Ngạn Thanh nhìn Bảo Khuyên đang nằm trên ghế, hắn ngồi xổm xuống nhìn cô ở cự ly gần nhất.
“Đúng là một con người phiền phức.”
Đột nhiên Bảo Khuyên ngồi bật dậy, cô bắt đầu cảm thấy buồn nôn, Ngạn Thanh liền đứng lên nói.
“Đừng có ra ở đây.”
Bảo Khuyên kiềm nén lại rồi lại đưa tay ra phía sau.
“Cởi ra giúp tôi, tôi thở sắp không nổi nữa rồi.”
Ngạn Thanh đành ngồi lên ghế để mở khóa váy dưới lưng cho Bảo Khuyên. Cô chiếc váy đã bắt đầu rơi xuống, Ngạn Thanh vội vàng kéo lên.
“Quần áo của cô đâu?”
Bảo Khuyên lắc đầu nói.
“Không biết.”
Cô ngã gục vào cánh tay của hắn, Ngạn Thanh đi không được mà ngồi cũng chẳng xong, hắn đỡ Bảo Khuyên nằm xuống.
“Nằm ở đây để tôi lấy đồ thay cho cô.”
Ngạn Thanh đi vội vào phòng thay đồ của mình lấy ra một chiếc áo thun và quần đùi của mình, hắn vừa bước ra Bảo Khuyên đã biến mất chỉ còn lại chiếc váy cưới trên sàn nhà, Ngạn Thanh bất lực nói.
“Điên mất thôi.”
Hắn nghe có tiếng nôn mửa bên trong phòng tắm thì đã lấy hết can đảm mà bước vào, trên người của Bảo Khuyên chỉ còn lại bộ đồ lót, Ngạn Thanh cố gắng làm một người đàn ông chính trực, hắn cố gắng không nhìn mà đưa đồ đến cho Bảo Khuyên.
“Đồ này mặc vào ngay đi.”
Cô mệt mỏi đứng lên mơ màng đi đến đón lấy, nhưng cô chẳng thể nào tỉnh táo được chân lại vấp vào thảm bên dưới ngã nhào vào người của Ngạn Thanh, hắn cũng chẳng chú ý đến đi mở mắt đã nhìn thấy Bảo Khuyên đang ngả về phía mình, Ngạn Thanh đưa tay đỡ lấy cô nhưng vì mất thăng bằng hắn cũng đã đáp xuống sàn nhà một cách đau đớn, nhưng lại tạo nên một tình huống trớ trêu đôi môi của Bảo Khuyên đang chạm vào môi của Ngạn Thanh dư vị hôn cô lúc sáng lại quay lại, hắn bất giác lại muốn hôn lên đôi môi ngọt ngào đó, cô hoàn toàn không biết những vấn đề xảy ra sao đó nữa.
Ngạn Thanh đã thật sự mệt mỏi, hắn ôm lấy Bảo Khuyên đưa cô đi ra bên ngoài nhanh tay mặc lại quần áo cho cô, những thứ không muốn nhìn cũng đã nhìn thấy, hắn có đôi lúc đỏ mặt như vẫn phải mặc cho Bảo Khuyên, nếu ngày mai vẫn thấy bộ dạng này của cô chắc chắn bà Hà Lý sẽ nghi ngờ hai người, Ngạn Thanh nhìn cô gái nằm trên giường đã làm cho hắn vô cùng đuối sức, bản thân cũng đã rất bất mãn. Bây giờ đã là nửa đêm Ngạn Thanh cũng chẳng còn chút sức lực nào để tiếp tục hầu hạ Bảo Khuyên nữa, Ngạn Thanh lấy một chiếc gối đi đến sofa lau sạch nước mà Bảo khuyên đã để lại, rồi nằm lên để ngủ.
...........
Buổi sáng Bảo Khuyên bị ánh nắng xuyên qua rèm cửa đánh thức, cô ưỡn ẹo cơ thể một lúc mới chịu ngồi dậy, Bảo Khuyên đưa tay gãi đầu vẫn còn keo tóc cô nhìn xuống cơ thể của mình, không khỏi thắc mắc. (ai đã thay đồ cho mình vậy?).
Đột nhiên phía sofa có tiếng người trở mình, Bảo Khuyên vươn người lên xem, nhưng cô lại hụt chân mà ngã xuống sàn, Bảo khuyên đứng lên đầu óc quay cuồng, cô định đi đến đó xem chính xác là ai, vừa đứng lên chiếc quần đã tụt đến mắt cá chân, cô vội vàng kéo lên lấy tay cố định lại, rồi đi đến đó.
Tên đàn ông vẫn đang nằm ngủ, chăn trùm kín cả người, Bảo Khuyên đưa tay vén chăn lên, cô mới giật mình lụi người lại mất thăng bằng mà ngồi lên bàn, Ngạ Thanh bị tiếng động làm cho giật mình, hắn mở mắt đã nhìn thấy dáng vẻ luộm thuộm của Bảo Khuyên, cô nhìn hắn đầy hoài nghi.
“Ai đã thay quần áo cho tôi?”
Ngạn Thanh ngồi dậy gương mặt ngáy ngủ nói.
“Không biết cô tự thay đấy vừa về tôi đã ngủ rồi, không rảnh rỗi quan tâm đến cô đâu.”
Bảo Khuyên vẫn nhìn Ngạn Thanh bằng ánh mắt nghi hoặc.
“Có thật không?”
“Hay là cô hy vọng tôi làm gì cô, cơ thể gầy gò chẳng có chút gì đẹp mắt đừng hòng tôi nhìn đến.”
Đột nhiên Bảo Khuyên đứng lên cô quên cả chiếc quần rộng của mình mà chỉ tay về phía Ngạn Thanh.
“Vậy ra anh đã chạm vào cơ thể của tôi mới biết tôi gầy hay không gầy, đừng có xảo biện nữa, nói mau anh đã nhìn thấy gì rồi.”
Chiếc quần cứ như thế mà rơi xuống, Ngạn Thanh nhìn theo hướng của chiếc quần, Bảo Khuyên vô cùng xấu hổ, cô nắm chiếc quần lên ấm ức nói.
“Anh mà còn nhìn nữa tôi chọc mù mắt anh đấy.”
Nói rồi cô chạy và phòng tắm, Ngạn Thanh nhìn theo hướng của Bảo Khuyên không nhịn được mà bật cười vì sự đáng yêu của cô.