Không muốn mình bị đối xử bất công, cô liền đi tới trước mặt anh, hỏi:
\-"Anh quên thoả thuận của chúng ta rồi sao? Tại sao anh lại đưa cô gái này về đây?"
\-"Cô còn hỏi tôi sao? Rõ ràng cô là người vi phạm trước còn gì?"
Anh nhìn cô, vẻ mặt đầy kiêu ngạo đáp.
\-"Em đã nói là em và anh ta không có gì cả? Bọn em hoàn toàn trong sáng.
Tại sao anh không cho em cơ hội giải thích?"
\-"Ôi chao, ai đây? Là Nhã Hân đây sao? Lâu không gặp cháu lại càng ngày càng xinh đẹp đấy!"
Hai người đang cãi vã căng thẳng thì mẹ của anh từ tới, bà vừa nhìn thấy Lý Nhã Hân thì liền ôm cô, hỏi thăm rối rít.
\-"Sao bà lại tới đây?"
Chu Thiệu Huy nhìn bà, lạnh lùng hỏi.
Mối quan hệ của anh và bà không được tốt nên anh càng không muốn bà ấy tới nhà anh tùy tiện như thế này.
\-"Là em nói với bác gái đó.
Anh không ý kiến gì chứ?"
Lý Nhã Hân vừa cười vừa đáp lại câu hỏi của anh.
Nghe cô ta nói vậy, anh rõ ràng là không vừa ý, định nói lại nhưng lại nhớ tới cô đang đứng đó, bèn nhéo chóp mũi Nhã Hân, giọng ngọt ngào nói:
\-"Đương nhiên là được rồi.
Em làm gì anh đều chiều theo ý em cả."
\-"Thiệu Huy à! Nghe tin hai đứa tái hợp, ta vui lắm.
Nếu trước kia không phải Nhã Hân đi du học thì có lẽ con bé đã sớm trở thành con dâu ta rồi."
\-"Bác gái! Vậy lần này hãy để cháu có cơ hội được chuộc lỗi nhé?"
\-"Tất nhiên là được rồi.
Ta chỉ ưng cháu làm con dâu thôi."
Nói đến mối quan hệ giữa anh và Lý Nhã Hân....
6 năm trước, Chu Thiệu Huy còn là một cậu thanh niên đang chật vật vì vừa phải đi học lại vừa phải thay ba tiếp quản công ty, đang lúc anh cần có người ở bên cạnh nhất thì Lý Nhã Hân - người yêu của anh lúc đó tìm đến rồi nói lời chia tay với anh.
Cô nói cô cần phải đi du học để tạo dựng sự nghiệp, thực hiện ước mơ làm người mẫu nổi tiếng toàn cầu.
Không cần anh có đồng ý hay không, cô một mực rời xa anh và đi.
Họ mới gặp lại nhau ở Paris rồi Lý Nhã Hân mở lời muốn quay lại với anh và theo anh về đây.
Cứ tưởng anh sẽ không tha thứ cho cô nhưng anh lại rất nhanh chóng, đồng ý nhận lời xin lỗi của cô.
\-"Chẳng mấy Nhã Hân mới về đây, hay hôm nay chúng ta ăn một bữa thật thịnh soạn đãi cháu nhé?"
\-"Nếu bà muốn thì có thể đưa cô ấy đến nhà bà làm tiệc.
Bây giờ tôi phải tới công ty xử lý chút việc rồi."
Anh không có hứng thú khi phải ăn cơm chung cùng với mẹ mình.
\-"Thiệu Huy, anh cùng em đi được không?"
Lý Nhã Hân ôm anh làm nũng.
\-"Em đi một mình đi.
Anh phải tới công ty xử lý công việc tồn đọng đã.
Tối về anh bù cho em sau nhé! "
\-"Thôi được rồi, người ta nghe lời anh đó."
Một cô gái nhỏ nhắn nãy giờ như người vô hình, bây giờ mẹ anh mới để ý tới, bà đi gần tới chỗ cô, hỏi:
\-"Cô là ai? Lại là tình qua đường của con trai tôi đấy à? Ui da, thằng nhỏ này cũng thật không biết lựa đồ ăn nha.
Ăn đồ linh tinh, không rõ nguồn gốc như vậy sẽ hại dạ dày đó."
Bà nhìn cô một lượt từ trên đầu xuống dưới chân soi xét, cô gái này có vóc người nhỏ nhắn, tuy cũng cao nhưng mà lại gầy, đã thế vóc dáng cũng không có chút quyến rũ chút nào, ngoại trừ khuôn mặt khả ái, xinh đẹp ra thì đúng là không giống mấy cô gái mọi lần bà từng thấy đi cùng với con trai mình mà.
\-"Dạ, cháu...cháu..."
Tư Duệ bây giờ cảm thấy mình như người xa lạ, cô bấu chặt hai tay vào nhau, không biết trả lời làm sao.
\-"Hai người đi được rồi đó."
Thấy bộ dạng khó xử của cô, anh bèn lên tiếng đuổi hai người họ đi.
Vì bà biết là dù cô có như vậy nhưng bà cũng không thể xen vào cuộc sống riêng của con trai nên không nói thêm gì nữa và cùng Lý Nhã Hân rời đi.
Lúc này Tư Duệ mới bật khóc chạy một mạch lên phòng.
\-"Thiếu gia, cậu có nên đi xem Lam tiểu thư như thế nào không ạ? Cô ấy suốt một tháng nay tâm trạng đều không được vui, ăn cũng không được ngon miệng..."
Châu quản gia nhìn theo cô gái nhỏ, trong lòng không khỏi xót xa bởi vì cô rất lễ phép và đối xử với mọi người rất tốt.
\-"Không phải tôi nói ông hãy chăm sóc tốt cho cô ấy à?"
\-"Nhưng cô ấy vẫn đang nghén nên..."
\-"Vậy thì kêu bác sĩ tới khám cho cô ấy."
\-"Nhưng Lam tiểu thư nhất định không chịu đi, cô ấy cả ngày cứ ở trong phòng, hôm nay mới chịu ra vườn đi dạo được một chút thì..."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Đến giờ ăn tối, vì Tư Duệ không chịu xuống ăn nên Chu Thiệu Huy đích thân mang thức ăn lên trên phòng cho cô.
Mở cửa ra, anh thấy cô đang ngồi lủi thủi một mình ở trên giường, đôi mắt sưng cả lên vì khóc.
Anh đặt khay thức ăn lên trên bàn rồi bảo:
\-"Mau lại đây ăn chút gì đi."
Tư Duệ không trả lời, mắt vẫn nhìn vô định.
Thấy cô không trả lời lại mình, anh lại kiên nhẫn nói tiếp:
\-"Tôi nói em mau lại đây ăn chút gì đi cơ mà."
\-"......................"
Lúc này anh bắt đầu mất kiên nhẫn, nhanh chóng sải bước tới chỗ cô, kéo cô đứng dậy.
Nhưng Tư Duệ lập tức hất tay anh ra, đôi mắt đầy đau khổ và tội nghiệp nhìn anh, nói:
\-"Tôi không đói, tôi không ăn.
Anh không cần lo lắng cho tôi, anh đi mà lo cho người phụ nữ của anh đi."
\-"Em không ăn có phải không?"
\-"Phải.
Anh đi ra ngoài đi, tôi cần được yên tĩnh."
\-"Vậy để tôi giúp em."
Dứt lời, anh liền hôn vào môi cô, một thứ chất lỏng mằn mặn trôi vào trong miệng cô, đó chính là cháo.
Sau đó, anh buông cô ra rồi nói:
\-"Em muốn tôi đút cho em ăn như vậy đúng không? Bây giờ em chọn đi.
Một là em tự ăn, hai là em để tôi đút em ăn."
Chu Thiệu Huy vừa nói tay vừa bưng tô cháo nóng hổi đưa ra trước mặt cô.
Tư Duệ nhìn anh rồi đáp:
\-"Không cần, để tôi tự ăn."