìn về phía Lill, không biết vì sao lại có cảm giác Lill cũng đang nhìn mình, còn đang khóc.
“Kình Hân, tôi nãy giờ vẫn đang suy nghĩ, không biết là cô có muốn trải nghiệm một phần mà Kình Linh từng trải qua không nhỉ?” Diệp Dĩnh Dư nói, vừa nói vừa nhìn xuống cái lồng vàng bên dưới, đôi mắt anh ta lại có chút khó chịu cau lại.
Cơ thể Kình Hân bắt đầu cảm thấy mệt hơn, thậm chí cô còn không thể tùy tiện cử động.
Đến lúc này, cô quay đầu nhìn Diệp Dĩnh Dư, mới phát giác ra:
Anh ta đã bỏ gì vào ly rượu kia?
Diệp Dĩnh Dư ôm mặt bật cười không cần phải ngụy trang nữa, anh cúi xuống thì thầm vào tai cô:
“Cô có biết Lill được sinh ra từ đâu không? Lill được sinh ra tám năm trước, Lill là thiên thần sa ngã.
Mà thiên thần sa ngã lại chính là…”
Kình Hân không nghe hết, đã mất nhận thức mà ngất xỉu.
“Chính là Kình Linh!” Anh đau lòng nói.
Kình Linh của tám năm trước chính là Lill đời đầu..