Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Diệu Tinh bị đè xuống đất, nhưng cô lại không có cách nào giãy giụa, những bàn tay bẩn thỉu tham lam lướt trên cơ thể Diệu Tinh, chạm vào làn da đang phơi bày ngoài không khí, cô thoải mái thở dài một tiếng.

“Không được chạm vào tôi!” Diệu Tinh kìm nén khát vọng của mình, đập mạnh đầu của mình.

“Cô đừng có kháng cự nữa!” Gã đàn ông cười thô lỗ, đưa tay kéo quần áo đã rách nát của Diệu Tinh. Cúi người hôn lên làn da trắng như tuyết.

“Đừng!” Diệu Tinh gào thét. “Buông tôi ra…”

“Ông tránh ra cho tôi, tại sao chuyện tốt như vậy lại có thể để ông trước được chứ.” Mấy gã đàn ông lại bắt đầu tranh cãi.

Diệu Tinh hoảng sợ nghe âm thanh bọn họ thương lượng với nhau, tuyệt vọng nhắm mắt lại. Cô siết chặt nắm tay, dùng toàn bộ hơi sức bò dậy. Nhìn mấy người bẩn thỉu kia, nở nụ cười khinh bỉ. Tôi sẽ không để cho các người được như ý nguyện Cô nhìn cơ thể rã rời và đầy rẫy những vết thương của mình. Tay siết chặt hơn.

“Tiêu Lăng Phong, dù tôi có thành quỷ cũng không tha cho anh!” Diệu Tinh tuyệt vọng gào lên. Sau đó nhìn vách tường trước mặt, đập mạnh đầu vào.

Bốp! Trong nháy mắt, toàn bộ thế giới của Diệu Tinh đều an tĩnh trở lại. Thật tốt, chết rồi cái gì cũng không cần biết nữa, chết rồi, có thể gặp được Mộ Thần rồi. Mộ Thần! Anh có cảm thấy Diệu Diệu rất bẩn hay không…

Tiêu Lăng Phong giống như nổi điên quay trở lại nơi đó, anh nhìn chằm chằm về phía trước. Tại sao đoạn đường này lại dài đến vậy, Trình Diệu Tinh, tôi không cho phép cô không thể xảy ra chuyện.

Két!! Cuối cùng cũng đã nhìn thấy nơi Diệu Tinh bị bỏ lại, anh gấp gáp thắng xe, thậm chí không kịp đợi xe dừng hẳn đã chạy như điên, nhưng… Nơi đây làm gì có bóng dáng của Diệu Tinh, ngoại trừ những vết máu loang lỗ trên mặt đất, cũng chỉ có quần áo ránh nát của cô. Trong nháy mắt, đầu óc của Tiêu Lăng Phong đã trở nên trống rỗng.

“Diệu Tinh!” Anh lớn tiếng gọi. Nhưng, trong đường hầm này, ngoài tiếng vọng lại của giọng nói anh thì không còn nghe thêm bất cứ âm thanh nào khác. “Diệu Tinh, cô đang ở đâu, Diệu Tinh…” Anh gào thét, trong lòng càng thêm hốt hoảng. Cô không thể xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không thể. Anh vừa chạy vừa tìm kiếm chung quanh. Nhưng… chạy mãi, chạy mãi, đến khi đột nhiên anh không còn sức để chạy nữa.

Cô chỉ là một cô gái, lại đang bị thương, sao anh có thể ảo tưởng rằng cô ấy có khả năng để chạy trốn. Nhưng mà, bây giờ cô ấy đang ở đâu…

“A!!!” Tiêu Lăng Phong ngẩng đầu lên, hét lớn một tiếng.

Vết máu trên đất kéo dài rất xa, anh từ từ lần theo vết máu, ở đó có một vũng máu lớn. Đầu óc Tiêu Lăng Phong xoay vòng vòng, nếu như… Nếu như đây là máu của Diệu Tinh…

Anh lui về sau một bước. Có phải vì cô phản kháng, mà những người đó… Tiêu Lăng Phong không dám nghĩ tiếp nữa.

Không đâu, sẽ không thể có chuyện đó. Trình Diệu Tinh, tôi không cho cô có chuyện gì. Tiếng kêu gào của anh vẫn vang vọng thật lâu trong bầu không khí tràn ngập mùi máu tanh này… Một chiếc xe màu đen ẩn mình trong bóng tối, trong xe có một đôi mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Tiêu Lăng Phong. Rắc! Ly thủy tinh trong tay anh ta nát bấy. Mảnh vụn thủy tinh đâm vào lòng bàn tay người đàn ông.

“Thiếu chủ!”

“Không sao, vết thương nhỏ thôi.” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông bật ra khỏi đôi môi mỏng, đôi mắt sau mặt nạ bạc càng lạnh lùng gấp trăm ngàn lần giọng nói ấy. “Tiêu Lăng Phong, anh thât sự điên rồi!” Không quan tâm mảnh thủy tinh trong lòng bàn tay, anh ta cầm khẩu súng lục tinh xảo lên. “Xem ra, Đường Nhã Đình đó, anh vô cùng quan tâm…” Anh ta nói xong, trong giọng nói có chút ý cười. “Người phụ nữ Đường Nhã Đình kia thế nào, chết chưa!”

“Bên kia báo cáo, bây giờ đang ở phòng ICU.” Người đàn ông cung kính báo cáo. “Tình hình coi như ổn định.”

“Tốt!” Người đàn ông gật đầu. “Không hổ là Lãnh Liệt. Ngay cả giết người cũng chính xác như vậy.” Người đàn ông nói xong, tựa như trong miệng anh không phải là mạng người. “Làm chuyện xấu luôn phải trả một chút gì đó, nếu cô ta hung ác như thế, vậy thì dạy dỗ cô ta một chút nữa, Tiêu Lăng Phong, anh đã quan tâm đến thế, thì tôi càng cố tình để cô ta không được tốt hơn.”

“Chúng tôi đã hiểu!”

“Lập tức tìm mấy tên ăn xin kia, tôi muốn bọn họ… chết!” Một chữ nhẹ nhàng tuôn ra khỏi môi anh ta.

“Dạ, thiếu chủ.”

Màn đêm càng lúc càng dày đặc, Tiêu Lăng Phong lái xe tìm khắp đường hầm, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Diệu Tinh đâu. Anh càng lúc càng hốt hoảng. Diệu Tinh, cuối cùng là cô đang ở đâu, ở đâu hả…

Đúng lúc này điện thoại di động của Tiêu Lăng Phong lại vang lên. Bệnh viện gọi đến, tình trạng Đường Nhã Đình trở nên nguy kịch. Cầm điện loại một lúc lâu, lần đầu tiên trong đời, Tiêu Lăng Phong không biết phải lựa chọn như thế nào. Hiện tại, Diệu Tinh thì không rõ tung tích còn tính mạng Đường Nhã Đình thì đang bị đe dọa…

“A!” Anh phẫn nộ gầm lên, giống như một con dã thú bị thương, anh nắm chặt quả đấm. Một quyền đánh nát kính xe, tấm kính vỡ ra thành từng mảnh vụn. Tiêu Lăng Phong dường như đang cảm thấy, trái tim của mình cũng giống như tấm kính này, đang nứt ra từng chút một, máu chảy qua những kẽ tay. Đắn đo thật lâu, cuối cùng vẫn thay đổi hướng xe, chạy thật nhanh đến bệnh viện.

Bệnh viện.

“Anh nói cái gì?” Hạ Cẩm Trình túm lấy cổ áo Tiêu Lăng Phong. Anh vốn nghĩ đến bệnh viện tìm Tiêu Lăng Phong, hôm đó anh ta mang Diệu Tinh đi, anh vẫn không đi tìm bọn họ, vẫn sợ Diệu Tinh xảy ra chuyện. Nhưng không ngờ, từ trong miệng Tiêu Lăng Phong, anh lại nghe được một chuyện ngoài sức tưởng tượng của anh. “Anh nói lại lần nữa!”

“Nói mấy lần thì cũng như nhau!” Tiêu Lăng Phong dằn xuống hốt hoảng. “Tôi đã bảo Joe đi tìm, anh có đi tìm hay không, thì tùy anh.” Anh đẩy Hạ Cẩm Trình ra, từ từ cuộn ngón tay lại, nắm thành nắm đấm.

“Khốn kiếp!” Hạ Cẩm Trình hung ác nhìn Tiêu Lăng Phong. Dùng hết sức lực, đánh một đấm làm Tiêu Lăng Phong ngã lăn xuống đất.

Rầm! Tiêu Lăng Phong ngã trên mặt đất, anh lau vết máu ở khóe miệng, quả thật, anh rất khốn kiếp, không bằng cầm thú…

“Tiêu Lăng Phong, bắt đầu từ hôm nay, anh là kẻ thù của tôi, nếu Diệu Tinh có chuyện gì, dù phải chết chung với anh, tôi cũng muốn anh phải trả gía thật lớn!” Hạ Cẩm Trình lạnh lùng nói xong, xoay người chạy đi thật nhanh. Diệu Tinh, đừng sợ, anh đi tìm em đây.

Tiêu Lăng Phong, tên súc sinh này, tôi sẽ thay Diệu Tinh đòi lại công đạo, nhất định sẽ thế! Bây giờ đã là đêm khuya, trên đường hoàn toàn tĩnh lặng. Hạ Cẩm Trình chạy như bay trên đường, tuy nhiên một chút manh mối cũng không có.

“Diệu Tinh, em không thể xảy ra chuyện, tuyệt đối không thể!” Hạ Cẩm Trình nắm chặt tay lái. “Anh không muốn trả thù nữa, anh sẽ dẫn em rời khỏi đây ngay lập tức, ngay lập tức!” Anh run rẩy. Đôi môi không còn tí máu. Nghĩ tới lời nói của Tiêu Lăng Phong, anh chỉ muốn giết chết anh ta. “Phải làm sao đây…” Lần đầu tiên, Hạ Cẩm Trình biết không biết phải làm sao là có mùi vị thế nào.

“Hạ Cẩm Trình, tên đần độn này.” Anh tự mắng mình. “Alo, tôi là Hạ Cẩm Trình, lập tức điều động tất cả nhân lực cho tôi, đi ra ngoài tìm người cho tôi. Còn có bệnh viện, xem có một người tên là Trình Diệu Tinh hay không!” Hạ Cẩm Trình phân phó, anh hy vọng có thể tìm được Diệu Tinh, nhưng theo cách nói của Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh có phải đã lành ít dữ nhiều hay không! Hạ Cẩm Trình nắm chặt tay lái, các khớp xương trắng bệch. “Đường Nhã Đình, ả tiện nhân này, tôi muối giết cô, tôi nhất định sẽ giết cô!” Hạ Cẩm Trình gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu, phát ra thù hận ghê gớm…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui