Chắc do đêm qua ngủ không được ngon giấc, vừa ngồi trên máy bay là Tiết Nhiên Ly đã rơi vào trạng thái ngủ mê mang.
Cô quên đi việc phải né tránh Mã Thiệu Huy, Lúc ngủ cứ thế mà nghiêng người ngã lên vai anh.
Mã Thiệu Huy cũng chẳng có ý định đẩy cô ra.
Ngược lại, anh chu đáo đắp thêm cho cô cái chăn.
Dọn dẹp giấy tờ, hồ sơ trên bàn nhỏ, Mã Thiệu Huy gác bỏ công việc sang một bên, anh tựa lên đầu nhỏ Tiết Nhiên Ly, bản thân cũng nhắm mắt ngủ.
Trên chuyến bay, mấy chị tiếp viên thông báo máy bay sắp hạ cánh.
Nghe tiếng loa ồn ào, Tiết Nhiên Ly tỉnh giấc.
Quay sang nhìn thì thấy mình đang tựa lên người anh.
Cô sợ hãi mình đã làm càn nên vội ngồi thẳng người.
Vẻ mặt áy náy nói:
- Xin lỗi anh, em ngủ quên.
- Ừm, tôi cũng mới ngủ dậy.
Mã Thiệu Huy đưa cho Tiết Nhiên Ly cái khăn ướt lau mặt, cô nhận lấy trong sự bàng hoàng.
Hình như....!Anh có dáng vẻ rất kỳ quặc, nhưng cũng rất thân thuộc....
Máy bay chuẩn bị đáp xuống, Mã Thiệu Huy nhanh tay ôm lấy Tiết Nhiên Ly, sợ cô mất đà sẽ đập đầu vào thành ghế phía trước.
Cánh tay ấm áp bao phủ cả người, trong đầu Tiết Nhiên Ly chợt nhớ tới bàn tay anh lần trước cũng sơ ý chạm vào ngực cô.
Hai mang tai đỏ ửng, cô xấu hổ không dám nhìn anh.
Điểm này đều bị Mã Thiệu Huy thu hết vào mắt.
Bất tri bất giác khoé môi cong nhẹ lên.
Chính anh còn chẳng nhận ra sự khác thương trên cơ mặt của mình.
Vừa đáp xuống máy bay, Tiết Nhiên Ly đẩy tay anh ra, mặt mũi nhăn nhó hệt như làm nũng nói:
- Buông ra, buông ra, thân thể ngọc ngà chớ đụng vào.
- Quỷ nhỏ.
Mã Thiệu Huy nhéo mũi Tiết Nhiên Ly.
Ký ức cả hai cùng lúc quay về thời điểm 10 năm trước.
Tiết Nhiên Ly 14 tuổi, cô thích cười, thích đi chơi cùng bạn bè.
Ngoài mặt luôn cười nói vui vẻ, nhưng những lúc về đến nhà, ở đây không một bóng người.
Tiết Nhiên Ly vùi vào chăn nằm khóc nức nở, đến khi mệt rồi thôi.
Vài lần Mã Thiệu Huy đi học buổi tối về, anh đánh ngược vòng tới nhà Tiết Nhiên Ly.
Còn tốt bụng mua cho cô phần hoành thánh nóng và thơm ngon.
Tiết Nhiên Ly thích thú nhảy cẫng lên.
Tướng cô nhỏ xíu, rất khoái trèo trên người của anh trai cao lớn.
Mã Thiệu Huy bị cô nghịch phá nhưng chỉ cười, không có ý tránh né.
Nhiều lần bị mất đà té xuống đất, anh chỉ nhéo nhẹ mũi cô và nói hai chữ:" Quỷ nhỏ."
Tiết Chính lái xe chở cả hai về lại nhà chính.
Mạch suy nghĩ của Tiết Nhiên Ly vẫn cứ ở quá khứ.
Đã từng tốt đẹp đến vậy, cô không muốn trở về đối mặt với thực tại.
Tiết Chính nhìn kính chiếu hậu.
Thấy con gái mình nhìn ra phía ngoài đường bên tay trái, còn Mã Thiệu Huy thì lơ đãng nhìn ngoài cửa sổ bên phải.
Không khí giữa hai người tĩnh lặng, không ai dám xen vào phá vỡ.
Nhưng Tiết Chính không thích như vậy, ông lên tiếng trước:
- Hai con đi tuần trăng mật về có vui không?
-.....!
Chẳng ai trả lời ông, tuổi cũng cao, mặt cũng dày theo.
Dẫu sao ông cũng xem như là bậc cha chú của đám nhỏ.
- Nhiên Ly này, con đang mang thai, ra đường nhất định phải cẩn thận.
Đừng để sự việc giống hôm qua xảy ra nữa.
Đi đâu cũng phải theo bên cạnh Thiệu Huy, phụ nữ mang thai đầu óc hay quên.
Nhớ….
- Không cần ông phải nhọc lòng.
- Con… Ta là cha thì phải dặn dò con chứ!
Tiết Nhiên Ly bị làm phiền, cô lạnh lùng cắt lời Tiết Chính.
Còn ông ta bị chính con gái mình lạnh nhạt, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Để xoá tan đi bầu không khí sượng trân của hai cha con họ.
Mã Thiệu Huy lên tiếng xen ngang:
- Chú Tiết, chú chở chúng tôi về nhà ở trung tâm thành phố đi.
Đi đường xa mệt, chúng tôi muốn nghỉ ngơi trước.
- Ừm, được.
Tay siết chặt vô lăng, mặt gượng cười gật đầu, tay đánh vòng tay lái quay về hướng khác.
Tiết Chính cho dù là tài xế nhà họ Mã, nhưng bây giờ ông cũng được xem như là cha vợ của Mã Thiệu Huy, thế mà anh vẫn "khách sáo" xưng "chú Tiết".
Lòng tức giận nhưng không có cách nào giải tỏa được.
Chỉ có thể nhẫn nhịn bỏ qua.
Tiết Nhiên Ly trở về phòng nhanh chóng.
Tâm trạng bực dọc mỗi khi nói chuyện cùng Tiết Chính.
Cô còn đang mong chờ về nhà chính để gặp Mã Du.
Ai ngờ đến người rước bọn cô là Tiết Chính chứ.
Thường ông ta chỉ chở mỗi Mã Trung Kiên đi thôi.
Cốc… cốc….
- Tôi đi rước Mã Du về trước, em nghỉ ngơi đi.
Tiết Nhiên Ly ngoái đầu nhìn về phía cửa, âm giọng cao vút lên tiếng:
- Làm phiền anh rồi.
Dứt lời, cô nằm bệt xuống giường.
Ánh mắt nhìn thẳng lên trần nhà.
Đầu óc từ hôm qua giờ cứ mơ hồ không rõ ràng.
Cô tự xâu chuỗi lại các sự việc.
Rồi lại nhận ra bệnh của mình đã càng nặng hơn nhiều.
Trí nhớ sụt giảm.
Lúc gặp vấn đề gây sang trấn tâm lý thì sẽ bị mất trí nhớ tạm thời.
Giống với người già 90 tuổi hay đãng trí.
Sợ sự việc về sau sẽ càng thêm nghiêm trọng, Tiết Nhiên Ly vội ngồi dậy, tìm quyển nhật ký ghi vào mọi chuyện.
Cô còn ngồi làm thêm tấm thẻ ghi thân phận cá nhân.
Tên, số điện thoại và cả địa chỉ nhà.
Nhưng… cần phải thêm nhiều số người thân.
Lý Nguyệt Vãn cô đã ghi rồi.
Cô có thể thêm ai bây giờ? Mã Thiệu Huy sao? Anh sẽ chấp nhận cho cô số chứ…?
Tiết Nhiên Ly đắn đo đi tới lui trong phòng ngủ.
Đến khi nhìn đồng hồ treo tường, thấy cũng đã gần 4 giờ chiều.
Mã Du có lẽ sắp về đến nhà.
Trong lòng chợt nổi lên cơn hứng thú, Tiết Nhiên Ly gạt vấn đề số điện thoại sang bên, cô cà nhấc chân đi xuống bếp, dự định nấu vài món ngon ăn vặt cho Mã Du.
Chỉ mới mấy ngày không gặp mà cô đã nhớ da diết.
Vẫn nhớ món bánh dâu Mã Du yêu thích, nhưng mở tủ lạnh ra thì không thấy dâu tây.
Mà cũng đúng thôi, tủ lạnh không phải túi thần kỳ Doraemon, muốn thứ gì thì không nhất định phải có.
Tiết Nhiên Ly nhớ siêu thị nhỏ cũng gần nhà.
Vì vậy cô liền nhanh chóng cầm ví tiền đi mua dâu tay.
Chân băng bó đi khập khiễng, dù sao cũng không phải trật thật sự, cổ chân chỉ bị sưng to chút thôi, không nặng.
Ra khỏi cổng nhà vài bước, Mã Thiệu Huy lái xe trở về.
Anh dừng xe bên cạnh cô, kính xe kéo xuống hỏi:
- Em đi đâu vậy?
- Em muốn mua chút dâu tây và thức ăn để nấu cơm.
Mã Thiệu Huy xuống xe, anh mở cửa ghế hàng sau cho cô.
Ý bảo cô mau vào ngồi.
Tiết Nhiên Ly chẳng khách sáo mà ngồi vào.
Nhìn thấy Mã Du, cô phấn khích nhào tới ôm cục bột trắng trẻo, đáng yêu.
- Du Du, con có nhớ dì không?
Mã Du gật nhẹ đầu, hai bàn tay nhỏ lấy eo cô.
Vẻ mặt tươi sáng vô cùng.
- Đi đâu đây? - Mã Thiệu Huy thấp giọng hỏi.
- Siêu thị gần ngay đầu đường đó anh.
- Ừm.
Chiếc xe sang xoay đầu đi đến siêu thị.
Ba người ngồi trên xe hệt như một gia đình thực sự vậy.
Nhưng những người trong cuộc thì lại chẳng nhận ra.