Một chút bình yên!!!!
Chiếc Beatles từ từ di chuyển trên con đường lớn.
Ký ức của cô rất hỗn loạn, hình như thiếu mất điều gì đó. Sarah không cần biết trước mặt có nguy hiểm gì, cô không được khóc, không được đau lòng, cô phải trả thù, phải bắt những kẻ giết chết Sam của cô và làm hại Anna phải trả giá. Tất cả bọn họ sẽ không sống được bao lâu nữa đâu.
Người đầu tiên: Ảnh, còn sống, đã tìm thấy.
Người tiếp theo: Jupiter.....
Sarah ngồi nhìn vào tờ giấy nhỏ có ghi vài hàng dài danh sách mà cô nàng vừa bổ sung mục tiêu đã tìm thấy rồi kia. Lần này cô không cam tâm rút lui nhưng lần tới cô thề cô sẽ giết hết mặc kệ đó là ai đi chăng nữa.
Người đàn ông lạ mặt kia đang chuyên chú lái xe quay sang nhìn Sarah mỉm cười vui vẻ lên tiếng.
- Xin chào, đã lâu không gặp cô em.
- Alice rất tốt.
Sarah hoàn toàn trả lời không ăn nhập vấn đề gì cả. Tuy nhiên người nào đó mỉm cười càng vui vẻ hơn dường như hiểu ý của cô.
- Anh không nghĩ cô em sẽ gặp rắc rối như vậy đó.
- Đều là chuyện gia đình mà thôi.
- Là một chuyện gia đình điên rồ. Vậy con bé Puss có làm hỏng chuyện gì hay không?
- Vẫn tốt, con bé được Liz để ý sẽ không sao đâu. Anh có thứ gì hay hay khác không? Một thứ gì đó còn hơn cả Alice, Pass?
Sarah quay sang nhìn Pass mà cất tờ danh sách của mình vào túi áo. Pass mỉm cười tăng tốc độ một chút để mau chóng quay trở lại biệt thự mà Sarah đã nói đến trước đó. Gặp lại Sarah như vậy làm Pass hoàn toàn kinh ngạc khi thấy cô gái mạnh mẽ mà ngông cuồng này lại có thể rơi lệ dễ dàng như thế chỉ vì kẻ thù của mình, mà có chắc đó là kẻ thù hay không thì Pass không rõ.
- Số lượng vũ khí sản xuất hàng năm được cải tiến hay tăng số lượng đều do nhu cầu của khách hàng mà thôi. Alice chẳng qua chỉ là do Liz quá thích thú cho nên anh đây mới nhọc công nghiên cứu. Còn thứ mới mẻ hơn xem ra không có.
- Anh thật là vĩ đại đó Pass, anh biến cái không tưởng thành ra lại là sự thật. Alice liệu có phải từ ai đó hay không đây?
- Đó là cô nàng tình nhân thứ 1008 của anh.
Pass nở nụ cười xán lạn nhìn Sarah mà khoe thành tích vĩ đại của mình. Sarah nhìn nụ cười tỏa nắng đáng ghét kia liền quay đầu nhìn về phía trước.
- Rốt cuộc là anh có bao nhiêu bạn gái vậy? Tại thời điểm đó mà đã có hơn một nghìn rồi vậy còn bây giờ?
- Hiện tại anh không hề đếm mình có bao nhiêu bạn gái nữa rồi. Mà cũng không đúng, họ đều là tình nhân của anh, anh chưa từng có bạn gái nhé cô em.
- Vậy chứ chị ta không phải bạn gái của anh?
Sarah nhàn nhạt hỏi một câu không nghĩ tới tâm trạng vui vẻ của Pass bỗng dưng mất tăm không còn chút nào. Gương mặt trầm xuống đầy âm hiểm của hắn ta làm cho Sarah khỏi nhìn cũng cảm nhận được. Xem ra giữa hai người bọn họ có rất nhiều chuyện mà người ngoài như cô cũng chẳng hiểu được.
- Cô ta là ả đàn bà đáng chết. Môn đăng hộ đối cái rắm, hiện giờ cô ta ngoài công dụng để anh đây phát tiết còn được cái tích sự gì?
- Dù sao thì cô ta cũng là vợ của anh. Vẫn là nể mặt bậc trưởng bối một chút.
- Nếu không nể mặt trưởng bối anh đây đã cho cô ta thành búp bê sống rồi.
- Vâng vâng, dù sao thì đó là chuyện riêng của anh chẳng ai buồn quan tâm nhiều. Chỉ là ai gọi anh tới vậy? Phu nhân Vilson thì không có khả năng, Ren không hề quen biết anh cho nên là Nana sao?
Sarah tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ xe cất tiếng hỏi. Pass cười cười thoát khỏi vẻ u ám vừa rồi như kẻ phát điên vừa rồi không phải hắn ta. Hắn ta cũng chẳng muốn giấu diếm Sarah điều gì cho nên kể hết sự thật.
- Con bé đó đúng là học việc ở chỗ của anh. Không tệ đâu, một thiên tài mai này.
- Một đứa bé như vậy dấn thân vào con đường đen tối đó làm gì không biết. Cuối cùng thì vẫn là cái cuộc đời chết tiệt này.
- Phải rồi, cuộc đời quá mức chết tiệt mà.
Cả hai người họ liền im lặng, ánh nắng bên ngoài vẫn rất chan hòa nhưng trong chiếc xe đó là những khoảng lặng không ai nói với ai thêm gì nữa. Bọn họ đều vấp phải những khó khăn của riêng họ nhưng liệu đáp án cho nó là gì đây?
Trong khi đó, ở phía bên kia địa cầu, Mạc Tiểu Linh rất lo lắng vì sao cô Mạc của mình lại không về nhà, người quen của cô Mạc ở thành phố này thì Mạc Tiểu Linh chỉ biết duy nhất có cô Lâm nhưng là liên lạc không được.
- Rốt cục cô đi đâu vậy chứ?
- Tiểu Linh.
Một giọng nói quen thuộc vang lên làm Mạc Tiểu Linh đang đi bộ từ trường học trở về liền quay đầu lại kinh ngạc nhìn người vừa gọi mình kia. Vô cùng vui mừng, Mạc Tiểu Linh chạy tới ôm chầm lấy người vừa xuất hiện.
- Chú, sao chú lại ở đây?
- Mạc Đình bảo chú tới đón cháu trở về nhà. Hiện tại nơi này có chút vấn đề không thích hợp lưu cháu lại đây.
Người được Mạc Tiểu Linh gọi là chú kia mỉm cười dịu dàng xoa đầu cô cháu gái rất ôn nhu lên tiếng. Mạc Tiểu Linh nghe vậy tuy không hiểu nhưng từ nhỏ cô bé được chú nuôi lớn cho nên rất nghe lời chú.
- Vậy cô Mạc đang ở đâu rồi?
- Mạc Đình có việc phải làm, nếu có thể hoàn thành sớm sẽ trở về với cháu. Tiểu Linh, bây giờ chúng ta đi thôi.
Người đó vừa rứt lời liền mở cửa xe cho Mạc Tiểu Linh ngồi vào ghế lái phụ sau đó đóng cửa lại đi vòng qua bên kia ngồi vào ghế lái lập tức khởi động xe đi mất. Hai chú cháu họ rất nhanh rời khỏi thành phố này hoàn toàn không quay lại nhà thu dọn đồ đạc gì cả. Việc rời đi này rất đáng nghi, rất vội vã.
Từ phía sau, Sky đang ngồi trong xe chăm chú nhìn theo chiếc xe xám phía trước đang nhanh chóng rời khỏi kia mà nở nụ cười đầy thích thú.
- Chào mừng quay trở lại Shaw.
- Vậy là đúng như dự liệu, vì Ảnh quay trở lại cho nên anh ta đành buộc lòng phải theo.
Một giọng nói quyến rũ đầy ý vị cười khác vang lên. Phía ghế sau là một cô nàng quyến rũ đang ngồi chân vắt chéo mà tay còn kẹp điếu thuốc lá cho phái nữ, do bóng tối nên không rõ gương mặt của cô ta. Sky nghe cô ta nói vậy mỉm cười tay gõ nhẹ lên vô lăng.
- Sự trở lại của bà chị mới là điều khiến cho tôi đây hào hứng nhất.
- Chỉ là Boss đi quá xa rồi. Tôi còn muốn chăm chút nhan sắc của mình vậy mà...
Người phụ nữ đó cười cười rồi thò tay ra bên ngoài cửa xe hơi hé mở kia mà thả điếu thuốc đi. Sky ngồi phía trước nhìn theo từng động tác cử chỉ của người phụ nữ này mỉm cười.
- Biết là bà chị tốn tiền vào hoạt động làm trẻ nhan sắc của mình nhưng hút thuốc như vậy không tốt đâu. A, bà chị có tính đi gặp con gái mình hay không?
- Con bé... chưa chết sao?
Người phụ nữ đó hiển nhiên không vui khi nhắc tới vấn đề con gái của mình. Sky chỉ cười không hề nói gì hơn rất nhanh cũng quay đầu xe rời khỏi con đường này. Có lẽ bây giờ Lizzi của hắn ta đã đến đó rồi.
Biệt thự Black Rose.
- Các ngươi không biết chào đón như vậy là rất không phải phép?
Liz cười cười nhìn đám người mặc đồ đen, đeo kính đen, thậm chí cắt quả đầu cũng giống nhau đang cầm súng hướng về phía họ mặt lạnh lùng không chút biểu cảm đúng chất của mafia khét tiếng. Fatimy nghiêng đầu nhìn xung quay cuối cùng nhìn vào trong xe nơi Puss và Timmy vẫn đang ngồi yên lặng.
- Mau đi giải quyết chuyện của người đó đi. Date sẽ hỗ trợ cho cả hai.
- Yes sir.
Puss mỉm cười vui vẻ nhảy lên ghế lái ngồi lập tức quay đầu xe phóng đi mất. Fatimy lại đứng thẳng người phía sau Liz im lặng theo sát mọi thứ xung quanh biệt thự. Ramo đứng bên cạnh Liz tay cầm điếu thuốc mà ánh mắt lười biếng nhìn đám người trước mặt.
- Tiếp theo thế nào đây hội trưởng?
- Ông ấy sẽ tiếp đãi chúng ta thôi.
- Boss cho mời ba vị vào.
Một cô gái phương đông tóc đen được búi gọn mặc bộ kimono đơn giản màu trầm đứng bên cửa chính rất có phép tắc nhẹ giọng lên tiếng mời ba vị khách mới tới kia. Nhóm mafia kia nghe được liền thu súng lại đứng nghiêm trang như cũ.
Liz dẫn theo hai người của mình đi thẳng về phía cô gái kia để cô ta dẫn đường cho họ tới gặp Simon Taylor. Cô gái kimono này thực sự có một gương mặt xinh đẹp nhưng rất buồn, cô ấy hai tay đặt phía trước bước đi rất chậm rãi hoàn toàn không một chút vội vã hay có tâm tư gì khác. Nếu cô ấy không thở nhẹ và còn chớp mắt sẽ khiến Liz tưởng rằng đây là một Alice thứ hai.
- Mời các vị ngồi đợi Boss một chút, ngài ấy sẽ tới gặp các vị ngay.
Cô gái đó nói rồi cúi đầu sau đó rời khỏi căn phòng. Liz ngồi xuống ghế sofa chân bắt chéo nghiêng đầu quan sát căn phòng. Fatimy và Ramo đứng phía sau Liz cũng theo dõi mọi thứ hoàn toàn không hề lơ là cảnh giác.
- Mời ba vị dùng trà.
Một cô gái khác mặc bộ maid đen trắng quen thuộc bưng khay trà vào phòng rất nhanh nhẹn mà chuyên nghiệp đặt ba tách trà xuống phép tắc lên tiếng. Cầm lấy khay trà trống không, cô gái đó nhìn Ramo đứng phía sau nở nụ cười lên tiếng.
- Xin cảm phiền hãy dập tắt điếu thuốc đi, Boss không thích khói thuốc lá.
- Xin lỗi nhé.
Ramo cười cười trả lời rồi đi tới bên gạt tàn gần cửa sổ dập tắt điếu thuốc xong mới quay trở về chỗ cũ. Cô gái đó lúc này cúi đầu sau đó rời khỏi phòng. Ramo nhìn theo bóng dáng đã khuất của cô gái rồi quay sang Liz và Fatimy.
- Không thích khói thuốc có nghĩa không hút thuốc phải không? Vậy mà trong phòng lại có gạt tàn thuốc.
- Đừng bận tâm đến điều đó Ramo. Mục đích chúng ta đến đây là vì cặp song sinh.
Liz mỉm cười nâng tách trà nhấp một ngụm. Là hương vị trà xanh, hương vị quen thuộc mà Sarah từng đem cho cô và Anna thưởng thức vào cái ngày họ còn sống cùng nhau. Sarah từng nói mình rất thích uống trà xanh do một người quen pha, nhưng sau đó Sarah đã thay đổi, bé con ngày nào đã chuyển sang uống những loại hương vị trà khác chứ không còn cố định ở vị trà xanh này.