Chap 16
- Boo… con tỉnh lại đi, mẹ đây – Mẹ nó lo lắng nắm tay nó khóc ròng
Nghe tiếng nói trầm ấm quen thuộc, nó nheo mắt hi hí mở ra… 1 cơn đau buốt tê rần chạy từ đỉnh đầu xuống tận ngón chân… khó khăn lắm nó mới cố mở đc 2 mắt…
- Mẹ… – Đôi môi khô ráp khó khăn thều thào
- Ừ!!! Mẹ đây con – mama nó mừng rỡ siết lấy bàn tay
- Con muốn uống nước
- Đc…đc… đợi mẹ – mẹ nó vui mừng chạy đi xuống bếp
Nó mông lung cựa người… bên má cũng đã bớt sưng… nhưng vẫn truyền đến cảm giác đau buốt…
- Nước đây… – Mẹ nó nhẹ đỡ nó lên, cẩn thận cho nó uống từng ngụm
- Mẹ… Con ngủ bao lâu rồi?
- Con ngủ gần 2 ngày rồi, con làm mẹ lo quá, có chuyện gì xảy ra vậy?
- Gần 2 ngày rồi ư? – Nó hoảng hốt nhìn mẹ rồi nhíu mày cố nhớ lại…từng mảng…từng mảng hồi ức chắp nối lại – Mẹ…còn anh Ken…Anh Ken đâu hả mẹ ? – Nó chợt nhớ lại quay sang mama hỏi dồn
- Ngày nào nó cũng đến đây, nhưng mẹ ko cho vào, chắc nó sắp đến nữa rồi… con đừng lo – Mẹ nó nói rầu rầu chấn an nó
…kính kong…
- Đó…con thấy chưa, mới nhắc 1 cái tới liền
- Mẹ, cho anh ấy vào đi mẹ – Nó ngượng nghịu kéo chăn che nửa mặt…
Mama nó lắc đầu đi ra…
… 2 phút sau…
…Đùng…rầm…bịch…bịch…bộp…ầm…
Hàng loạt tiếng phát ra từ ngoài cửa khiến nó đổ mồ hôi hột…và sau 2 phút sau đó… 1 thân tráng kiện cực kì… te tua … bước vào…
- Á – 1 bóng người man rợ xuất hiện làm nó hét, dùng chăn trùm kín đầu
- Oái…anh đây…đừng hét – Ken hét lên
Nghe đc giọng nói quen thuộc…nó từ trong chăn lú nửa cái đầu ra… nheo nheo mắt nhìn thật kỹ… Quả thật là chàng…nhưng… bộ dạng này thật ko giống thần tượng Ken ngời ngời… Áo quần xộc xệch lấm lem như ăn mày…tóc tai bù xù ẩm ướt che hết nửa khuôn mặt đen sầm…
- Ken? – nó cất tiếng hỏi
- Là anh đây – anh ôn nhu trả lời
- Anh đc mời đóng phim à?- ngạc nhiên hỏi
- Ko – lắc đầu trả lời
- Anh đang quay clip hả? – tò mò hỏi
- Cũng ko – ngu ngơ trả lời
- Anh đang tham gia vũ hội hóa trang hay cosplay àh? – thắc mắc hỏi
- Ko luôn, sao em hỏi vậy? – khó hiểu trả lời
- Vậy sao anh hóa trang làm bang chủ cái bang vậy? – ngô nghê hỏi
- Vì lo cho em nên anh chạy đến đây đấy – nổi khùng trả lời =))
- Vậy sao, Cám ơn anh – cảm động
Ken thật dở khóc dở cười với nó… nhưng thấy đc nó thế này anh cũng nhẹ nhàng trút 1 hơi dài…
- Em thấy thế nào rồi? Sao ngốc quá vậy – Anh nhìn nó rầu rầu, nhất là khi chảm phải bên má còn tấy đỏ
- Em đỡ nhiều rồi, hôm đó anh bị đánh nhìu hơn em mà – Nó cười lòa xòa chấn an anh…nhưng khóe môi vừa cong lên thì từ má lại truyền đến 1 cơn đau làm nó nhíu mặt
- Thấy chưa, em thật là –Anh hoảng lên như ngồi trên đống lửa đến đỡ lấy nó
- Hì, ko sao mà, chỉ còn hơi đau thôi
Anh xót xa ôm lấy gương mặt tròn trịa, dùng những ngón tay thon dài vuốt ve nhẹ nhàng chiếc má sưng đỏ lòng đau như dao xẻo… chỉ ước có thể thay nó hứng chịu… nói đến lại càng thêm căm tức tên chết tiệt kia…
- Anh xin lỗi… xin lỗi vì đã ko bảo vệ đc em – Anh khàn khàn giọng nói ân hận vô cùng
- Ko, là tại em mà – nó thút thít nhìn anh lòng ấm áp vô bờ
- Pé ngốc, sao lại khóc chứ – Anh mỉm cười lau đi những giọt nước mắt mít ướt tinh nghịch đùa trên má nó – Đc rồi, đc rồi mà… – Anh mỉm cười dịu dàng ôm nó vào lòng cho nó mặc sức vùi mặt vào ngực mình nhõng nhẽo
Anh nhẹ nâng gương mặt lấm lem nó lên, cúi đầu hôn lên đôi mắt rồi gò má ẩm ướt đầy nước, cuối cùng chần chừ đi tìm bờ môi mềm, hơi thở anh thổi vào mặt nó mang 1 luồn ấm nóng khiến tim nó ko thôi nhộn nhịp muốn vỡ tung ra… ko khí cô đặc quấn lấy 2 tâm hồn, tiếng tim đập nhu vỗ trống càng tăng thêm phần cao trào… 2 đôi môi như bị thôi miên dần tiến đến gần nhau…khoảng cách gần nhau mỏng manh có thể so bằng tờ giấy…
…cộc…cộc…
- E hèm
1 tiếng ho khan từ ngoài cửa như trái bom làm ko khí nổ tung ngưng trệ mọi hoạt động…
- Mẹ – nó bối rối lấy chăn kéo che khuất gương mặt
Còn anh ngượng đỏ chín mặt, vuốt vuốt mái tóc ho khan vài tiếng, cuối mặt cười tủm tỉm…
Mama nó bước vào liếc nhìn 2 đứa ngượng ngùng rất buồn cười, nhưng nuốt xuống vào bụng giả vờ bày ra khuôn mặt nghiêm nghị…
- Hết giờ thăm nuôi, cậu về đi
- Kìa mẹ – Nó lí nhí nhăn mặt hờn trách
- Thôi, em nghỉ ngơi đi, anh về, chiều tối anh lại đến thăm em – Ken luống ca luống cuống nói điệu bộ như tên nhóc mới lớn bị bắt quả tang đang tỏ tình
- Vâng…anh về – Nó gật đầu, mặt gay gắt đỏ hồng ko dám nhìn anh
- Chào cô cháu về – bẽn lẽn quay sang chào mẹ vợ… anh 3 chân 4 cẳng phắn ngay tức thì =))
….
Chiều chiều trời thanh gió mát…sau 1 ngày mọc rễ trên giường, nó cũng đã hấp thu đủ nguyên khí… lười biếng =))… nên quyết định rời giường… thay quần áo và vscn xong, nó quyết định đi dạo 1 chút cho bớt đóng “nhớt” =))
- Con đi đâu đấy? – mama thấy nó định ra khỏi nhà vội hỏi
- Con đi dạo 1 chút, ở nhà hoài ngộp quá – nó vừa mang giày vừa nói
- Nhưng con đã khỏe hẳn chưa? – Mama nó nhăn mặt ko hài lòng
- Con khỏe như trâu rồi, con mà nằm nữa chắc lên mốc mất… con đi loanh quanh gần đây thôi mà, mẹ đừng lo – Nó đứng dậy chỉnh lại áo quần mở cửa cười nói cho mama yên tâm rồi sập cửa phắn lẹ
…
Dưới tán cây công viên thanh mát…nó dảo bước thoải mái, nhẹ nhàng như 1 chú chim nhỏ tràn đầy sức sống… đi vài vòng quanh hồ, nó ngồi xuống 1 ghế đá dưới cây liễu mát mẻ khoái chí hít thật sâu cười tít mắt
…Ring…ring…
- Alo – Đang hưởng thụ cảm giác thanh tiếng, bỗng đt reo lên cắt ngang suy nghĩ… Nó bực dọc lôi đt áp lên tai
- Sao vậy? ai làm em khó chịu àh? – Đầu dây bên kia nghe tiếng mở hàng ko mấy thiện cảm cười khổ nhỏ nhẹ hỏi trêu nó
- Là anh đó, người ta đang hưởng thụ cảm giác trên thiên đàng, vậy mà bị anh lôi về – nó nũng nịu trách móc
- Cảm giác trên thiên đàng? Ko phải em vẫn ở nhà sao? – Ken nhíu mày khó hiểu
- em đang ở công viên gần nhà
- Sao? Em khỏe chưa mà lại lang thang ngoài đường vậy? – anh lo lắng hét lên
- Chỉ là bị đấm 1 cú, anh đừng làm như cháy nhà như thế, em khỏe lắm rồi – nó nhăn nhó nói
- Đc rồi, em ở yên đó, anh đến ngay – nói 1 câu ko để nó phản ứng anh đã ngắt máy
- Nè, nói là làm thế à… thật là – nó nhăn mặt phụng phịu lầm bầm
…
- Boo – từ đằng xa, 1 dáng người quen thuộc đội 1 chiếc mũ sụp che nửa mặt cùng chiếc kính mát đen đang chạy về hướng nó…
Nó nhíu mày nheo nheo mắt nhìn nhìn 1 lúc chắc chắn là anh mới đứng dậy chạy đến hướng anh…
- Anh gắn tên lửa hay sao mà nhanh vậy – nó cười cười trêu
- Phù… anh tìm em muốn chết còn chọc anh à – anh thở dốc hồng hộc quệt mồ hôi dưới cằm khó khăn nói – Đc rồi, chúng ta đi thôi –anh vội nắm lấy tay nó kéo đi
- Đi đâu? – nó bị lôi đi nhăn nhó lẽo đẽo theo anh
- Đi rồi biết, bất ngờ lắm đó – Anh nháy mắt tinh nghịch kéo nó đi nhanh hơn..
…
Mau chóng nhét nó vào xe anh phóng đi như gió… 10p sau xe dừng lại…
- Sao chúng ta lại đến khu trung tâm chi vậy? – nó khó hiểu nhìn anh hoài nghi
- Em đội cái này vào rồi đi với anh – anh đưa nó chiếc mũ lưỡi trai màu hồng
Nó nghi hoặc làm theo lời anh rồi cùng anh bước xuống xe…
- Đc rồi, em nhắm mắt lại đi – Anh cười gian gian
- Gì chứ – nó biễu môi ko hài lòng nhưng vẫn làm theo lời anh…
Anh nắm tay nó dẫn đi lòng vòng 1 lúc…
- Đc rồi… anh đếm 1,2,3 em mở mắt ra nhé…1…2…3
Nó buông tay mở choàng đôi mắt, con ngươi trong phút chốc giãn ra to long lanh,miệng há ra ngạc nhiên ko dứt, nó rưng rưng đưa 2 tay che miệng lại như đang đè nén cảm xúc trào dâng…
- Đó…đó là… – nó ngẹn ngào nấc lên
- Là em đó… – anh cười dịu dàng vòng tay từ sau ôm lấy nó
Trên chiếc tivi to nhất khu trung tâm thành phố…1 hình ảnh thiên thần hiện lên hồn nhiên chơi đùa cùng cán em bé…nụ cười trong sáng đến động lòng người…một giọng hát trong trẻo cất lên thanh khiết mê đắm người nghe…thật ko thể tin đó lại là nó…
- Là…là em thật sao? – nó ko tin vào chính mắt mình nữa
Nó có thể hát như vậy sao?…thật ko thể tin…
- Đó là giọng hát của em sao?
- Đúng đó là em… – Anh hít 1 hơi trên tóc nó mỉm cười dịu dàng thì thầm vào tai nó – Đó là đoạn clip quảng cáo cho album mới nhất của anh…rất đc mọi người chú ý… Tất cả là nhờ em đó
- Em…em… – nó xoay người nhìn Ken ko chớp
Anh hôn nhẹ lên môi nó mỉm cười nói tiếp…
- Em rất có tiềm năng trong lĩnh vực âm nhạc… anh sẽ giúp em trở thành 1 ca sĩ – anh nắm lấy đôi vai nhỏ mỉm cười cam đoan nói
- Sao cơ, em sao có thể chứ? – ko thể tin, đến nằm mơ nó cũng chưa từng nghĩ có thể làm ca sĩ
- Đc, anh sẽ giúp em – anh nhìn thẳng vào mắt nó chắc chắn nói
Nó cảm động ôm lấy anh hạnh phúc vút cao tận trời xanh… cám ơn ông trời đã ban anh cho nó….
…
Ít ra sau 1 trận sóng gió cũng có 1 ngày bình yên, nó vui vẻ thả hồn theo gió tiếp tục vào mộng dưỡng sức cho 1 cuộc phong ba bất ngờ sắp tới…
…
Sau 1 ngày ngủ no mắt, nó bừng tỉnh sảng khoái bước xuống giường mà ko cần ai kêu réo… tọt vào toilet hú hí gần cả tiếng, nó lột xác xong ngâm nga hát í ới bước xuống nhà nạp năng lượng…
- Mẹ ơi, con đói quá…
- ….
- Mẹ ơi…mama…
Nó gọi mama nhưng lạ thay lại ko có lấy 1 tiếng trả lời… ko lẽ ba mẹ đi hết rồi à?… thật kì lạ… Nó chạy nhanh cuống phòng khách… hóa ra ba mẹ nó đang ngồi đây cả…
- Mama, papa chào buổi sáng… Mama ơi, con đói bụng quá àh – nó chạy đến quàng tay ôm lấy mama nũng nịu
Mama nó thở dài, ngước gương mặt có phần gì đó u ám nhìn nó gượng cười…
- Ừ!! Để mẹ làm điểm tâm cho con
- Mama, mama sao vậy? mama ốm à? Sắc mặt kém quá – nó lo lắng nhìn mama nó
- Ko…ko phải…à…ko có – Mama nó lấm la lắp liếm, sắc mặt tái nhợt xoay mặt đi
- Mama, có chuyện gì sao? – Nó nắm lấy tay mẹ nó, lòng đầy hoài nghi – papa, có chuyện gì à? – Nó quay sang hỏi papa nó
Papa nó cũng cúng thái độ như mẹ nó, ông lảng tránh ánh mắt nó, nét mặt phập phồng lo âu… thái độ của papa mama nó càng làm cho nó cảm thấy lo sợ bất an hơn…
- Rốt cuộc là chuyện gì? Sao ba mẹ lại lo lắng như vậy? –Nó hết kiên nhẫn hét lên
- Là chuyện hôn sự của con – papa nó cũng ko nhịn nổi lên tiếng
- Kìa ông, đừng làm con nó… – Mama nó giật mình nhìn chồng lo lắng
- Bà im đi, nó phải biết, vì chuyện này cũng chỉ có nó mới giải quyết đc – Papa nó nghiệm giọng gằn 1 tiếng cắt ngang lời của mẹ nó
Ít khi thấy papa nó nóng giận như vậy, hẳn chuyện này ko phải nhỏ, trái tim nó đánh liên hồi, cảm giác cho biết rằng vấn đề này khá nghiêm trọng khiến nó càng thêm sợ…
- Con nghe đây, 2 tuần nữa sẽ làm lễ đính hôn, cuối tháng sau con sẽ cùng Jun kết hôn, hôn lễ sẽ đc tiến hành trc khi con nhập học, nên sẽ ko ảnh hưởng đến việc học của con, con chỉ việc chuẩn bị tâm lý lên xe hoa thôi – Papa nó bình tĩnh nói
- Sao cơ? – Nó trợn mắt nhìn papa mama nó trân trối, tai lùng bùng cho rằng mình vừa nghe nhầm – Papa…papa vừa nói gì cơ? Con nghe ko rõ
- Con và Jun sẽ kết hôn vào cuối tháng sau –mama nó nấc nghẹn nói
Nó trợn mắt nhìn mama…là thật…là mama nó vừa nói…nó và Jun sẽ kết hôn…vào cuối tháng sau…
- ko…pa mẹ đùa với con phải ko?…Con ko muốn… con ko lấy Jun đâu…Con ko chịu đâu – Nước mắt nó bắt đầu lăn xuống lã chả
- KO muốn cũng phải muốn – Papa nó hét lên hùng hồn là trái tim nó như muốn ngưng đập
- Ông đừng la con nó – mama nó quay sang hét lên – Con à… Mẹ biết con yêu Ken… nhưng con hãy coi đó chỉ là tình cảm nhất thời thôi… Jun có đầy đủ điều kiện tốt để làm chồng con, lấy nó con sẽ sống tốt
- Mẹ… mẹ đừng đùa như vậy với con, cái gì mà tình cảm nhất thời?… con yêu anh ấy mà… Ko phải ba mẹ nói cho tụi con 2 tháng để xác định tình cảm sao?… vậy tại sao bậy giờ lại ép con lấy Jun… ko cần đến 2 tháng đâu, con sẽ lấy Ken – Nó nức nở, nói như hét, giọng nghẹn ngào siết lấy tay mẹ nó
Mẹ nó lắc đầu khổ sở, nước mắt cũng ko kiềm đc mà nhuốn đầy khuôn mặt…
- Ko đc con ạ… Chuyện đó chỉ là do ba mẹ quyết định… Nhưng bây giờ…
- Bây giờ sao hả mẹ? – Nó lay tay mẹ nó ra sức hỏi
- Ông nội của Jun đã ra mặt lên tiếng quyết định hôn nhân cho các con, các con vốn là có hôn ước, điều này ko thể chối cãi… vả lại… – Mẹ nó hít sâu lấy 1 hơi dài khổ sở
- Gia đình chúng ta và gia đình Jun trên danh nghĩa là xui gia, nhưng thực tế, công ty nhà ta có tồn tại đc hay ko là do quyết định của tập đoàn Dimon, mà đứng đầu tập đoàn ko ai khác chính là ông nội Jun… Ông đã nói…nếu cuộc hôn nhân này phá bỏ, đồng nghĩa với việc 2 bên sẽ cắt đứt quan hệ… lúc đó, công ty chỉ trong 1 ngày có thể phá sản, cả nhà có thể cuốn gói đi khỏi cái nhà này – Papa nó vuốt mặt 1 cái thở dài tiếp lời mama nó… ông chỉnh lại gọng kính trầm ngâm – Lúc đầu ông ấy ko quan trọng hôn ước này lắm, việc kết hôn tùy thuộc vào Jun… nhưng ko hiểu sao bỗng dưng lại quan tâm, dứt khoát muốn hôn sự này nhanh chóng tiến hành…
- Sao có thể vậy chứ… ko lẽ họ tuyệt tình đến thế sao? – nó uất nghẹn khóc sướt mướt
- Thương trường là chiến trường… huống nhà họ cần chi quan tâm đến 1 cái công ty nhỏ bé của nhà ta thế này chứ, việc đạp đỗ chúng ta dễ như trở bàn tay… Vì vậy… tất cả chỉ phụ thuộc vào con… nếu như ko muốn ba mẹ mày ra đường sống thì hãy ngoan ngoãn kết hôn với Jun đi… – Papa nó nghiêm giọng nói
- Con…con.. – nó khóc ròng… đứng dậy bỏ chạy về phòng, tâm trạng như vỡ vụn nghìn mảnh
…
“Sao lại thế này… sao có thể chứ, mình và Ken chỉ vừa mới bắt đầu thôi, sao có thể đc chứ…” – Nó úp mặt xuống gối khóc điên cuồng…trong tâm trí lúc này chỉ xuất hiện hình bóng của Ken… nó làm sao có thể lấy Jun đc khi nó ko yêu anh chứ…
Khoan đã… ko phải ba nó nói rằng “….ông ấy ko quan trọng hôn ước này lắm, việc kết hôn tùy thuộc vào Jun…”… Vậy chỉ cần Jun từ chối thì sẽ ko có chuyện gì sao… Dù gì nó và anh cũng chỉ là quan hệ hợp đồng thôi sao…
Một tia sáng lóe qua đầu cho nó hi vọng… ko nghĩ nhiều, nó vội thay quần áo xách túi vụt ra khỏi nhà… bắt taxi đi thẳng đến công ty Jun…
…
Taxi vừa dừng bánh, nó đưa tiền ko kịp đợi thối đã mở cửa xe lao thẳng vào công ty mất tích… Mỗi ngày đi thang máy đều thấy rất nhanh ko hiểu sao hôm nay 1 phút trôi qua cứ như bằng nghìn thu khiến lòng nó nhộn nhạo ko yên… Cánh cửa vừa hé mở… nó xông thẳng 1 đường vào phòng Jun ko kịp đợi thư ký báo cáo…
- Jun – Nó vừa xông vào cửa đã gọi to tên anh
Anh đang cùng trợ lý Kim bàn công việc thấy nó xồng xộc vào gấp gáp… khóe môi cong lên… quay sang ko biết nói gì với trợ lý Kim… chỉ thấy trợ lý Kim gật đầu rồi cúi đầu cáo lui ra ngoài…phút chốc cả căn phòng to lớn chỉ còn 2 người… vốn thường cũng chỉ có 2 người, nhưng sao hôm nay có cảm giác ngộp ngạt thế nhỉ?…
- Em đến đây có việc gì ko? – Jun đứng dậy bước đến sát gần nó – Má em sao rồi? còn đau ko…Anh thực sự xin lỗi – anh đau xót nhìn bên má vẫn còn hơi sưng đo đỏ… đưa tay ý muốn vuốt lên vết thương do chính mình gây ra…
Nó bất giác ko hiểu sao lui lại về sau 1 bước né đi bàn tay anh… hành động bất tri bất giác đó làm anh chợt chưng hửng, trái tim đau tê tái như ai vừa mạnh tay bóp 1 nhát ko thương tiếc…
Thấy anh bất động… gương mặt tối đi vài phần… khác với mọi khi vẫn luôn ân cần, tươi cười với nó… Nhìn anh lúc này…nó cảm thấy…sợ… Rùng người run 1 cái… nó nuốt khan ngụm nước bọt… nhớ ra mục đích mình đến đây… nó ngẩng đầu nhìn anh…
- Anh…em có việc muốn nói
Anh hạ cánh tay đang ở giữa ko trung… nhếch miệng cười rảo bước đến ghế salon chiễm chệ ngồi xuống nhìn ngắm nó 1 lượt rồi mới mỉm cười cất tiếng…
- Có chuyện gì mà em phải chạy đến tận đây thế… ko phải nhớ anh mà chạy đến đây chứ – anh nhẹ nâng ấm trà rót vào tách
Nó quan sát thấy anh trầm tĩnh như bình thường lại mới thở phào nhẹ nhõm nói…
- Anh… anh có thể nói với ông nội anh hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta đc ko?
Bàn tay đang rót trà bỗng khựng lại… nước trà đã tràn ra khỏi ly nhưng vẫn ko thấy anh có ý dừng lại hành động đang tiếp tục rót trà vào tách… Đôi mắt cụp xuống đen ngòm… 2 chân mày chau lại đầy tà khí…
- Em vừa nói gì? – Anh khô khan lạnh giọng gằn hỏi lại
Nó thấy hành động rót trà bất bình thường cùng biểu hiện trên khuôn mặt anh khiến toàn thân bất giác ko rét mà run lên 1 đợt…
- Ý em là…em nghe nói hôn ước của chúng ta ko quan trọng lắm, chuyện kết hôn là tùy thuộc vào anh… nên anh có thể nói với ông nội anh về việc hủy hôn ước của chúng ta đc ko?… dù gì quan hệ của chúng ta chỉ là hợp đồng… nên… – Nó rụt rè cố gắng giải thích, nhưng thanh âm vẫn vì sự sợ hãi mà có chút run run
- Em im ngay
…Xoảng…
Kèm theo 1 tiếng quát kinh trời là tiếng chiếc bình mạnh bạo chạm đất chấn động tâm tinh… nó xanh mặt, người co lại sợ hãi run lên… hốc mắt vỡ ra nước mắt đầm đìa…
…cạch…
- Thưa ngài… có chuyện gì sao? – Trợ lý Kim bên ngoài nghe thấy tiếng đỗ vỡ bất an bước vào
- Đi ra ngoài – Jun giận dữ hét lên – Khóa cửa lại, ko cho bất cứ ai vào dù có nghe thấy bất cứ tiếng động nào – Anh gầm lên kinh hãi
Trợ lý Kim mặt mày sợ đến cắt ko ra hột máu vội vã cúi đầu y lệnh… Cánh cửa vừa khép lại, anh lại quay sang nhìn nó, đôi mắt đen láy như đang phát hỏa giống như đang muốn giết người tiến về phía nó… Nó run rẩy như con mèo con bị uy hiếp sợ hãi, tay chân cứng đơ ko phản ứng nổi, cứ 1 bước anh tiếng nó lại lui 1 bước…nhưng ko thể cứ tiếp tục như vậy, hơi hướm của sự nguy hiểm ngày càng dày đặc… ko thể nói chuyện với anh lúc này… nên hình thành trong đầu nó lúc này là …chạy trốn… đầu nghĩ nhưng chân tay cứng ngắc cứng còn ko cử động nổi… mới quay người nhấc chân hướng về cánh cửa để chạy thì đã bị 1 bàn tay to lớn thô bạo nắm lấy…
Thấy nó muốn bỏ chạy, máu nóng trong người anh càng dâng cao hơn, như ngọn lửa gặp đồng cỏ khô cháy lan nhanh chóng 1 cách mãnh liệt… Anh kéo nó lại mạnh bạo vác lên đi về hướng ghế salon ném xuống… ấn người nó dán chặt vào ghế, 2 tay anh giữ lấy tay nó ko cho nó có đường trốn chạy hay phản kháng…bắt nó đối mặt nhìn thẳng vào anh…
- Buông ra…anh làm gì vậy? – nó khóc thét lên, nước mờ cả mắt nhưng vẫn thấy đc hỏa khí từ người anh bốc lên như có thể thiêu rụi cả cái Dimon này trong vòng vài phút…
- Em nghĩ vì sao đột nhiên ông nội tôi phải ra mặt thúc ép cuộc hôn nhân này? – Anh kề sát mặt nó trầm giọng thanh buốt nói sắc như thanh dao
Nó nín thở, trợn to đôi mắt ngập nước long lanh nhìn anh khó hiểu…
- Ko…ko phải ông nội anh muốn anh thực hiện hôn ước này sao? – nó khó thở cất tiếng…1 phần vì anh đang rất gần sát nó, 1 phần vì sợ hãi mà cất ko nổi lời…
- Ko ai có thể sai khiến đc tôi… – anh sát gần nó hơn, gần đến nỗi mũi anh đã chạm vào mặt nó
Một hương thơm xộc vào mũi làm người ta thấy say say mê đắm chìm vào…
- Vậy…vậy có nghĩa là… – nó hoang mang, tay run đến kiệt sức chóng đỡ vô lực trên ngực anh
- Đúng… tất cả là do ý tôi… Boo…anh yêu em – Anh ko cưỡng lại đc thấp giọng đáp kề sát tiến đến môi nó…
Như 1 tiếng sét dội bên tai xẹt ngang trí óc 1 nhát chí mạng là nó chết lặng… chỉ đến khi môi anh kề sát mặt, hơi thở nóng hổi dồn dập phả vào mặt mới giúp nó bừng tỉnh…
- Ko… – nó hét lên 1 tiếng, bao nhiêu sức lực còn sót lại dồn hết vào tay đẩy mạnh anh ra rồi vùng vẫy muốn thoát khỏi tay anh
Hành động cự tuyệt của nó như nhát dao sắt đâm thẳng vào anh ko chút lưu tình càng khiến anh thêm phẫn nộ cực đỉnh đến mức lí trí mờ mịt… anh giữ chặt nó hơn… hung hăng hôn lên môi nó mạnh bạo như muốn chiếm đoạt, bá đạo ko thương tiếc… Nó bất ngờ bị anh thô bạo run sợ, mặt trắng ko chút máu, mày nhíu lại khó chịu, mọi phản kháng lại ko xi nhê gì đến anh… nó sợ vô độ… thở sắp ko nổi vì thiếu oxi… Nó bất lực buông tay ko kháng cự… 1 lại 2 rồi 3 và 4 giọt nước mắt lăn xuống nóng hổi nhỏ trên mặt anh… cảm nhận đc độ ấm của giọt nước mắt rơi trên da thịt, ngọn lửa nóng giận dường như cũng đc dập dịu đi… khuôn mặt cam chịu nhưng ko khuất phục của nó xoáy vào lòng anh đau nhói…
- Đừng khóc – Anh dịu dàng vuốt lên 2 má đỏ hồng mịn màng như da em bé của nó vỗ về
Nó càng khóc nấc lên, từ cổ họng văng vẳng ra những tiếng nghẹn ngào…
- Anh xin lỗi… anh nóng giận quá, em đau ko? – Anh cụp mắt rầu rầu xót xa nhìn nó
Nó quẹt những giọt nước mắt lắc đầu… Đây mới chính là Jun mà nó biết… nhưng tại sao?… tại sao lúc nãy anh hung hăng đến vậy chứ?… đâu mới là anh thật sự đây?…
- Jun…em xin lỗi… nhưng em ko yêu anh… sao có thể lấy anh… – nó nức nở khó khăn thốt từng lời đứt quảng…
- Em… – Anh lại giậm tím mặt…nó như vừa tạt thẳng vào anh 1 thau nước băng – Vậy tại sao khi chúng ta ở cùng nhau trên đảo, em ko phải có tình cảm với anh rồi sao? – anh cố đè nén giận dữ, trầm giọng đau khổ nhìn nó hỏi với hi vọng nhỏ nhoi rằng nó thích anh…
- Ko…có lẽ đó chỉ là tình cảm thoáng qua… em đã biết… em…em yêu Ken – Nó lắc đầu lí nhí
- Em im miệng ngay…- Anh quát 1 tiếng như trời gầm khiến nó lại cảm thấy sợ cứng người, run rẩy co người lại, mắt long lanh ngập nước – Ko cho phép em nói như vậy nữa… Em sắp trở thành vợ anh… ko cho phép em nói yêu bất kỳ kẻ nào khác… nghe rõ ko?… hãy về nhà ngoan ngoãn đợi đến ngày kết hôn đi, 2 tuần nữa chúng ta chính thức làm lễ đính hôn…em hãy chuẩn bị cho tốt… – Anh lạnh lùng ra lệnh, tuyên bố ép buộc nó…
- Jun – nó uất ức hét lên
- Anh sẽ gọi trợ lý Kim đưa em về, em cần nghỉ ngơi cho tốt – Anh quay người đến bàn làm việc, lạnh như băng ko nghe thêm 1 lời nào từ nó nữa
- Ko cần…Em ghét anh – Nó đứng dậy hét lớn rồi quay người chạy thẳng ra ngoài… ko quên đóng sầm cửa 1 tiếng chói tai như bộc lộ hết tâm tình cho đối phương biết
Chiếc cửa gỗ lạnh lẽo đóng lại… Anh như bị rút cạn sinh khí, người bải quoãi ngã lên ghế… đầu ngửa ra sau mặc cho những sợi tóc mái lòa xòa rơi đầy trên mặt… dùng tay nới lỏng cà vạt…người anh nóng như thiêu đốt… lấy tay bóp chặp thái dương… sắc mặt đen xảm xám xịt…hàm răng nghiến vào nhau như muốn vỡ vụn ra… khuôn mặt nhăn lại nhìn tựa 1 ác ma vương đang giận dữ thịnh nộ…
Anh sao thế này… sao lại mất tự chủ đến vậy chứ?… anh đã ko nghĩ sự việc sẽ đến mức độ này… càng ko ngờ nó lại nói yêu Ken… Trái tim anh như bị 1 phát súng điểm tội tử hình… Đã ko thể cứu vãn nữa… anh ko thể để mất nó… cho dù phải dùng bất kì thủ đoạn nào… anh nhất định cũng phải giành đc nó… nó phải là của anh…
Có lẽ tình yêu đã ích kỷ anh… anh đang trở thành 1 ác ma thật sự chăng??????…
Nó chạy vụt ra khỏi công ty… nước mắt ko ngừng tuôn rơi… nó ko biết phải làm gì nữa…
…Ring…ring…
Tiếng chuông đt vang lên cắt ngang tâm tư hỗn loạn của nó… loay hoay lôi chiếc đt ra… màn hình hiện thị tên cùng sđt quen thuộc… nó lấy tay vội lau đi nước mắt, hít thở thật sâu mấy cái cho tâm trạng lắng xuống mới áp đt lên tai…
- Alo, Ken
- Em đang ở đâu, anh đến nhà tìm ko thấy em, mẹ nói em chạy ra ngoài ko nói gì
- Em…em… em đi tản bộ thôi – nó ngập ngừng
- Em sao vậy? em khóc à? – Nghe giọng nó khàn đục anh lo lắng hỏi
- Dạ ko…em ko sao – Nó thật muốn khóc to hơn nữa trước sự lo lắng của anh
- Em đang ở đâu? Anh đến ngay…
- Ko cần đâu ạ… – Nó vội phản đối, vì nó ko muốn anh thấy nó lúc này – Em hơi mệt nên giờ đón taxi về nhà nghỉ, có gì mai mình gặp nha anh
- Ừ!!! Thôi cũng đc, em về đến nhà gọi cho anh
- Vâng
Nó cúp đt, ngẳng đầu hít lấy 1 hơi sâu, nước mắt ngưng động kiềm nén bỗng chốc lại chảy xuống… nó lang thanh đi bộ về nhà, hi vọng đầu óc tỉnh táo hơn…
…
- Boo, con vừa đi đâu về thế? – Mama thấy nó vừa về lo lắng hỏi – Sắc mặt con kém thế, con có sao ko?
- Con ko sao, hơi mệt thôi, con đi nghỉ 1 chút – nó gượng cười lẩn thẩn bước lên phòng
Ngã người lên chiếc giường quen thuộc, nó đờ đẫn nhìn trần nhà, nước mắt vô tri lại chảy xuống… Đôi mắt đỏ hoe, nặng trĩu rũ xuống… hi vọng mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là cơn mơ…
…
Cơn mệt mọi đánh vật nó miên mang 1 đêm dài… hạt nắng rơi xuống khung cửa sổ ko vội đánh thức nó…
…Ring…ring…
Một tiếng chuông đt đổ phá tan ko gian yên bình, đánh thức con người đang quấn lấy chăn trên giường… Nó mơ hồ nheo mắt, tay mò mẫm về hướng phát ra tiếng…
- Alo
- Boo hả? – Đầu dây bên kia hét lên gấp gáp
- Rain hả? – nó nhíu mày nghe giọng con bạn thân – lâu ko gặp, mày thế nào oy`- nở 1 nụ cười gượng mặc dù mặt vẫn còn say giấc
- Thế nào cái đầu mày, mày mới là thế nào đó… Ghê thật, lấy chồng mà nói cho chúng tao biết – Rain trách móc
- Mày nói cái gì – nó bừng tỉnh, bật ngồi dậy, đầu óc hoang mang
- Mày đó, ghê thật nha, lấy chồng vừa giọi lại vừa tốt thế mà giấu, là giám đốc công ty Dimon luôn, có coi tụi tao là bạn ko vậy hả?
- Khoan đã, sao mày biết? – nó choáng thật sự
- Sao ko biết, hôm nay mặt mày ko tờ báo nào ko có
- Cái gì? – Nó trợn mắt hét lên 1 tiếng
- Con nhỏ này…này…mày đâu rồi…Rain… alo…alo – Sau tiếng hét chỉ kịp nghe 1 tiếng phịch, còn chủ nhân chiếc đt đã có dấu hiệu mất dạng
…
…bịch…bịch…
Nó chạy dồn dập xuống nhà hớt hãi… đến phòng khách… ba mẹ nó đang ngồi trầm tư…1 ko gian tĩnh mịch đặc đến nghẹt thở… Khóe mắt mẹ nó hình như đo đỏ giống như vừa khóc xong…
- Ba mẹ, có chuyện gì phải ko? – Nó chạy vào phòng, mặt hoang mang hỏi dồn dập
Đáp lại nó chỉ là ánh mắt lảng tránh… Papa nó ném lên bàn 1 tờ báo khàn giọng trầm đục nói…
- Con tự xem đi
Nó nghi hoặc cầm tờ báo lên, gương mặt dường như co nhúm lại, mắt long lên sợ hãi, mọi thứ trc mắt như càng ngày càng tối sầm lại… Trên trang nhất mặt báo là hình ảnh nó và Jun với tiêu đề “chủ tịch tập đoàn Dimon công bố hôn lễ của cháu trai duy nhất”… ngày giờ cử hàh lễ đính hôn đc công bố rõ ràng… đầu nó ong ong, tay chân bủn rũn,lồng ngực nhức nhói khó thở…
…kính…kong…
- Ai lại đến vào sáng sớm thế nhỉ, để mẹ ra mở cửa – Mẹ nó quẹt những giọt nước mắt còn đọng ở khóe mắt rầu rầu đứng dậy…
Có vẻ tiếng chuông của ko đủ để xâm nhập vào tai nó lúc này… nó lúc này chỉ còn đứng chết lặng…
- Boo
Tiếng gọi quen thuộc pha phần gấp gáp tạt vào tai, lôi nó về hiện tại…
- Ken – Từ ngoài cửa, Ken chạy như bay vào trong ko đợi ba mẹ nó lên tiếng, nó nhìn thấy anh, đôi mắt sáng hẳn lên…
- Boo, chuyện này là thế nào? – anh chạy đến bên nó, cầm tờ báo đưa nó hỏi dồn
- Em…em cũng ko biết – nó hoang mang, nước mắt trào ra, cái đầu nhỏ xinh lắc nguầy nguậy
- Là giả thôi đúng ko? Ko có chuyện đó đúng ko – anh nhìn nó đau khổ nói
Nó ngây ngốc khóc nức nở, sự im lặng càng làm anh sợ hãi hơn…
- Tất cả đều là thật
Papa nó trầm giọng khàn khàn lên tiếng thay nó…
- Thưa bác, ko phải 2 bác đã đồng ý cho chúng cháu tự quyết định sao?… Tại sao bây giờ lại thế? – mặt anh tái đi, mắt cũng xám hồn, gương mặt đau khổ như lưỡi dao kéo vào lòng người
- Nhưng chúng tôi ko thể quyết định tất cả, dù gì chúng nó đã có hôn ước từ trước, câu biết điều, xin đừng tìm con bé nữa
- Bác
- Ba
Nó và anh đồng thanh kêu lên tuyệt vọng…
- Ken à? Cô xin lỗi, nhưng nếu như cuộc hôn nhân này bị hủy, đến nhà của chúng ta cũng ko thể giữ, toàn bộ cơ nghiệp của chúng ta cả đời gây dựng cũng ko còn… – Mẹ nó nức nở nắm lấy tay Ken xót xa nói
- Vì vậy mà 2 bác muốn bán con mình đi – Ken nghẹn ngào căm giận nhìn pa mẹ nó
- Cậu im đi, cậu biết gì mà nói, cậu ko có quyền xen vào chuyện gia đình chúng tôi, mời cậu về cho và từ nay đừng bao giờ đến đây nữa – papa đập bàn tức giận
- Ba – nó khóc ngẹn nhìn ba nó trân trối
- Con cũng im đi, hãy ngoan ngoãn đợi đám cưới đi. Bà đứng đó làm gì, đưa nó lên phòng ngay – pa hét lên làm nó run rẫy khiếp sợ
- Boo…em đừng lo, mọi việc anh sẽ giải quyết ổn thỏa – Ken siết chặt tay như 1 lời kiên định,cúi đầu chào pa mẹ nó rồi quay lưng bước nhanh ra khỏi cửa
- Anh Ken – Nước mắt lã chã, nó gọi tên anh như 1 niềm hi vọng
…
Công ty Dimon…
- Tránh ra, dám cản đường ta?
- Thưa tiểu thư… khoan đã
Đại sảnh lao nhao khi 1 thân nữ xing đẹp đang bóc ngụt hỏa khí ngùn ngụt xông thẳng vào phía trong công ty Dimon… Mặc cho cô tiếp tân khó khăn run sợ ngăn cản, nhưng móng vuốt sắc bén như 1 con mèo của ả ta vẫn ko khoan nhượng bất kì ai cản đường mình xông thẳng vào nơi cao nhất tập đoàn Dimon …
…Rầm…
- Jun
- Tiểu thư… – cô tiếp tân đuổi theo ả lên tân phòng Jun nhưng vẫn ko ngăn cản đc – Xin lỗi giám đốc, vị tiểu thư đây một mực tìm gặp giám đốc, tôi ko thể… – cô tiếp tân sợ hãi, mặt trắng bệch run rẫy giải thích
Jun liếc nhìn qua kẻ gây rối, phớt lờ, ra hiệu cho cô nàng tiếp tân lui ra ngoài… sau đó tiếp tục xem hồ sơ…
- Anh Jun – kẻ gây rối 1 lúc cảm thấy mình bị phớt lờ căm giận hét lên chói tai
Anh lúc này mới từ từ ngẩng lên, nhếch môi cười lạnh…
- Milan tiểu thư, chẳng hay có việc gì đến đây?
- Anh, việc đăng trên báo này có thật ko?là giả đúng ko anh? – ả nén giọng nhỏ nhẹ hỏi
- Tất cả là thật, tất cả thông tin trên báo truyền thông đều do 1 tay tôi cung cấp – Jun đan 2 tay vào nhau nhàn nhã nói
- Cái…cái gì?… Ko thể…em ko tin… ko phải lúc đầu chỉ là nói đùa thôi sao?… vả lại, cô ta đã có bạn trai rồi mà, cô ta là bạn gái Ken – ả nhào đến quấn lấy Jun ko kiềm chế đc chính bản thân hét lên chói lói
- Milan tiểu thư, xin cô tự trọng – Jun nhăn trán, kéo tay cô ta ra khỏi người mình – tất cả là hiểu lầm, chúng tôi sẽ giải quyết rõ vụ việc, xin mời cô về cho – Anh điềm tĩnh nói, giọng khinh miệt đuổi khách
- Ko…ko…anh Jun…em yêu anh…anh biết em yêu anh mà – Ả thực sự điên lên, chạy đến ôm lấy Jun như con bạch tuột
- Thư ký, tiễn khách – anh với tay nhấn chiếc nút màu xanh nhạt ko chút lưu tình đẩy ả ra – Tiểu thư Milan, mời
Ả Milan quê tột độ, mặt đỏ bừng bừng, nắm tay siết chặt đến độ móng bấm cả vào da thịt…
- Jun…em ko để chuyện này xảy ra đâu… – Ả nghiến răng chèo chẹo tuyên bố quay người mạnh bạo đi ra
Jun nhếch mép cười khinh miệt loại đàn bà ko biết liêm sỉ này…. Thật ko ngờ dám vứt cả bản mặt mình như vậy, lòng tự trọng của họ thật rẻ…
…
Ả bước nhanh ra cũng nhanh như vào… gương mặt xinh đẹp méo mó biến dạng như ma nữ thu hết ánh nhìn mọi người trong công ty… trong đầu dấy lên những toan tính xấu xa…
- Tiểu thư Milan, tôi có thể nói chuyện với cô 1 chút ko?
- Cô là?… – Ả nhíu mày nhìn người từ phía sau đang tiến về phía mình
- Tôi là…
Một nụ cười tà ác giữa 2 tâm địa ác ma nở ra… dự báo điềm chẳng lành đang đến dần