Bước vào phòng bệnh, anh thấy cô mặc bộ đồ bệnh nhân, sắc mặt nhợt nhạt và có phần tiều tụy.
Cô vì sinh cho anh hai đứa trẻ mà đã chịu rất nhiều đau đớn, anh càng thấy mình càng phải yêu thương cô nhiều hơn nữa.
Người phụ nữ trước mặt đã kết hôn với anh, cô từng vì anh mà chịu nhiều ấm ức.
Nhưng sau tất cả, cô vẫn ở bên cạnh anh, cùng anh xây dựng tổ ấm, bây giờ giữa anh và cô lại có thêm sợi dây gắn kết chặt chẽ đó chính là hai tiểu bảo bảo mới chào đời.
Nhờ có cô mà anh hiểu được cảm giác làm ba, làm chồng hạnh phúc như thế nào.
\-"Duệ nhi! Cảm ơn em.
Cảm ơn em vì đã sinh cho anh hai đứa trẻ đáng yêu
Anh đến bên giường cô, giọng nói cưng chiều nói rồi đặt lên trán cô một nụ hôn.
\_"Thiệu Huy, con của chúng ta đâu? Em muốn gặp con!"\_\_\_\_ Chính cô cũng chưa được thấy con của mình.
Hai đứa trẻ sinh ra trong trường hợp đặc biệt như vậy lại càng khiến cô lo lắng.
\-"Con không sao! Hai nhóc đều khỏe mạnh.
Bọn nhóc còn đẹp trai giống anh nữa đó!"
Nói đến đây thì trên mặt anh hiện đầy ý cười và sự hãnh diện.
Tuy rằng anh chưa đi xem bọn nhóc nhưng nghe y tá thông báo cô đã sinh hai bé trai thì anh chắc chắn một điều trong đầu rằng chúng đều đẹp trai bởi vì anh chính là cực phẩm mà.
\-"Thiệu Huy, vậy con chúng ta là....."
\-"Chúng là hai bé trai!"
Tư Duệ nghe vậy thì rất ngạc nhiên bởi vì trước đây khi mang thai cô không hề siêu âm giới tính của bé.
\-"Thiệu Huy, em muốn gặp con có được không? Tại sao anh không mang con nằm cạnh em chứ?"
\-"Các con hiện giờ đang nằm trong lồng kính...."
\-"A....Sao lại....."
Nghe hai từ "lồng kính" cô liền hoảng hốt.
\-"Không nghiêm trọng như em nghĩ đâu.
Chỉ là em sinh non nên bọn nhóc cần được chăm sóc tốt hơn thôi.
Bác sĩ nói ba ngày sau là chúng ta có thể về nhà!"\_\_\_\_\_Anh tỉ mỉ giải thích để cô khỏi lo lắng nữa.
\-"Vậy anh cho em đi thăm con một chút đi.
Em muốn nhìn con một chút!"
Tư Duệ vô cùng hào hứng muốn xem mặt hai đứa trẻ của mình.
Lần đầu làm mẹ khiến cô có những loại cảm giác khó tả vô cùng.
\-"Em mới sinh xong, còn yếu lắm.
Lát nữa anh sẽ nói y tá bế con tới đây cho em xem mặt nhé."
Anh buông những lời dỗ dành cô.
Tư Duệ nghe vậy thì mới yên lòng nhưng cô vẫn rất mong cô y tá sớm bế các con tới đây với cô.
\_\_\_\_\_\_\_3 ngày sau\_\_\_\_\_\_\_
Hôm nay Tư Duệ và các bé cưng được xuất viện trở về nhà nên ai nấy đều vui vẻ cả.
Không khí trong Dạ Nguyệt Viên náo nhiệt hẳn lên vì ai cũng mong đợi chào đón mẹ con cô trở về.
Một lát sau, một chiếc xe sang trọng tiến vào trong sân, Chu Thiệu Huy bước xuống trước, một tay ôm eo cô còn tay kia lại bế một đứa trẻ và đứa trẻ còn lại là cô bế trên tay.
Bọn chúng lúc này đang ngủ ngon lành.
Nhìn chúng dễ thương vô cùng.
\-"Chúc mừng thiếu phu nhân mẹ tròn con vuông trở về!"
Quản gia lên tiếng trước và sau đó là tiếng chúc mừng không ngớt của những người làm trong nhà.
\-"Thiếu gia, phòng ốc tôi đã cho người trang trí xong!"
\-"Cho người mang đồ lên phòng tôi đi!"
Anh phân phó với Châu quản gia xong liền đưa cô lên lầu.
Vừa mở cửa phòng ra, cô đã thấy có chút thay đổi về trang trí không guan.
Căn phòng của hai người bây giờ đã được tranh trí phong cách dành cho trẻ sơ sinh nhưng cũng rất sang trọng.
\-"Thiệu Huy, đây tất cả đều là ý của anh sao?"\_\_\_\_\_Cô nhẹ nhàng hỏi anh.
\-"Ừ.
Em có thích không?"
\-"Đẹp lắm.
Nhưng anh phải hỏi ý kiến bọn nhóc chứ,đúng không hai bảo bối của mẹ?"
Cô vừa nhìn các con vừa nói với giọng điệu mang đầy yêu thương.
\-"Ừ nhỉ! Ba quên mất.
Nào, hai tiểu bảo bối của ba có thấy thích căn phòng này không nào?!"
Anh cũng hùa theo cô mà nựng má hai nhóc con.
Hai nhóc nghe ba nói dường như cũng vui liền nhoẻn miệng cười.
\-"Tư Duệ! Em xem, hai nhóc này đẹp trai y như anh vậy.
Mới bé xíu mà đã mê hoặc như vậy thì không biết mai này lớn lên sẽ thế nào nữa chứ."
Chu Thiệu Huy vừa nhìn bọn nhỏ vừa tấm tắc khen ngợi mình "gen tốt".
\-"Ai nha! Con giống em nên mới xinh đẹp, đáng yêu như vậy chứ? Anh lại tự luyến à?!!"
Tư Duệ cũng không chịu nghe anh nói mấy lời kia.
\-"Giống anh nha! Trời ơi, em nhìn xem.
Rõ ràng mắt, mũi, miệng đều là sao chép từ anh mà!"
\-"Anh nằm mơ đi! Con của em thì phải giống em mới đúng!"\_\_\_Cô nhất định không chịu thua.
\-"Không phải, là con của hai chúng ta! Được rồi.
Giống ai cũng được bởi vì giống anh hay em thì đều đẹp cả haha, phải không các con?"
Hai đứa nhóc là sinh đôi cùng trứng nên đều rất giống nhau y như hai giọt nước.
\-"Thiệu Huy, anh nghĩ đặt tên con là gì chưa?"\_\_\_\_\_Đột nhiên cô sực nhớ ra chuyện này.
\-"Chu Gia Khánh và Chu Gia Bảo nhé!"
\-"Gia Khánh, Gia Bảo sao? Được đó chồng yêu.
Cái tên rất đẹp."
Tư Duệ khẽ lẩm bẩm hai cái tên trong đầu và nghe rất hay, có ý nghĩa.
\-"Khánh Khánh, Bảo Bảo! Hai con phải hay ăn, chóng lớn, ngoan ngoãn nha.
Mẹ phải vất vả lắm mới sinh ra hai con đó! "
Anh hạnh phúc trò chuyện cùng hai đứa trẻ của mình.
5 năm sau\_\_\_\_\_
\-"Gia Khánh, anh đứng lại, anh không trả tiền cho em em sẽ mách ba và mẹ đó ~ "
Trong vườn Dạ Nguyệt Viên lúc này đang có hai đứa trẻ cực kì đẹp trai và dễ thương đang đuổi nhau và la hét om sòm.
\-"Chu Gia Bảo, anh không trả đâu, là em làm hỏng đồ chơi của anh nên anh phải phạt em a~~"
\-"Này,hai đứa nhóc không chạy nữa, coi chừng ngã đó!"
Lam Tư Duệ bây giờ đang mang thai 2 tháng.
Cô ngồi trên ghế đá trong vườn nhìn theo hai đứa nhóc đang chạy lung tung mà quát lớn.
Nhưng chúng vẫn tỏ vẻ không nghe cô mà cứ chạy vòng vòng quanh vườn.
\-"Chu Gia Khánh! Chu Gia Bảo! Hai đứa không nghe mẹ gọi đúng không?"
Tư Duệ bắt đầu bực mình mà giọng bắt đầu nghiêm khắc nói.
Cô vừa nói vừa giả vờ trừng mắt quát lớn.
\-"Thiệu Huy, anh còn không nói chúng dừng lại giúp em? "
Tư Duệ bất lực với hai đứa trẻ này, cô lại quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh đang cười sung sướng.
\-"Gia Khánh, Gia Bảo, các con mau lại đây!"
Anh đưa tay vẫy vẫy hai đứa nhóc đằng xa.
Hai đứa nhóc nghe ba gọi liền nhanh chóng chạy tới :
\-"Ba~~~Anh Gia Khánh không chịu trả tiền cho con! " \_\_\_\_ Gia Bảo uất ức nói với anh.
\-"Tại em làm hỏng đồ chơi của anh nhé!"
Gia Khánh cãi lại.
\-"Không phải em a~~ là anh tự làm hỏng mà~!"
Hai đứa nhóc này cứ cãi nhau om sòm cả một khoảng vườn.
\-"Hai đứa con có thôi ngay không? Các con không sợ mẹ đúng không? Mẹ gọi thì không tới, ba con gọi liền tới ngay?"
Tư Duệ thấy người bên cạnh không nói gì, cứ cười mặc kệ tụi nhỏ cãi nhau, ánh mắt toát lên đầy sự cưng chiều, cô liền lườm một cái rồi nói lớn.
\-"Thôi nào hai đứa, Gia Khánh, con là anh thì không được bắt nạt em, con mau trả em đi, ba sẽ mua cho con đồ chơi khác! "
Lúc này Chu Thiệu Huy mới chịu lên tiếng nói giúp cô.
Vợ yêu đang mang thai nên không nên khiến cô ấy bực bội thêm nữa.
Gia Khánh nghe anh nói liền nghe lời, trả lại tiền cho em trai :
\-"Em đó, con trai mà động chút là mách ba, thật là không có tiền đồ! "
Cậu bé Gia Khánh sau khi trả lại tiền cho em thì khoanh tay nhìn xéo em trai chào đời sau mình 15 phút.
\-"Anh...thì tiền này em để dành mai kia mua quà tặng cho em chúng ta mà! Là anh không tốt nha! "
Chu Thiệu Huy và Tư Duệ thấy vậy liền hết nói nổi.
Hai đứa nhóc này lúc nào cũng ồn ào như vậy.
Chúng đều thừa hưởng khí chất kiêu ngạo từ anh và tính cách bướng bỉnh từ cô.
Anh ôm vai cô, để cậu tựa vào vai mình.
Một nhà 4 người hạnh phúc chơi cùng nhau trong vườn.
Cuộc sống của họ cứ thế mà tràn ngập trong hạnh phúc và ấm êm.....
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_HẾT\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Vậy là bộ truyện này tới đây là kết thúc rồi.
Cảm ơn tất cả các bạn trong thời gian qua đã ủng hộ tác phẩm này.
Vì mình còn đang đi học, lại còn là năm cuối nữa nên không tránh khỏi những bận rộn khiến mọi người phải chờ chap lâu.
Mình thành thật xin lỗi.