Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi

"Tôi.. Tay của tôi có một chút đau!" Thanh Thần mở miệng thở gấp tay phải truyền đến một trận đau.

Mạc Lãnh Tiêu cau mày nhìn cô đắm chìm trong trong khát vọng, bộ dáng ấy chính là tuyệt đẹp.

Tầm mắt rơi vào trên tay của cô. Bởi vì sau khi rút máu lỗ kim còn chưa hoàn toàn triệt để làm cho hô hấp người đàn ông cứng lại, ngọn lửa trong mắt trong nháy mắt bị thay thế bởi lạnh lẽo.

Nhanh chóng ngồi thẳng lên, Mạc Lãnh Tiêu xoay người ngồi ở trên ghế sa lon không ngừng hít sâu bình phục tâm tình trong lòng.

Lý trí trở lại lần nữa không thể tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra.

Một đôi mắt trong suốt không biết làm sao, chóp mũi của cô, trên người của cô, tất cả đều là mùi của anh, hơi thở của anh là ma lực dẫn cô không chỉ không ghét còn có chút thích.

Cắn môi kéo quần áo qua một bên che thân thể mình, nghĩ tới tất cả vừa rồi mặt của cô khỏi mắc cỡ đỏ bừng. Nếu như không phải bởi vì cô kêu đau tay bọn họ có thể hay không liền...

"Tôi...." Không khí có chút xấu hổ giọng nói Thanh Thần vẫn như cũ khàn khàn.

"Lý do này đủ chưa?" Giọng trầm thấp truyền đến ẩn nhẫn mà khàn khàn nhưng anh lại cũng không thèm nhìn cô một cái.

Tâm trạng của cô tỉnh táo hơn phân nửa nhìn một bên mặt anh cô cũng không nói gì.

Là lý do này đủ chưa? Đủ chưa?

Cô ở trong lòng không ngừng hỏi mình. Bởi vì không cách nào yên tâm thoải mái khi anh cho cô sống trong hoàn cảnh này cho nên dùng phương thức như thế đi báo đáp anh?

Không phải là không biết làm như vậy không đúng nhưng cô cũng không có phương pháp khác.

Trong lòng hoảng sợ một hồi, nhìn tròng mắt bí ẩn của anh cô chỉ cắn môi nhìn anh.

Xoay người bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má trắng muốt đã đỏ ửng của cô, mà cô giống như trúng ma lực si ngốc mị hoặc nhìn Mạc Lãnh Tiêu.

"Lý do đủ chưa?" Lần nữa đặt câu hỏi thanh âm cao hơn mấy phần làm cho cô tỉnh táo, giảm đi mấy phần mê tình.

"Tôi... tôi..." Cô ấp a ấp úng không biết trả lời vấn đề của anh như thế nào.

Bàn tay rời đi gò má cô trong mắt một mảnh lạnh lùng, Thanh Thần không rõ anh không phải tức giận: "Trả lời tôi lý do này có đủ hay không để cho cô an tâm đợi ở chỗ này?"

Nhìn anh tim khẽ đau, gò má Thanh Thần đẫm lệ. Cô không phải là rất tùy tiện? Mặc cho anh đối với mình làm chuyện như vậy cũng không cự tuyệt chút nào.

Mạc Lãnh Tiêu nhắm mắt lại trầm mặc không biết đang nghĩ gì. Hành động vừa rồi có chút vượt qua quỹ đạo. Anh không thích xảy ra chuyện như vậy cũng không cho phép chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát của anh.

Đây chỉ là một loại phương thức giữ lại cô mà thôi chuyện sau khi chấm dứt cô muốn đi đâu đều không liên quan đến anh!

Suy nghĩ một chút Mạc Lãnh Tiêu cài nút áo ưu nhã đứng dậy: "Ngủ đi."

Nhìn anh lên lầu hai Thanh Thần nhắm mắt lại không hề buồn ngủ.

Anh tức giận sao? Cô không biết, cũng không hiểu anh.

Tay bị đau, đôi môi sưng đỏ, đầu choáng váng, cô không cho mình lại suy nghĩ nữa, cô bị cảm nên suy nghĩ hỗn loạn không biết nên làm sao mới phải.

Hôm nay làm sao có thể với anh phát triển tới bộ dáng này đây? Rõ ràng là người xa lạ cư nhiên bây giờ cùng anh hôn môi còn thiếu chút nữa.......

Ông trời về sau muốn cô đối mặt với anh ra sao đây? Anh sẽ không xem thường cô chứ?

Nhắm hai mắt lại nhưng cô không ngủ được, cô biết tối nay cô hoàn toàn mất ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui