Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

"Không phải là ra ngoài để bán sao? Giả bộ cái gì mà giả bộ?" Người đàn ông chán ghét chửi thề một tiếng, "Phi. Cho dù có giả bộ mình tinh khiết, bất quá cũng chỉ là một kỹ nữ!" người đàn ông chán ghét mắng chửi.

Ra ngoài bán? Diệu Tinh ngẩng đầu nhìn người đàn ông vừa nói chuyện, lại là câu này! Tiêu Lăng Phong cũng nói là cô ra ngoài bán… Ha ha... Tại sao ngay cả người xa lạ cũng có thể  nói câu vũ nhục cônhư vậy, tùy ý chà đạp lên tôn nghiêm của cô như vậy.

Diệu Tinh từ từ tiến lên, thậm chí ngay cả dải băng đeo váy từ trên vai bị tuột xuống, cô cũng không hề phát hiện ra, "Anh nói gì?" Diệu Tinh rưng rưng hỏi.

"Tôi nói cô đừng có giả bộ thanh thuần nữa, cũng chỉ là loại kỹ nữ mà thôi!" Người đàn ông lớn tiếng cắt ngang, đắc ý kêu to. Trong nháy mắt, mọi ánh mắt cũng đều dồn hết về phía bên này. 

Diệu Tinh đứng bất động, mặc cho những ánh mắt đầy khinh miệt đầy khinh thường kia đang dạo trên người mình, lẫn những lời nói bàn tán nho nhỏ đang bao phủ quanh cô. Diệu Tinh cúi đầu nhìn bản thân mình.

Thật kỳ quái, đối với những lời chửi rủa lẫn lăng nhục kia, Diệu Tinh thế nhưng lại không cảm giác được mình bị mất thể diện. Thậm chí ngay cả sợ hãi cũng không có, bởi vì cô biết, vào lúc này, sẽ không có người nào cứu cô! Bất luận như thế nào, cuối cùng cô cũng chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Ngay cả Tiêu Lăng Phong cũng còn không quan tâm đến chuyện cô áo rách quần manh, cứ thế bỏ cô lại phóng xe đi mất, làm sao anh có thể sẽ quay đầu lại tìm cô chứ! Còn Alex, cũng không phải là Mộ Thần, sẽ không bởi vì cô, mà đau lòng đến chau mi hạ mắt...

"Như thế nào, suy nghĩ kỹ chưa?" Người đàn ông không nhịn được tiến lên, "Hoặc là, bây giờ cô đi theo tôi, quay đầu lại tôi cho cô tấm chi phiếu." Nói xong anh ta liền kéo Diệu Tinh vào trong ngực mình. Nhìn bộ dáng xinh xắn của người trong ngực,. anh ta chợt nuốt một ngụm nước miếng, bàn tay tham lam lam lướt qua ở sau lưng Diệu Tinh. Nhìn sợi tóc đang lúc này đang lòa xòa trên phiến lưng trần với làn da thịt trơn bóng trắng bạch, anh ta hôn xuống một cái thật mạnh. Dưới ánh đèn lập lòe, anh ta nhìn thấy nơi này có rất nhiều dấu vết của những đóa hoa màu đỏ…

"Vkl, nơi này còn lưu giữ dấu vết bị người khác hôn đó, cô còn giả bộ vẻ trinh tiết liệt nữ cái gì nữa!” người đàn ông kia thô lỗ mắng, "Hãy phản ứng lại cho tôi một chút." Hắn đứng thẳng nhìn thân thể Diệu Tinh.

Diệu Tinh đột nhiên bị đẩy một cái ngã xuống trên mặt đất! Va chạm với mặt đất cứng rắn cô liền lâm vào một trận hôn mê. Diệu Tinh dùng sức lắc lắc đầu, cố gắng nghĩ muốn bò dậy, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn nhưng mà đầu óc cô lúc này quá choáng váng, cô không thể nào ngóc đầu lên được, ngay cả bóng người ở trước mắt cô cũng đã biến thành hai người.

"Lúc này có chuyện tốt như vậy, tại sao lúc trước…" có người không nhẫn nại được, đứng dậy, ngay sau đó có mấy người đi ra.

"Tôi chi gấp đôi." Trong đám người đột nhiên có một câu nói vang lên, làm cho vở hài kịch đang kỳ lúng túng nhốn nháo kia, lập tức bị đẩy lên tới đỉnh cực điểm. Diệu Tinh tĩnh táo đứng đó, nhìn những ánh mắt đang nhìn mình tràn đầy sự khinh bỉ, bàn tay nhỏ bé của cô run rẩy nắm lại thật chặc thành một đoàn.


"Tôi ra giá gấp năm lần..."

Ha ha... Diệu Tinh cười nhẹ, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Thì ra là, giá thị trường của tôi lại tốt như vậy." Cô nỉ non, lắc lắc cái đầu đã có chút choáng váng, Tiêu Lăng Phong, anh thật sự có dự kiến trước…

"Chớ giả bộ, tôi bảo đảm tối nay sẽ cho cô em sung sướng đến chết!" người đàn ông cười dâm đãng, nâng chiếc cằm của Diệu Tinh lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, dần dần bởi vì rượu cồn mà ánh mắt cũng trở nên mê say, "Mẹ nó, thật là một loại hàng hiếm có, cũng chưa hề làm cái gì cả, thế mà dáng người lại cứ thu hút người ta như vậy." Gã đàn ông kia cười, bàn tay dò vào bên trong lớp váy áo của Diệu Tinh vốn rất mỏng manh kia...

"Đúng đấy, quy củ của nơi này, cho tới bây giờ vẫn luôn có khả năng có nhiều người cùng…" người đàn ông vừa nói chuyện vừa sờ sờ cằm, tiện tay kéo luôn Diệu Tinh tới gần, @MeBau*[email protected]@  "Tối nay, cô em này là của tôi, "

Nhìn thấy Diệu Tinh không nói lời nào, người đàn ông càng thêm đắc ý, "Cô em này, hãy nói cho tôi biết, cả đêm thì cô em lấy bao nhiêu tiền, lão tử đây sẽ không để cho cô em cảm thấy bị uổng phí!." Nói xong người đàn ông kia tiến lên trước mấy bước, ánh mắt tùy ý dao động ở trên thân thể Diệu Tinh, tay càng không ngừng xoa xoa nơi trái tim, giống như hận không thể xông lên phía trước xé rách luôn váy áo Diệu Tinh ra vậy.

Lời nói kia của người đàn ông nghe thật chói tai, Diệu Tinh ngẩng đầu lên vẻ không vui, nhưng mà không chờ xem cô nói những gì, hắn đã túm cô sang bên kia, ngay cả chân cũng không đứng vững nổi nữa, cứ như vậy cô bị kéo tới kéo lui như vậy, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), diễn biến tựa như từ từ trở thành Diệu Tinhbị mấy người châm chọc, đẩy tới đẩy lui, mà cô đã say tới mức không còn hình dáng gì nữa...

Một số những dải băng đeo váy treo ở trên người của Diệu Tinh gần như đã bị rách tan tành, mà bàn tay của người đàn ông đứng ở bên cạnh cô cũng không thể chờ được nữa, đang gấp gáp đưa về phía váy của cô, những người đàn ông vây đầy bên cạnh cô cũng nhìn chằm chằm...

Tay của người đàn ông nắm lấy cổ tay của cô thật chặc. Cô đã uống quá nhiều rượu, giờ phút này Diệu Tinh đã có chút hôn mê, hoàn toàn không cách nào tránh thoát khỏi sự kiềm chế của người đàn ông kia nữa.

Diệu Tinh bị người đàn ông ôm trong ngực thật chặc, âm thanh bị xé rách vang lên trong không khí, nhưng mà Diệu Tinh cũng không còn sức lực để tránh thoát ra nữa

"Buông tay!" Diệu Tinh giãy giụa nhưng không ra, "Mộ Thần, Cứu cứu… Diệu Diệu..."


Mộ Thần, tại sao làm người khó như vậy, tại sao cuộc sống lại mệt như vậy... Lớp vải váy phía sau bị xé rách, chiếc váy gần như đã sắp bị trượt xuống,

*******************

Thời điểm Tiêu Lăng Phong cùng Bùi Hạo Thần vẹt đám người kia ra, liền nhìn thấy đang diễn ra một màn như vậy. Diệu Tinh đang ở giữa mấy người đàn ông, bị người ta lôi kéo đến bị lảo đảo, cuối cùng ngã xuống trên mặt đất, nhưng không có sức lực để bò dậy. Trong nháy mắt, con ngươi của cô bởi vì tức giận mà trở nên đỏ ngầu như máu...

Tiêu Lăng Phong hung hăng nhìn chằm chằm mấy người đàn ông không biết sống chết kia. "Khốn kiếp." Tiêu Lăng Phong mắng to một câu, thật nhanh xông lên phía trước, mỗi một chân đá đều vào người đàn ông đang nằm trên mặt đất. Hự! Người đàn ông kia chỉ vừa kịp rên lên một tiếng đầy đau đớn, thì đã trực tiếp hôn mê.

"Đáng chết!" Tiêu Lăng Phong mắng một câu, sau đó vội vã cởi áo khoác ra phủ lên trên người của cô. Người phụ nữ này chân không dài, nhưng ngược lại tốc độ lại rất nhanh. 

Mặc dù tức giận, nhưng đến cuối cùng Tiêu Lăng Phong vẫn cảm thấy không yên lòng về một người nào đó. Chính vì vậy, anh liền quay trở về đường cũ để tìm cô thì đã đã không thấy người phụ nữ kia đâu nữa! Mà ghê tởm hơn chính là, cô thế nhưng chạy đến nơi đây uống rượu, thậm chí còn... Anh lạnh lùng trừng mắt nhìn người đàn ông trên mặt đất, quét mắt lạnh lùng nhìn qua mấy người đàn ông đã vây quanh cùng nhau ức hiếp Diệu Tinh kia...

Mọi người vốn cũng đang chờ xem kịch vui, bị biến cố bất thình lình này thật sự bị hù sợ, thấy Tiêu Lăng Phong cùng Bùi Hạo Thần đối với chuyện xấu xảy ra như vậy, cũng đều rối rít quay mặt đi, chỉ sợ chuyện tìm tới mình.

"Trình Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong cũng đã không chịu được việc Diệu Tinh cứ mở miệng lại gọi tên Mộ Thần liên tục như vậy nữa, anh tức giận quát to, "Em hãy tỉnh táo lại một chút cho tôi, ai cho phép em uống rượu, "

"Tại sao anh lại cứ quan tâm đến tôi như vậy? Anh buông tay ra, bằng không tôi sẽ kêu cứu mạng đó." Diệu Tinh hô to, "Anh hãy buông tôi ra, tôi muốn uống rượu, tôi muốn uống rượu." Cô giùng giằng,

"Trình Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong tức giận kêu, kéo cô lên, nhưng mà giờ phút này anh nhận thấy hình như là cô đã say rồi. Cô nhìn gương mặt trước mắt mình, cảm thấy trên cánh tay truyền tới sự đau đớn, lập tức thấy không vui cau mày lại, "Buông tôi ra, đừng đụng đến tôi, " cô vô lực giãy giụa,


"Đừng làm rộn, em có nghe thấy không!" Tiêu Lăng Phong thở phì phò hô to.

"Tiêu Lăng Phong." Diệu Tinh ho nhẹ một tiếng, "Anh đến là muốn xem con người hèn hạ như tôi đây đã bị người ta sỉ nhục thế nào có phải không?" Những lời nói này của Diệu Tinh..., làm trong lòng Tiêu Lăng Phong nhói đau một hồi, "Có phải là tôi thật sự vô cùng bỉ ổi hay không, bằng không, tại sao bọn họ cũng nói tôi như vậy..."

Ha ha... Tiêu Lăng Phong cười trào phúng! Trình Diệu Tinh, một người nói như vậy, hoặc giả không coi vào đâu, nhưng là hôm nay, lại có người chỉ trích em như vậy, như vậy có phải là đã chứng minh, lời của bọn họ nói là sự thật hay không...

Nghe những lời nói của Diệu Tinh..., trong ngực Tiêu Lăng Phong cảm thấy cực kỳ khó chịu! Tại sao em vẫn luôn nhớ rõ mỗi một lời nói tôi làm tổn thương em, nhưng lại không tin, tôi đã đối xử với em tốt như thế nào...

Diệu Tinh từ từ ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt ở trước mắt mình: "Tiêu Lăng Phong sao?" Cô hỏi, sau đó cười lắc đầu, làm sao có thể, cố ý cười ha ha, anh chỉ sẽ đùa bỡn, làm nhục cô mà thôi, làm sao anh sẽ xuất hiện ở chỗ này được chứ! "Tiên sinh, anh là ai vậy?" Diệu Tinh hỏi, "Anh buông tôi ra."

"Mộ Thần, Diệu Diệu thật là sợ..." cô nhào vào trong ngực của anh, "Mộ Thần… em cũng biết anh ấy (chỉ Tiêu Lăng Phong) sẽ không tới cứu em..." Cô nức nở nghẹn ngào, “Mộ Thần, không phải là em cố ý yêu người khác, không phải như vậy đâu...”

Nghĩ đến Mộ Thần. trong nháy mắt trái tim Diệu Tinh như bị co rút lại, cô co cụm người lại, dùng sức lắc lắc đầu, cố gắng để duy trì chút ý thức tỉnh táo cuối cùng - " Buông tay ra!"

Tiêu Lăng Phong bị cái ôm của Diệu Tinh, làm cho cũng không còn kịp có phản ứng gì nữa, thân thể lần nữa cứng đờ. Thật là đủ rồi, mới đầu cô còn không nhận biết được anh là ai, bây giờ cô lại còn ôm anh sau đó gọi anh bằng cái tên của người khác.

Diệu Tinh ho khan, những giọt nước mắt tròn như hạt châu từ trên lông mi rơi xuống.

Nước mắt chảy xuống, rơi trên tay Tiêu Lăng Phong ẩm ướt, đau đớn bỏng rát một hồi... Lăng Phong đưa tay lên vừa định lau nước mắt cho Diệu Tinh chợt tay cứng đờ! Mộ Thần… khi vừa nghe thấy Diệu Tinh hai từ Mộ Thần kia lập tức từ hai hàm răng của anh phát ra âm thanh ken két.

Bởi vì tức giận mà ngực Tiêu Lăng Phong phập phồng kịch liệt. Thật là đủ rồi! Trình Diệu Tinh, cái người phụ nữ chết tiệt này, "Em hỏi tôi là ai? Được!" Tiêu Lăng Phong gật đầu "Hôm nay tôi liền cho em biết tôi là ai!" Anh nói xong lập tức lôi kéo Diệu Tinh lên, không để ý cô bị say rượu thế này có thể đứng vững được hay không.

"Buông tôi ra." Diệu Tinh hoảng sợ lắc đầu, "Mộ Thần, cứu em..."


"Anh đừng có đụng vào tôi." Diệu Tinh dùng sức giãy giụa, dọc theo đường đi bị anh túm lấy lôi kéo như vậy, thân thể càng không ngừng bị đụng vào người đi đường, đụng vào những cái bàn dọc theo đường. Cô bị đau đến kêu lên nức nở nghẹn ngào. Nhưng mà người đàn ông kia đang ở trong cơn thịnh nộ, tựa như không có một chút phản ứng nào vậy. Cứ như vậy, Diệu Tinh vẫn bị túm lại một đường bị lôi kéo đến phòng vệ sinh!

Tiếng đóng cửa rầm một cái, ngược lại đã làm Diệu Tinh bị kinh sợ

"Hiện tại, đã thấy rõ tôi là ai chưa?" Tiêu Lăng Phong lạnh lùng hỏi.

"Trình Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong hung hăng kéo Diệu Tinh qua, cầm bờ vai của cô thật chặc, "Em hãy tỉnh táo lại một chút cho tôi! Mộ Thần đã chết rồi, hắn đã chết rồi, em có nghe thấy không?" Thân thể Diệu Tinh liền bị đặt ở trên vách tường, cô không thể nào tránh thoát nổi.

Đột nhiên bị rống to một tiếng Diệu Tinh bị giật mình, cô từ từ ngẩng đầu lên, cái giọng nói này rất quen thuộc, gương mặt cứ lung la lung lay kia dường như cũng rất quen thuộc...

Anh nói bậy." Diệu Tinh kêu to, "Mộ Thần không có chết, anh ấy không có chết, " Diệu Tinh nói xong, đè ép ngực thật chặc, "Buông tôi ra!"

Tiêu Lăng Phong dắt Diệu Tinh đi tới bồn rửa tay, trước không ngừng giội nước lạnh lên trên mặt Diệu Tinh.

"Trình Diệu Tinh, em hãy tỉnh táo lại cho tôi một chút." Tiêu Lăng Phong hét to. Mỗi lần nhắc tới Mộ Thần, cái bộ dạng này của cô đều như bức người ta muốn chết không sống nổi nữa. Tiêu Lăng Phong cực ky hận! Anh thật sợ mình sẽ sẩy tay mà bóp chết cô gái này.

Tiêu Lăng Phong thở phì phò cúi xuống Diệu Tinh, nước ở trên người của anh cũng lạnh như băng, chờ khi hai người cũng ướt thành một mảnh hỗn độn thì anh mới bứt lên khỏi Diệu Tinh...

Ừm! Diệu Tinh giùng giằng không vui, nước lạnh quá, thật không thoải mái, cô ho khan kịch liệt, váy áo dán chặt ở trên người, lạnh thấu xương, lộ rõ cả đỉnh núi…

"Đừng đụng vào tôi, cứu mạng, "Diệu Tinh vô lực nỉ non, "Tôi không phải là cái loại người mà các người nghĩ muốn kia... Người… cầu xin người hãy buông tôi ra..." Nước mắt của cô chậm rãi chảy xuống,

"Tại sao các người đều nói tôi như vậy? Tại sao, tất cả mọi người đều ức hiếp tôi như vậy..." Cô khóc khẽ, " Tôi thật sự vô cùng giống như loại phụ nữ chuyên đi bán thân hay sao..." Diệu Tinh hỏi, thân thể mềm nhũn té xuống...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận