Tối hôm đó, tại biệt thự nhà họ Dương, khi Dương Chí Phong vừa đưa Dương Chí Dĩnh vào nhà liền khiến ba người lớn nhỏ ngồi phòng khách kinh ngạc.
- Chí Phong, ai đây?
Khâu Nhược Linh đứng dậy dịu dàng hỏi nhưng là Dương Chí Phong hoàn toàn không chú ý tới cô ta một chút nào mà nhìn sang ba mình cùng Vũ Vũ kia.
- Vũ Vũ đây là chú của con Dương Chí Dĩnh, từ nay chú ấy sẽ ở đây cùng chúng ta. Con đưa chú ấy lên chọn phòng đi.
- Vâng.
Vũ Vũ vui vẻ nhìn Dương Chí Dĩnh mà đưa cậu ta lên trên tầng hai. Cậu nhóc đã sớm liếc thấy sắc mặt hoàn toàn không tốt của ông nội một chút nào. Xem ra tình hình này có chút khó khăn. Mà Vũ Vũ cũng chưa từng nghe nói ba mình còn có anh chị em.
- Chú tại sao tới bây giờ mới tới đây sống chứ? Mà xem ra chú cũng còn rất trẻ đi.
- Ba cháu hơn chú 18 tuổi.
Dương Chí Dĩnh nói tuổi mình một cách gián tiếp. Vũ Vũ cũng liền gật gù rồi xem từng phòng trống mà mở cửa cho chú trẻ tự mình chọn.
- Cháu còn em song sinh nhưng Băng Băng đang sống với mẹ cháu. Mẹ cháu đã tái hôn rồi nhưng không sao cháu vẫn rất yêu mẹ.
- Tại sao ba mẹ cháu ly hôn?
Dương Chí Dĩnh đối với đề tài về anh trai cũng là có tò mò đi, chi bằng hỏi thẳng Vũ Vũ cũng được. Nghe chú trẻ hỏi vậy Vũ Vũ liền hất hất đầu hướng dưới nhà kia.
- Chú không thấy bà dì ở dưới nhà giọng ngọt sớt gọi ba cháu sao? Vì bà dì đó mà ba mẹ cháu ly hôn nhưng thực chất cháu thấy vấn đề này là tại ba thôi.
- Ừ, có thể hiểu được.
Dương Chí Dĩnh cảm thấy nói chuyện với đứa cháu này cũng rất thú vị. Hai chú cháu còn nói chuyện với nhau rất nhiều cốt để có lí do không phải đi xuống nhà kia.
- Con đem nó về đây làm gì Chí Phong?
Dương lão không vui vẻ gì nhìn Dương Chí Phong kia. Khâu Nhược Linh biết điều liền đi vào bếp tránh vụ này. Dương Chí Phong thư thả ngồi xuống ghế nhìn ba mình.
- Thằng bé là con trai ba, là em trai của con. Con đáng lẽ nên đưa thằng bé về nhà từ rất lâu rồi.
- Ai cho phép con tự ý mình?
- Ba không thấy mình tội lỗi sao? Ba có con ở ngoài nhưng lại không quan tâm tới. Nếu không phải con biết được thì bao năm qua là ai chăm sóc cho dì và Chí Dĩnh đây? Ba không thể làm tròn bổn phận người ba thì để con làm tròn bổn phận của người anh.
Dương Chí Phong lớn tiếng làm Dương lão liền im lặng. Thực ra ông biết năm đó Dương Chí Phong biết mình có con riêng ở bên ngoài. Cũng chính Dương Chí Phong là người luôn mỗi tháng đến thăm mẹ con họ rồi đưa tiền và nhiều thứ chu cấp cho cuộc sống của hai mẹ con họ. Tuy nhiên nhiều năm trước mẹ của Chí Dĩnh đã mất cho nên Dương Chí Phong đã sớm an bài cho thằng bé. Mặc dù 3 năm qua có nhiều chuyện xảy ra làm hắn nhất thời quên đi mà thôi.
- Con muốn làm gì tùy con.
Dương lão nói rồi chống gậy đi về phòng. Ông không thể nào mà áp đảo được đứa con trai này nữa rồi. Cả Vũ Vũ và Dương Chí Dĩnh đứng ở trên tầng hai thò đầu xuống nhìn mọi thứ dịu đi liền nhìn nhau mỉm cười.
- Cháu biết ông không thắng được ba mà.
- Chúng ta chơi game tiếp thôi.
Dương Chí Dĩnh vui vẻ cùng thằng nhóc này ngồi chơi game với nhau khi chuyện dưới nhà đã ổn định rồi kia. Khâu Nhược Linh đứng từ trong bếp nhìn ra phòng khách này, xem ra tình cảm của anh em họ rất tốt. Tuy nhiên trước hết vấn đề cô cần quan tâm trước mắt lúc này là Lâm Sam Sam.
- Tiểu thư, đã thật lâu không gặp cô rồi.
- Ông sống tốt chứ? Người đó cũng sống tốt chứ?
Sam Sam ngồi xuống ghế đối diện với ông Smith, cô đã luôn muốn đến thăm ông ấy nhưng có quá nhiều chuyện làm cô không thể tới được. Ông Smith mỉm cười rót trà cho Sam Sam.
- Nhờ tiểu thư mà tôi và người đó đều bình an. Phải đợi thôi vì người đó vẫn chưa tỉnh lại.
- Tôi đã nhận được món quà từ Liz và biết được chuyện không nên biết. Tôi nghĩ cần nói cho ai đó và người duy nhất tôi nghĩ đến là ông. Nơi đầy ắp kỉ niệm đó của tôi là nơi ám ảnh cả cuộc đời tôi.
Sam Sam mỉm cười nhấp một ngụm trà. Liz đã gửi cho cô món quà này từ vài tháng trước, lúc xem nó cô mới chợt nhận ra bản thân như tỉnh lại trong cơn mơ. Thì ra là vậy, tất cả là như vậy sao? Ngay từ đầu đã là sai lầm, ngay từ đầu bản thân cô đã là một sự dối trá rồi.
- Nếu tiểu thư muốn nói tới chuyện đó thì tôi cũng đã biết rồi. Chỉ cần nhìn một cái là tôi nhận ra ngay.
- Vậy...người đang nằm ở đó là....
- Là tiểu thư.
Quản gia Smith cười một nụ cười thê lương đầy đau khổ, chua sót. Không phải ngẫu nhiên, chẳng phải vô tình hay tìm vật thay thế gì cả. Năm đó quả thực xảy ra rất nhiều chuyện vén màn bí mật về nhà họ Lâm.
_____
- Sam Sam...Sam Sam tỉnh lại đi.
Một cô bé y hệt như tiểu Sam Sam mặc bộ đồ thủy thủ xông từ ngoài cửa căn nhà gỗ trên biển vào mà ôm lấy tiểu Sam Sam đang nằm trên sàn nhà mà khóe môi đang chảy máu kia. Cô nhóc khóc thét lên không ngừng ôm chặt tiểu Sam Sam.
- Các người đều là ác quỷ. Trả Sam Sam lại đây, trả Sam Sam lại cho con.
Cô nhóc khóc nức nở túm lấy quần người đàn ông đang lạnh lùng nhìn toàn bộ mọi chuyện. Một người khác mặc vest đen đứng phía sau yên lặng đang trực chờ mệnh lệnh từ người đàn ông kia. Họ có cần đưa tiểu thư về nhà hay không.
- Đây là do con bé chuốc lấy. Sam Sam muốn đổi mạng cho em gái mình con hiểu chứ?
- Trả đây, trả cậu ấy lại cho con. Con cầu xin ba, cầu xin ba...
Cô nhóc đó không ngừng khóc mà cuối cùng cũng ngất đi trong tuyệt vọng. Mọi thứ đều đúng như kế hoạch chỉ là phải thế đi một con hậu mà thôi.
______
- Thật tốt khi sinh ra lại mang gương mặt giống như cặp sinh đôi nhà họ Lâm phải không? Hơn thế nữa lại còn quá mức thân thiết với nhau cho nên thành ra thế này.
- Tiểu thư không phải đến đây chỉ để ủy khuất chứ?
Ông Smith đi thẳng vào trọng tâm vấn đề, ông không nghĩ tiểu thư sẽ vì chuyện quá khứ mà buông bỏ. Đại tiểu thư là người tuyệt tình vô cùng, cô ấy đã lấy lại kí ức quan trọng vậy thì sẽ càng khốc liệt hơn, cuộc chiến này không biết sẽ đi về đâu đây?
- Tôi sẽ đánh bại ông ta, tôi biết năm đó Vu Hiểu Mai cùng con của cậu ấy chết cũng liên quan tới ông ta. Tôi đến đây nhờ ông chuyện đó thôi, chăm sóc người đó thật tốt. Mà hơn nữa không cần gặp mặt nhà Dương thị.
- Tiểu thư đi thong thả thứ lỗi cho tôi không tiễn được.
Ông Smith mỉm cười nhìn Sam Sam đứng dậy rời đi kia. Phải nói sao với chuyện này đây? Vì sai lầm của người lớn mà những đứa trẻ đã phải chịu đựng và trả giá cho điều đó.
Sam Sam rời khỏi nhà ông Smith mà phóng thẳng tới ngọn đồi đó, lần này cô mua hẳn một bó hoa bách hợp trắng còn lớn hơn trước rất nhiều. Sam Sam vừa bước lên trước mộ của "Lâm Sinh Sinh" kia thì liền có chút kinh ngạc khi người đang đứng trước mộ kia là...
- Ông đến đây làm gì?
- Đã quá lâu ta không thăm con bé rồi. Con có nghĩ đến lúc trả lại thân phận cho con bé hay không Sammy?
- Tôi sẽ đánh bại ông. Tôi sẽ khiến ông phải trả giá.
Sam Sam ôm chặt lấy bó hoa bách hợp, cô không muốn nhìn thấy, không muốn nhìn thấy người này. Đau lắm, lại nhói đau ở nơi này rồi.
- Sammy, hãy nhớ con luôn là con gái yêu quý của ta.
- Ông không có tư cách làm ba. Bọn họ cũng vậy không đủ tư cách.
- Trò chơi của ba con ta bắt đầu rồi, nếu con muốn bảo vệ họ thì đừng kéo họ vào. À ta còn muốn gặp mặt hai đứa cháu ngoại của mình. Tạm biệt con Sammy.
Ông ta nói rồi liền theo lối đi xuống đồi để lại Sam Sam một mình đứng trước ngôi mộ lạnh lẽo kia. Sam Sam dường như không thể thở nổi nữa, bó hoa ôm trước ngực cô liền rơi xuống cùng lúc cô cũng ngã khuỵu xuống trước mộ. Hai bàn tay Sam Sam túm chặt lấy cào cả đất và cỏ ở trước mộ.
- Sao ông có thể? Sao có thể như vậy chứ? Tôi đã cầu xin...tôi đã cầu xin ông nhưng......
Sam Sam nhìn ngôi mộ trước mặt kia. Cô phải làm sao, phải làm sao đây? "Sam xin hãy nói cho tớ biết tớ phải làm sao đây?"
Reng.reng. Tiếng điện thoại vang lên phá tan không gian đau thương này. Sam Sam nghe điện thoại, cô đưa tay gạt đi nước mắt mà lạnh lùng trở lại.
- Có chuyện gì?
- "Tiểu thư có chuyện rồi, trong căn nhà đó không còn thứ gì cả. Mọi thứ đều bị lấy đi hết, dấu vết còn rất mới cho nên chỉ là mới đây thôi."
- Tìm đi, tìm cho bằng được cho tôi. Nó không thể mất đi dễ dàng được. Nếu họ biết được, nếu ai đó có được thì tôi...
Sam Sam hét lên rồi cuối cùng là tuyệt vọng mà bàn tay buông lỏng khiến chiếc điện thoại rơi trên mặt đất. Đầu dây bên kia Ren vẫn luôn gọi nhưng không hề có tiếng Sam Sam trả lời. Là ai? Là ai đã đến căn nhà thiên nhiên của Thiên Thiên để lấy đi toàn bộ những gì Liz giữ lại cho Sam Sam như một món quà?
- Tôi không nghĩ em đã sống như vậy Sarah.