Hợp Hoan

Mùa xuân lại đến. Từ ngày Dư thân vương bị “ám sát” đó đến nay đã qua một tháng rồi. Như Dư thân vương đã nói, lúc đó hắn chỉ lo cứu ta, nên đã để thích khách chạy mất, vụ ám sát đó ngay cả một đầu mối cũng không có.

Đứng trong hoa viên trăng hoa nở rộ, bỗng nhớ ra ta đã đến Dư thân vương phủ một năm rồi.

Một nỗi sợ hãi không rõ tên bỗng bao phủ lấy ta. Ta sẽ còn ở lại đây bao lâu nữa?

Ta đã mười sáu tuổi, chỉ ở được trong Lễ thân vương phủ có một năm rồi bị đưa tới nơi này. Ta có thể đảm bảo sẽ mãi mãi yêu thương hắn, nhưng còn hắn? Hắn có nhớ tới ta không? Bỗng nhiên phát hiện, Lễ thân vương phủ với ta, chỉ phảng phất như một hồi ức đã xa xôi, hư ảo khó nắm bắt. Vừa nghĩ tới đó, ta liền không thể áp chế được suy nghĩ muốn nhìn thấy hắn. Đúng! Muốn gặp hắn!

Kẻ vốn nhát gan như ta không hiểu sao lại nảy ra ước vọng như thế. Thật muốn được nhìn thấy Ưu tín nhiệm ta, cổ vũ ta. Vì vậy, trong một sáng xuân tươi đẹp, ta lấy cớ muốn về Đoạn Tụ cư, đi ra khỏi vương phủ.

Hôm nay ta đã không còn như xưa không rõ đường rõ phố. Từ lâu ta đã thuộc đường xá nên chẳng cần tốn nhiều công sức cũng tìm được Lễ thân vương phủ. Cẩn thận men theo cửa nhỏ, ta len lén đi vào.

Cửa này xung quanh khá tĩnh lặng, vốn ít người biết. Bình thường chỉ có người trong phòng bếp là hay ra vào, mà giờ này chung quanh cũng như thường vắng vẻ không thanh âm.

Theo trí nhớ, ta theo hướng phòng ngủ của Lễ thân vương mà đi. Vương gia lúc này hẳn đã hạ triều rồi. Nếu theo thói quen hằng ngày, hắn sẽ nghỉ ngơi nơi đó một lát rồi mới tiếp tục xử lý công vụ.

Nếu vương gia có hứng thú, có thể sẽ gọi người tới thị tẩm.

Nghĩ tới đây, ta bỗng nhiên chần chừ. Nếu cứ như vậy chạy tới, vương gia sẽ tức giận đúng không? Nếu như hắn đang cùng người khác giao hoan, bị ta phá quấy, chắc chắn sẽ tức giận, nhưng nghĩ thì vẫn nghĩ, còn chân thì vẫn cứ tiếp tục đi tới phòng nghỉ của vương gia.

“Đứng lại” Tiếng quát vang lên bên tai, ta quay đầu nhìn lại, là Lý Trung đang ở phía sau ta. Nhận ra ta, hắn rất giật mình, chẳng khác gì trông thấy quỷ. Vội vàng tiến tới kéo ta đến chỗ khuất: “Ngươi làm thế nào trở về đây? Vào bằng cách nào? Có chuyện gì sao?”

“Ta, ta muốn gặp vương gia!” Ta thành thật nói.

Lý Trung không thể tin nổi nhìn ta một lát, kéo ta tới trước phòng ngủ vương gia.

Nam nhân trước mắt vẫn như xưa tuấn mỹ thoát tục. Ta chỉ cần nhìn thấy hắn, thì trong lòng đã ngập tràn thứ hạnh phúc không thể nêu tên. Nhìn thấy ta, dường như hắn cũng không hề kinh ngạc, phất tay bảo Lý Trung lui ra, sau đó mới nhìn đến ta, không nói lời nào. Vui sướng ban đầu biến thành sợ hãi, có phải ta đã thực sự khiến hắn tức giận rồi không?

“Nói đi, lần này trở về, ngươi muốn gì? Theo ta biết, hiện giờ ngươi ở Dư thân vương phủ giả dối cũng khá lắm.”

“Ít nhất mỗi người giờ nhắc đến Hợp Hoan sẽ nghĩ tới hành động vĩ đại của ngươi, sau đó nói ngươi trung thành tận tâm. Xem ra kế sách của ta rất hữu hiệu, đúng không?”

Ta im lặng gật gật đầu, thấp đầu thì thầm: “Ta, ta chỉ mong được gặp vương gia một lát thôi.”

Bỗng nhiên trời đất đảo lộn, một lực kéo ta đè xuống. Đến khi ta phục hồi tinh thần, đã bị Ưu đặt ở dưới thân rồi.

“Muốn gặp ta? Muốn ta dùng thứ đó ra sức đâm vào cái mật huyệt *** đãng của ngươi?”

Tuy rằng bị hắn nói đến mức mặt đỏ tai hồng, nhưng ta vẫn gật đầu.

“Thực là đứa quỷ *** đãng. Dư vương thúc không thể thỏa mãn ngươi hả?”

“Chỉ có, chỉ có vương gia, chỉ có vương gia là thỏa mãn Hợp Hoan được thôi!” Mặc kệ tất thảy, ta chỉ muốn hắn sủng ái ta, khiến ta có thể thực sự cảm nhận sự tồn tại của hắn.

Ưu dường như rất thỏa mãn với câu trả lời của ta, khó nhịn được bắt đầu cởi quần áo ta ra, nâng thân thể ta lên một chút, sau đó, đưa cự đại của hắn tiến vào.

“A…ân…. Thật thoải mái…” Ta nghe được tiếng chính mình. Khác với lúc ở dưới thân Dư thân vương giả dối rên rỉ, đây là lời thật từ trong tâm ta. Thứ nóng rực to lớn kia đi thật sâu vào trong cơ thể, khiến ta cực độ vui thích.

Thật tốt quá, Ưu, Ưu hắn đang ở bên trong ta. Đúng, tiến đến, tiến đến nữa đi. Dùng hình cụ rất lớn đó nghiêm phạt ta đi, đem thứ chất lỏng *** đãng đó bắn sâu vào huyệt động tham lam của ta đi!!!

Khoái cảm đã lâu khó có được đưa ta tới cực lạc, sau đó ta lả đi ngất xỉu.

Khi tỉnh lại, thân thể đã được rửa sạch, y phục cũng đã ở trên người. Vương gia vẫn còn bên cạnh ta như lúc trước. Cảm giác hạnh phúc một lần nữa rót đầy thân thể ta.

“Tỉnh rồi?” Thanh âm trầm thấp gợi cảm mê người của vương gia lại vang lên.

“Lần này niệm tình ngươi đang bị thương khó chịu được mệt nhọc như vậy, nên ta đã giúp ngươi tẩy rửa rồi. Lần sau ngươi còn dám ngất xỉu trên giường nữa, ta sẽ ném ngươi ra khỏi cửa.”

Ta vội vàng gật đầu, sẽ không có lần sau đâu. Sau này, ta sẽ luôn luôn bên cạnh ngươi, sẽ không để ngươi sống như khô kiệt thế này.

Tay vương gia bỗng chạm khẽ lên mặt ta, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Chỉ có ngươi là tốt nhất. Ngươi đi rồi, ta không dậy nổi hứng thú với nha đầu nào cả. Có điều lần sau không được một mình chạy về đây. Ta sẽ an bài tốt chuyện của ngươi hiện giờ. Yên tâm, rất nhanh là ngươi có thể quay về rồi. Vụ ám sát lần trước ngươi không chỉ khiến người trong Dư thân vương phủ tín nhiệm, mà còn khiến Dư thân vương bắt đầu hoảng sợ.”

“Hiện tại hắn đang mở rộng chuyện chiêu binh mãi mã. Lập tức thôi, ta sẽ khiến hắn thành quá khứ. Đến lúc đó, ngươi có thể trở về bên ta rồi. Cố chịu đựng, ta còn cần ngươi giúp. Hợp Hoan yêu thương nhất của ta!”

Vương gia ôn nhu quá. Ta đã hoàn toàn đắm chìm vào cãi bẫy ngọt ngào đó rồi. Dù biết rõ đó chỉ là giả dối, ta vẫn không hề quan tâm. Dư thân vương, ngươi chỉ có thể tự cầu phúc thôi.

***

Dường như bị nước sông cuốn đi, khiến ta chỉ có thể giãy dụa trong vô vọng, mặc cho dòng cuốn trôi. Chuyện chung quanh diễn ra quá nhanh, khiến ta không thể hiểu nổi. Ta dường như chẳng phải là ta, chỉ theo ý chí người mình yêu mà hành động.

Ngẩng đầu, rèm xanh vẫn như hôm nào rủ xuống, thật không khác gì một năm trước. Đồ đạc bày biện bốn phía vẫn như khi ta ra đi, ngay cả thắt lưng lụa hôm đó quên mang theo để ở trên chăn cũng không hề thay đổi. Nếu không phải toàn bộ căn phòng sạch sẽ không có lấy một hạt bụi, ta còn tưởng gian phòng này từ khi ta đi không có người đến nữa.

Trong lòng sửng sốt, vương gia thực sự không muốn vứt bỏ ta sao.

Đúng vậy, nơi ta đang ở là căn phòng nhỏ của ta ở Lễ thân vương phủ. Cuộc sống suốt một năm qua ở Dư thân vương phủ, được sủng ái nhất, được người người xung quanh tôn trọng, dường như chỉ là mộng. Đúng, là mộng, là giấc mộng bị chính tay ta bóp nát!!!

Ngồi xuống giường, đến tận bây giờ cơ thể ta vẫn không thể ngừng run rẩy. Lạnh quá, lạnh quá. Ta không muốn đâu, ta không hề muốn hãm hại ngươi. Nhưng mà Hợp Hoan không còn cách nào khác cả!! Vừa nghĩ đến gương mặt phẫn nộ, thất vọng rồi khiếp sợ của Dư thân vương, tâm dường như bị băng giá vây lại, mất hết dũng khí. Kẻ xấu như ta, nhất định sẽ bị đày xuống địa ngục.

Mười ngày trước, cả thủ đô Đông Dương quốc đã trải một ngày kinh hoàng.

Thái tử điện hạ cao quý bị tập kích ở bãi săn. Nếu không phải nhờ Uy Dương Công thế tử Công Tôn Huân liều mình bảo vệ, chỉ sợ thái tử đã trở thành một oan hồn rồi.

Mà mọi đầu mối đều tập trung vào một mình Dư thân vương.

Vì nếu thái tử chết, quyền kế thừa vương vị sẽ ngay lập tức rơi vào tay Dư thân vương. Thế nên mọi điều tra lục soát đều hướng tới Dư thân vương cả. Lại thêm chuyện Dư thân vương từ trước đến nay âm thầm chiêu binh mãi mã cũng rơi vào tay bộ hình, thế nên thượng thư bộ hình Trương Kiếm ngày ngày đều thăng đường thẩm vấn hắn.

Thực buồn cười. Bọn họ chắc không thể nghĩ ra rằng, hành động lần đó tuyệt đối không phải do Dư thân vương làm đâu? Xem ra, những đại nhân vẫn tự cho mình là thông minh kia, cũng dễ dàng bị giả dối che mờ mắt? Hay nên nói, vương gia của ta che giấu quá tài?

Không sai, ngay khi vừa nghe tin ta đã biết việc đó là do vương gia của ta gây nên.

Có điều, vương gia nhà ta làm vậy cũng không phải vì muốn trừ khử thái tử. Làm sao hắn lại muốn trừ khử thái tử được? Trên thế giới này, người duy nhất Ưu sẽ không bao giờ làm hại, ngoài hắn ra chỉ có một mình thái tử mà thôi.

Con người cao quý thanh lãnh như thế, mỹ lệ đến kiêu sa như vậy nên mới có thể hấp dẫn ánh mắt vương gia được. Ý định của vương gia, hẳn là muốn diệt trừ Dư thân vương và Uy Dương Công thế tử. Nói ra thực khôi hài, kẻ chân chính gây án, lại phụ trách điều tra toàn bộ vụ án. Hạ nhân trong vương phủ đều bị bắt riêng thẩm tra, kể cả ta cũng vậy.

Nghe nói, lúc Dư thân vương nghe nói ta bị mang đi đã rất giận dữ, ngày ngày đều phái người nghe ngóng tin tức của ta, rất sợ ta chịu khổ. Hắn không ngờ được ta khi đó lại đang ở trong lòng Ưu phiên vân phúc vũ (cách nói khác của hoan ái). Xin lỗi, xin lỗi. Ta không xứng được với lòng tin của ngươi rồi. Tại sao lại tốt với ta như vậy? Ta chỉ là một kẻ mang tai họa đến cho ngươi mà thôi.

Sáng sớm ngày hôm nay, ta bị đưa đến trước Kim Loan điện, đứng trước mặt rất nhiều người. Lúc đó, ta tự nhiên như không, nói một tràng dối trá. Cái gì mà Dư thân vương vốn đã sớm có tâm mưu phản, cái gì mà Dư thân vương say rượu lỡ lời tiết lộ việc ám sát thái tử. Những điều vớ vẩn đến cả ta cũng không thể tin, tại sao các ngươi lại tin tưởng. Chẳng lẽ bởi vì ta vốn “trung thành tận tâm” với vương gia, đã từng đỡ cho hắn một đao đoạt mệnh sao?!

Thực không ngờ được, Dư thân vương lại không hề bác bỏ lời ta, cũng không gào thét với ta điều gì. Nhưng ánh mắt hắn nhìn ta lại chẳng khác gì dao đâm xuyên qua ngực đau không chịu nổi!!

Đừng như vậy, đừng như vậy! Van cầu ngươi hãy nguyền rủa ta đi, van cầu ngươi hãy đánh ta đi, đừng nhìn ta như vậy! Lạnh quá, lạnh quá! Tâm như bị đâm thủng một lỗ lớn, không thể nào ngăn nổi cảm giác chua chát được. Đừng mà!

“Ngươi đang làm gì!” Lời nói lạnh buốt vang lên bên tai ta, kéo ta ra khỏi hồi ức trở về hiện tại. Ưu lạnh lùng nhìn ta, ta mới phát hiện mình đã đem chăn vo lại, co người kéo hết về một góc giường.

Thả tay ra, vội vàng ngồi dậy, ta không nói gì cả mà nhìn Ưu. Trên mặt hắn chợt có một tia dao động, bỗng nhiên đi tới ôm lấy ta vào lòng. Hạnh phúc đột ngột phun trào, khiến nỗi hổ thẹn của ta tan biến không thấy bóng dáng. Ta cả người cứng nhắc dựa sát vào Ưu, sợ hãi nhìn hắn.

“Không nên có vẻ mặt này, ta ghét nhất như thế. Trông ngươi chẳng khác gì đang bị người ta khi dễ cả.”

“…” Ta vội vàng muốn thay đổi nét mặt, nhưng lại không biết làm thế nào, chỉ luôn nhớ tới đôi mắt như đao nhọn của Dư thân vương kia, không thể nào lộ ra vẻ mặt lấy lòng được cả.

“Chỉ còn ngày hôm nay nữa là xong. Biểu hiện của ngươi ban nãy tốt lắm. Dư thân vương đã bị bắt vào thiên lao. Có lẽ năm ngày nữa sẽ xử trảm. Vương phi và toàn bộ thị thiếp kia có lẽ sẽ bị chôn cùng hắn.”

Ta kinh hoảng, sợ hãi nhìn Ưu. Tại sao, tại sao cả bọn họ cũng phải chết?

Ưu dường như đã hiểu lầm vẻ sợ hãi của ta, dùng thanh âm êm ái chưa bao giờ thấy nói với ta: “Không phải sợ. Ngươi có công vạch trần tội của Dư thân vương, nên ta đã xin hoàng thượng miễn cho ngươi tội chết.”

Ta ngẩng đầu cười cười, lại vùi đầu vào ngực Ưu.

“Ngươi rất sợ sao?” Ưu lại hỏi ta.

Ta không trả lời, chỉ càng tựa sát vào hắn. Dù là chút ôn nhu này là bố thí, thậm chí là lừa gạt, cũng xin ở lại bên ta thêm một chút đi.

“Lần đầu, có cảm giác như vậy cũng là bình thường.” Thanh âm Ưu vẫn ôn hòa như thế.

Nhưng chỉ một khắc sau, hắn đã đẩy ta ra, bắt ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.

Thanh âm Ưu bỗng trở nên nghiêm khắc: “Nhưng mà Hợp Hoan ngươi nghe cho kỹ! Nếu ngươi muốn tiếp tục ở bên ta, hãy tập quen với những chuyện như vậy đi. Dù là giúp ta lấy lòng kẻ khác, dùng chính thân thể ngươi giúp ta, hay giống như lần này hãm hại người khác, ngươi đều phải quen! Ta sẽ không giữ phế vật lại. Vì đây là lần đầu tiên của ngươi, ta cho phép ngươi thương tâm, còn an ủi ngươi. Nhưng sau này, ta tuyệt không cho phép trên mặt ngươi có biểu hiện yếu đuối này. Ta không muốn chỉ vì sự hoảng sợ của ngươi mà hỏng mất công sức bấy lâu! Nghe rõ chưa?”

Nặng nề gật đầu. Chỉ cần là chuyện ngươi muốn ta làm, ta sẽ không khiến ngươi thất vọng.

“Tốt lắm. Ta đi ra ngoài một lát. Ngươi nghỉ ngơi đi.” Vương gia dứt lời liền đứng lên, không quay đầu đi ra khỏi cửa. Tâm lại như rơi vào vực thẳm. Ưu, ngươi đến chỗ thái tử điện hạ sao? Ưu, lúc nào ngươi có thể nhìn lại bên cạnh ngươi, có một Hợp Hoan đây?

***

“Phanh…” Từ phòng vương gia truyền ra tiếng mở cửa lớn quá. Vương gia đã trở về rồi sao. Nhưng ồn ào như vậy, hẳn là hắn ở chỗ thái tử điện hạ đã bị chọc giận rồi. Ta đứng dậy, đi về hướng phòng vương gia. Cứ khi nào vương gia tức giận thái tử điện hạ, khi trở về sẽ trút lên ta. Tuy rằng rất sợ, nhưng ta vẫn ngoan ngoãn đi đến chỗ vương gia.

Nhẹ nhàng đẩy cửa, sợ hãi nhìn vào trong vương gia đang thống khổ nằm trên giường. Trong lòng đau xót, hắn cũng chỉ vì yêu một người mà ngốc đến như vậy. Kỳ thực chúng ta đều giống nhau, người mình yêu lại không hề yêu mình. Không chỉ là không yêu, mà thậm chí còn không buồn để mắt.

Có điều bất đồng là, vương gia có khả năng đoạt lấy người hắn yêu. Còn ta, chỉ có thể vô lực chờ đợi, chờ một ngày hắn có thể quay lại thấy ta có tồn tại, hoặc là, đợi đến khi trở thành vô dụng, bị hắn vứt bỏ.

Nhẹ nhàng lại gần, ôm lấy đầu vương gia, ta cẩn thận hôn lên.

Đúng lúc này, vương gia đột nhiên mở mắt. Trong lòng hoảng sợ, ta muốn buông ra, nhưng vương gia bỗng nhiên đem ta ép xuống dưới thân, ráng sức lột sạch y phục, cuống nhiệt mà hôn, tay cũng cấu lên hai nhũ hoa trước ngực. Ta không tự chủ được, mở rộng hai chân, trước mặt vương gia lộ rõ nơi tư mật.

Vương gia ngay cả nhìn cũng không, tay kia mạnh mẽ thọc vào ba ngón tay. Tiểu huyệt chặt chẽ khô khốc không chịu nổi giày vò như vậy, ta cảm thấy phía dưới chịu một cơn đau đớn đến tận xương tủy, dưới hạ thân ướt át ấm nóng. Chảy máu rồi. Ngoại trừ lần đầu tiên, vương gia chưa từng khiến ta chảy máu, xem ra lần này thái tử đã khiến vương gia vô cùng tức giận.

Dù đau đến chảy nước mắt, ta vẫn đội lấy vẻ mặt mị hoặc nhất, ôn nhu kêu: “Vương gia…”

“Gọi Ưu, Ưu, gọi Ưu!” vương gia phiền loạn kêu lên, vừa nói vừa móc ra nhục đao đã sưng to cứng ngắc, cố sức nhét vào tiểu huyệt vẫn đóng chặt của ta.

“Ô…” Đau quá. Nhưng không thể so được với nỗi đau trong lòng. Ngón tay nắm chặt lấy y bào vương gia, ta nghe lời hắn kêu lên cái tên trong lòng đã gọi hàng trăm hàng nghìn lần. “Ưu, Ưu…”

“Nói ngươi yêu ta, nói ngươi yêu Ưu đi! Là Ưu!” Ưu chuyển động điên cuồng, nhục đao tàn nhẫn xé rách mật huyệt non mềm, máu chảy đỏ ra thay dầu trơn khiến hắn ra vào dễ dàng, ngón tay thô bạo lưu lại trên người ta loang lổ những vệt hồng, nhưng lại bỏ mặc phân thân trắng noãn đã ngẩng cao ướt át.

Lúc này, ta chỉ có thể kêu lên đầy thâm tình: “Ưu, ta yêu ngươi!”

Ưu, ngươi có nghe được không. Đó là tiếng lòng ta đó, Ưu. Nước mắt chảy ngược vào trong. Đắng quá, đau quá. Tại sao ta lại yêu thương ngươi. Nếu như không yêu ngươi, dù là một nam sủng thấp hèn, vẫn có thể sống được.

Thanh Vũ nói rất đúng, tâm chỉ có một, mất đi rồi thì sẽ không còn gì cả. Thế nhưng Thanh Vũ à, khi người nói lời này, trông ngươi rất hạnh phúc, bởi người trong lòng ngươi cũng vô cùng yêu thương ngươi. Còn ta, ta thật khổ sở.

Thắt lưng Ưu đẩy mạnh thêm lần nữa. Một dòng nóng bỏng bắn vào sâu trong cơ thể ta. Đôi mắt cuồng loạn của Ưu cuối cùng cũng bình thản hơn, mộng và thực cách nhau xa lắm, hắn không chút lưu luyến đem phân thân kéo ra khỏi người ta, gục đầu xuống ngủ.

Tâm lại trống rỗng. Ta không muốn chỉ được hắn coi như một thế thân, lại lưu luyến được đối xử như vậy, tình nguyện làm một thế thân. Thực mâu thuẫn. Thân thể vẫn khô nóng khó chịu, chỗ đó của ta vẫn ngẩng cao, hạ thể cũng đau đến không còn cảm giác.

Chậm đưa tay xuống nơi đó, tưởng tượng Ưu đang gọi tên ta kêu: “Bảo nhi, Bảo nhi, ngươi là bảo bối của ta.” Nóng quá, trướng quá, Ưu, Ưu… Trước mắt bạch quang hiện lên, dịch thể mỏng manh bắn ra, tim đập liên hồi.

Qua một lúc lâu, ta mới có thể bình phục lại. Ưu nhắm chặt hai mắt, dường như đã ngủ. Thế nhưng ta biết, hắn vẫn đang đợi. Đợi ta giúp hắn tẩy rửa.

Mặc kệ dịch thể vẫn còn bên trong thực khó chịu, ta tự mình ra hồ nước nóng phía sau phòng lấy nước trong lại, trước giúp Ưu lau đi mồ hôi trên mặt, cẩn thận lau phân thân mềm nhũn lộ ra ngoài y phục thật sạch sẽ, cởi áo ngoài của Ưu ra, giúp hắn chỉnh lại cho thật gọn gàng, cuối cùng mới ra khỏi phòng tự tẩy rửa thân thể chật vật của bản thân.

Trước khi ra khỏi phòng, ta quay đầu nhìn lại gương mặt tuấn lãng mỹ lệ tuyệt trần, dường như còn đang ngủ say, nhắm chặt hai mắt, lòng thấy vừa bi thương, vừa thâm tình, người ta yêu à!

Dù cho trong mắt người, ta chỉ là một đứa trẻ bị mua lại, là thế thân không hoàn chỉnh cho con người cao quý kia. Nhưng ta yêu ngươi, vì ngươi, ta có thể ép bản thân dựa vào lòng kẻ khác miễng cưỡng vui cười, có thể tàn nhẫn đẩy người bất hạnh vào chỗ chết. Kể cả sau này, ta nhất định vẫn sẽ vì ngươi mà làm bất kể chuyện đại nghịch bất đạo gì.

***

Hôm này là ngày Dư thân vương bị xử trảm. Với ta, đây cũng là một ngày cực kỳ trọng đại.

Cũng ngày này mười sáu năm trước, ta đã ra đời trên thế giới này. Cha mẹ đặt cho ta cái tên Bảo nhi, ý rằng ta là bảo bối quan trọng nhất của họ. Từ ngay đó đến hôm nay đã qua mười sáu năm, ta lại là một tên nam sủng chuyên lấy việc hấp thụ dịch thể nam nhân mà sống, hơn nữa lại là một kẻ vong ân phụ nghĩa, lòng dạ nham hiểm.

Đã là người quả không nên làm chuyện xấu. Dư thân vương bị xử trảm đúng vào ngày sinh nhật ta, rõ ràng đây là thiên ý không phải sao. Phật tổ đang nghiêm phạt ta. Từ nay về sau, sinh nhật mỗi năm ta đều không thể an lòng. Ngày đáng ra là vui nhất với người ta, lại là ngày ta đau khổ nhất. Bỗng chợt nhớ ra, việc này với ta mà nói cũng không có ý nghĩa gì. Ta hiện tại đã không thể có sinh nhật nữa rồi.

Trầm mặc khoác y phục vào, sau đó đem nước tới phòng vương gia. Dọc đường đi, ta lo nghĩ, có nên thỉnh cầu vương gia cho ta đi gặp Dư thân vương? Lắc đầu, tại sao phỉa tự mình chuốc lấy khổ cực. Hơn nữa, gặp hắn rồi thì sao? Cầu xin hắn tha thứ? Đừng ngu ngốc, Hợp Hoan à. Ngươi là kẻ tội ác tày trời, còn mong được tha thứ sao?

Khi tới phòng vương gia, vương gia đã tỉnh, mở mắt nằm trên giường chờ ta. Ta vội đi lên, nâng vương gia dậy, hầu hạ hắn rửa mặt, thay quần áo, rồi chậm rãi giúp hắn chải đầu.

“Hợp Hoan!” vương gia đột nhiên gọi.

Ta căng thẳng, lược ngay lập tức bị rơi xuống đất. Trong gương vương gia nhau chặt mày lại. Ta vội vàng nhặt lên, hoảng sợ nhìn hắn. Trong mắt vương gia bỗng nhiên thoáng vẻ phức tạp, bỗng nở nụ cười. “Hợp Hoan, không cần lo lắng như thế, Hôm nay dù sao cũng là sinh nhật ngươi mà.”

“…” Ta kinh ngạc vô cùng. Vương gia làm sao lại biết được ngày sinh của ta.

“Hừ. Không điều tra rõ lai lịch của ngươi, ta có thể yên tâm đem ngươi vào phủ, giao cho ngươi những chuyện cơ mật thế sao?”

Ta lập tức vội vàng gật đầu, trong lòng không hiểu sao lại dậy lên chút hi vọng nho nhỏ.

“Có điều, Dư thân vương hôm nay cũng bị xử trảm phải không?” Thanh âm vương gia chợt dài ra. Tâm nảy lên mãnh liệt, ta thấy trong gương mặt ta thoáng chốc trắng bệch.

Vương gia nhìn bộ dạng này của ta, bỗng bật cười mỉa mai: “Có vẻ như ngươi thực sự quan tâm Dư thân vương nhỉ. Sao vậy? Yêu rồi sao? Hối hận sao?”

Ta vội vàng lắc đầu, vẻ mặt cực kỳ hoảng hốt. Ưu bỗng đứng lên, một tay nắm lấy ta, nắm chặt cằm, con mắt nheo lại, lóe lên vẻ nguy hiểm.

“Hợp Hoan, ta không thích ngươi nghĩ đến người khác. Đừng quên, ngươi chỉ có thể là của ta. Ta có thể đem ngươi cho bất cứ ai, nhưng ta không nói ta sẽ vứt bỏ cho ngươi. Ngươi vĩnh viễn ở trong lòng ta, cũng chỉ có thể vĩnh viễn thuộc về ta mà thôi. Ta không thích chút do dự nào cả. Ngươi nói vậy có đúng không?”

Ta vội vàng gật đầu, trong lòng cười khổ, trước mặt ngươi, ta thật chẳng khác nào búp bê, lúc nào cũng không gật đầu thì lắc đầu.

Lực siết chặt nơi cằm buông lỏng ra, Ưu ngồi xuống cứ như thể chưa phát sinh bất cứ chuyện gì: “Tốt xấu gì ngươi và Dư thân vương cũng đã ở chung một năm rồi, dù sao hắn cũng đã chăm sóc cho ngươi nhiều. Hôm nay hắn lên đường rồi, ngươi cũng nên đi tiễn hắn một đoạn chứ.”

Ta kinh ngạc nhìn Ưu chăm chăm. Có thể sao, ta thực sự được phép gặp hắn?

“Mau chuẩn bị đi, Hiện giờ còn có thể đến thiên lao gặp hắn một lần. Buổi trưa sẽ chém, không còn cơ hội nữa đâu.”

Ta gật đầu, khẩn trương về phòng mình thay y phục. Lát sau, Ưu đã đưa ta tới thiên lao.

Đứng trước cổng thiên lao, ta không khỏi lo sợ. Dư thân vương thấy ta, sẽ có phản ứng ra sao đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui