Hợp Đồng Tình Nhân 2

Diệu Tinh bị hôn không cách nào hô hấp nổi. Cô khẩn trương nhìn Tiêu Lăng Phong, Tiêu Lăng Phong cũng chăm chú nhìn cô chằm chằm. Trên chóp mũi toát ra một lớp mồ hôi hột thật mỏng, vài sợi tóc dính bết vào trên trán. Hơi thở nồng đậm của anh phả vào trên mặt Diệu Tinh, làm cho cô có chút không dám hô hấp. Bàn tay nhỏ bé của Diệu Tinh khẩn trương nắm bắt lấy tay của Tiêu Lăng Phong. Tiêu Lăng Phong cũng chậm rãi nắm lấy lòng bàn tay của Diệu Tinh, cùng cô mười ngón tay đan xen.
"Diệu Tinh "
Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng hôn lên mặt mày Diệu Tinh, cỡi nút thắt ở bên hông ra. Áo sơ mi hoàn toàn dính vào trên da Diệu Tinh, trong nháy mắt con ngươi Tiêu Lăng Phong càng trở nên thêm đỏ bừng. Anh có thể đoán được, bên dưới áo sơ mi này không có vật cản trở ngăn cách, xúc cảm non mềm kia khiến cho lúc này trong lòng của anh bỗng trào lên một khát vọng mãnh liệt.
"Diệu Tinh." Tiêu Lăng Phong chậm rãi nhấc vạt áo Diệu Tinh lên, bàn tay anh trượt vào bên trong quần áo của cô.
"Tiêu… Tiêu Lăng Phong!" Diệu Tinh tham lam hô hấp, căng thẳng nhìn lại anh.
"Em sợ sao?" Giọng nói của Tiêu Lăng Phong khàn khàn lộ ra sự dịu dàng say lòng người. Ánh mắt của anh làm cho Diệu Tinh có chút không biết làm sao. "Diệu Tinh" Tiêu Lăng Phong khẽ gọi tên cô, bàn tay khẽ vuốt ve gương mặt Diệu Tinh. Sau đó đặt một nụ hôn thật sâu trên trán Diệu Tinh. Ngừng hồi lâu, anh mới đè xuống được sự khô nóng đang cuồn cuộn trong người, sau đó anh từ từ mở mắt ra: "Đừng sợ, anh sẽ không bắt nạt em!" Tiêu Lăng Phong nói bảo đảm. Mồ hôi theo sợi tóc lăn xuống trên mặt Diệu Tinh. "Đừng sợ!"

Hô hấp Diệu Tinh cứng lại. Lời nói của Tiêu Lăng Phong đã vượt qua ngoài dự liệu của cô thật lớn. Cô đã cho là lần này mình thật sự chạy trời không khỏi nắng rồi.
"Nhưng mà em giúp anh một chút được không?" Tiêu Lăng Phong hỏi, chậm rãi cầm bàn tay nhỏ bé của Diệu Tinh dẫn dắt cô, chậm rãi di chuyển xuống phía dưới. "Giúp anh!"
Thời điểm đầu ngón tay của cô chạm đến nguồn lửa nóng kia, cả người Diệu Tinh cũng run rẩy: "Đừng, đừng như vậy!" Diệu Tinh lắc đầu, cô không muốn như vậy… không thể, mắc cỡ chết người đi được. "Tiêu Lăng Phong!" Diệu Tinh cầu xin.
"Diệu Tinh, anh thật sự rất khó chịu." Giọng nói của Tiêu Lăng Phong bởi vì bị đè nén mà trở nên run rẩy. "Em có thể không?" Anh nằm ở trên người Diệu Tinh, thở hào hển khó khăn.
Diệu Tinh run rẩy, cắn môi thật chặc, ngay cả đầu ngón tay của cô cũng có chút run lên: "Nhưng mà… nhưng mà…" thấy Diệu Tinh thật sự sợ hãi, Tiêu Lăng Phong không nói thêm gì nữa, chỉ đặt một nụ hôn thật sâu ở trên đôi môi run rẩy của Diệu Tinh.

"Đừng sợ, không sao đâu!" Anh khẽ cười một chút, sau đó anh đứng dậy nhanh chóng đi tới phòng tắm. Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong rời đi, trong lòng cô tràn ngập sự áy náy. Tiêu Lăng Phong, thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi…
Tiêu Lăng Phong ngâm cả người ở trong nước lạnh. Thật vất vả lắm anh mới coi như khống chế được ngọn lửa trong thân thể mình, không để cho lửa cháy lan ra đồng cỏ. Đã mấy lần như vậy, trong lòng anh rõ ràng là khát vọng như vậy, tuy nhiên chỉ bởi vì thấy cô khẩn trương, mà anh buộc mình chạy đến nơi này để ngâm nước lạnh
Tiêu Lăng Phong, mày cũng có ngày hôm nay. Tiêu Lăng Phong âm thầm hết sức giễu cợt bản thân mình. Nhưng mà anh cũng không thể bất đắc dĩ ép cô, khi nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Diệu Tinh, thì anh thật không có biện pháp để mặc cho mình buông thả. Hoặc giả, thật sự chính là do quá khứ của anh đã hù dọa đến chính anh
Anh biết, mấy lần giữa hai người bọn họ quan hệ, toàn bộ đều là do anh dùng sức mạnh. Nói vậy cô thật sự đã bị anh dọa sợ.
Thời điểm Tiêu Lăng Phong đi từ trong phòng tắm ra ngoài, Diệu Tinh đang đứng ở cửa. Cô cúi đầu xuống, giống như là mình đã làm sai điều gì vậy.
"Sao vậy?" Tiêu Lăng Phong


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận