Hợp Đồng Tình Nhân 2

Mộ Sở nằm trên mặt đất cũng không ngồi dậy.
"Anh có nghe thấy không?" Lãnh Liệt bị chọc tức. Tay lại giơ lên, nặng nề giáng xuống một cái tát: "Anh hãy tỉnh táo lại một chút cho tôi. Anh làm thế này thì ông ội anh có thể sống lại được sao?" Lãnh Liệt túm lấy cổ áo của Mộ Sở: "Anh hãy nhìn vào tôi đây!" Gương mặt của Lãnh Liệt bởi vì gào thét quá độ mà kìm nén đến đỏ bừng: "Nếu như anh thật sự nhớ bọn họ đến như vậy, anh có giỏi hãy đi theo bọn họ đi! Anh ở chỗ này nghĩ muốn chết, không muốn sống để cho ai nhìn đây, hả?"
"Liệt, anh đang nói cái gì vậy?" Lệ Viêm muốn kéo Lãnh Liệt lại, nhưng lại bị anh dùng sức hất ra: "Nếu anh anh không muốn chết, thì hãy sống thật tốt cho tôi, đừng có làm cho người còn sống lẫn người đã chết, cũng vì anh mà không có được sự yên ổn!"
Mộ Sở từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Lãnh Liệt đang nổi giận đùng đùng. Rốt cuộc trong ánh mắt của anh đã có một chút xao động.
"A Sở!" Lãnh Liệt nắm lấy bả vai Mộ Sở: "Anh không thể vẫn tiếp tục cuộc sống kiểu như thế này được. Anh cần phải đối mặt. Anh luôn luôn cần phải đối mặt." Lãnh Liệt lấy ra khăn giấy lau một chút vết máu trên mặt Mộ Sở: "A Sở, cho tới bây giờ anh cũng không bao giờ chỉ có một mình, trước kia không phải, bây giờ lẫn cả về sau này nữa, cũng sẽ không phải. Mặc dù hiện tại anh không có người thân nào, nhưng anh vẫn còn có tôi và Viêm, hai người anh em của anh! Anh vẫn còn có bạn bè khác luôn quan tâm đến anh. Cho nên, anh cần phải tỉnh táo lại đi. Con đường về sau này anh vẫn cần phải tiếp tục đi tới đích, anh còn có thể bắt đầu cuộc sống mới!"
Mộ Sở cúi đầu, hồi lâu, từ trong cổ họng của anh mới phát ra một tiếng kêu rên đầy thống khổ... Giống như muốn phát tiết ra ngoài toàn bộ nỗi bi thương đang chất chứa ở trong lòng anh vậy...
**************************
Mọi chuyện đột nhiên bình thường trở lại, cuộc sống đang căng thẳng đột nhiên lại được buông lỏng xuống, ngược lại làm cho trong người có chút không thích ứng được. Diệu Tinh đứng tựa vào cửa sổ, cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ đến nháy mắt một cái cũng không nháy mắt. Ánh mặt trời rõ ràng sáng rỡ như vậy, nhưng mà trong lòng cô thì... thậm chí có chút là lạ.
"Bà xã, sao vậy?" Tiêu Lăng Phong đi tới, từ phía sau ôm lấy cô: "Em có gì không vui sao?"
"Em làm sao mà không vui kia chứ!” Diệu Tinh cười cười: "Chỉ là em đang nghĩ một đến một số chuyện mà thôi." Cô nắm lấy tay của Tiêu Lăng Phong vẫn còn đang để ở bên hông của cô: "Ông xã, có phải hết thảy mọi chuyện đã thật sự qua hết rồi hay không?"
"Cô bé ngốc ạ, dĩ nhiên mọi chuyện đều đã qua rồi." Tiêu Lăng Phong xoay thân thể Diệu Tinh lại, hôn lên chóp mũi của cô: "Hết thảy đều sẽ tốt hơn!" Anh lại hôn hôn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui