Tư Duệ nhờ có thành tích học tập tốt nên cô đã được tốt nghiệp sớm và sau đó thì đã được giáo sư của mình giới thiệu vào làm việc ở một bệnh viện lớn của thành phố với tư cách là bác sĩ khoa Gây mê.
Công việc hàng ngày của cô là mỗi khi có ca phẫu thuật thì sẽ đứng bên cạnh giúp bác sĩ phẫu thuật chính gây mê cho bệnh nhân.
Vì là bệnh viện lớn nên số ca phẫu thuật mỗi ngày có rất nhiều.
Có những hôm Tư Duệ đến khuya mới có thể tan làm.
Nhưng từ hôm qua, sau khi rời khỏi nhà anh, cô nhớ anh vô cùng, đến nỗi làm việc cũng không tập trung.
\-"Bác sĩ Lam! 30 phút nữa sẽ có một ca phẫu thuật mổ tim, cô chuẩn bị vào phòng phẫu thuật hỗ trợ bác sĩ Hàn nhé."
Tư Duệ ngồi trong phòng làm việc riêng cứ mải suy nghĩ mà y tá trưởng vào cũng không biết.
Nghe y tá trưởng nói, cô giật mình, ngay lập tức trả lời:
\-"Vâng.
Tôi biết rồi ạ."
\-"Bác sĩ Lam, hôm nay cô không khoẻ à? Sao tôi thấy cô khác với mọi ngày..."
Y tá trưởng nhìn sắc mặt cùng sự "mất hồn" của cô rồi hỏi.
\-"Không.
Tôi ổn mà.
Cô nói với mọi người là tôi sẽ tới ngay đây."
Tư Duệ vừa đứng dậy khỏi ghế, vừa nói tay nhân tiện lấy chút đồ cần thiết.
Thực ra thì Tư Duệ chỉ là bác sĩ gây mê thôi nhưng cô lại mắc chứng sợ máu nên trước khi vào phòng phẫu thuật, cô đều phải uống thuốc ứng chế thần kinh để không bị mất bình tĩnh khi làm việc và hôm nay cũng vậy.
\_\_\_\_\_\_\_
Ca phẫu thuật kết thúc thì cũng đã quá giờ ăn trưa nên Tư Duệ bỏ bữa luôn.
Một ngày trôi qua,
Hai ngày trôi qua,
Một tuần trôi qua...
Tư Duệ vừa tan làm thì trời đổ mưa tầm tã.
Bến xe buýt thì khá xa mà cô thì lại không mang theo ô nên Tư Duệ chỉ còn biết đứng chờ cho mưa ngớt.
Bây giờ là 8h tối, trời lại mưa nên bệnh viện có vẻ vắng người hơn.
Cô đang đứng trước sảnh bệnh viện thì có một chiếc ôtô đi gần tới rồi dừng lại.
Tư Duệ đang tò mò không biết là ai thì từ trong xe, Hàn Tuấn Kiệt (bác sĩ Hàn) mang ô tới, bảo cô:
\-"Bác sĩ Lam, cô còn chưa về sao?"
\-"Tôi đang định về thì trời mưa to nên..."
\-"Vậy cô lên xe đi, tôi chở cô về, chứ trời mưa như vậy cũng không biết là khi nào thì tạnh cả.
Phụ nữ đêm khuya ở ngoài không an toàn đâu."
\-"Nhưng mà...tôi..."
Tư Duệ ngập ngừng.
\-"Thôi nào, cô mau lên xe đi, đừng ngại."
Hàn Tuấn Kiệt vừa nói vừa đẩy cô lên xe.
Cảnh tượng đó đều lọt vào mắt Chu Thiệu Huy cả.
Một tuần qua, vì quá nhớ cô nên mỗi ngày anh đều lái xe tới đây, từ xa nhìn cô tan làm rồi đi bộ tới trạm xe bus.
Hôm nay được chứng kiến cảnh này, tim anh như vỡ tan.
\-"Hừ.
Thì ra em lại là loại con gái dễ dãi như vậy.
Mới đó mà đã có người khác bao nuôi rồi ư?"
Mẹ anh như vậy, nay cô cũng như vậy, nỗi hận phụ nữ trong lòng anh dâng lên, Chu Thiệu Huy nhấn ga rồi bỏ đi.
Trước giờ anh chơi đùa với biết bao cô gái, cũng chia tay biết bao người, tất cả họ đều lợi dụng anh nên sau khi chia tay anh cũng đều kiếm người khác bao nuôi, vậy tại sao chỉ khi nhìn thấy cô gái này đi với người đàn ông khác thì anh mới khó chịu và tức giận trong lòng?
Rồi một tháng trôi qua....
Hôm nay chính là tròn một tháng cô và anh chia tay.
Tư Duệ cả ngày chỉ quanh quẩn trong bệnh viện đến bận rộn mà không có thời gian nghỉ ngơi nên cô gầy đi rất nhiều.
Bận rộn là thế nhưng chưa có lúc nào cô thôi không nghĩ đến anh.
Người đàn ông xấu xa đó khiến cô yêu hắn rồi lại đá cô đi.
Có trách cũng trách cô ngu ngốc mà để sa vào lưới tình của anh ta thôi.
Cũng phải, Chu Thiệu Huy vốn là một tên sát thủ tình trường mà.
Biết vậy mà sao cô vẫn phải lòng anh ta chứ?
\-"Bác sĩ Lam! Có một ca tai nạn giao thông, bệnh nhân đang được cấp cứu tới bệnh viện, cô mau đi chuẩn bị để phẫu thuật cho bệnh nhân đi ạ."
Y tá trưởng đột nhiên ở bên trong chạy vào.
Tư Duệ sau đó cũng lập tức đi vào phòng phẫu thuật.
Một lát sau, bệnh nhân được chuyển tới trong trạng thái hôn mê, người đầy máu.
Và càng bất ngờ hơn người đó lại là Chu Thiệu Huy.
Tư Duệ cảm giác tim mình như ngừng đập.
Đi cùng anh chỉ có tài xế riêng, vừa nhìn thấy cô, tài xế lập tức bắt lấy tay cô, cầu xin:
\-"Lam tiểu thư, không biết trước đây thiếu gia đối xử với cô ra sao, nhưng hôm nay xin cô hãy hết sức cứu lấy thiếu gia nhà chúng tôi với."
\-"Bây giờ tôi phải vào bên trong đây."
Tư Duệ vội nói rồi chạy vào bên trong.
Cô cuống quýt lấy thuốc gây mê rồi tiêm cho anh.
Nhìn khuôn mặt đầy máu của anh, rốt cuộc tại sao anh lại bị tai nạn chứ? Trước giờ không phải anh có tài xế riêng rồi sao? Nhưng cô lại ngửi thấy mùi rượu toả ra trên cơ thể anh.
\-"Bác sĩ Hàn! Bệnh nhân này là uống rượu nên bị tai nạn sao?"
\-"Đúng vậy."
Sau khi làm hàng loạt các xét nghiệm và chụp chiếu, xác định anh bị gãy 3 xương sườn và chấn thương đầu..