"Chào anh Lâm, chúng tôi là cảnh sát của khu Trường Lĩnh." Hạ Tử Dương đưa chứng minh thư ra cho người đàn ông trước mặt, hỏi: "Vừa rồi có phải anh báo cảnh sát vì bị xâm nhập trái phép không ạ?"
Việc Hạ Tử Dương đưa chứng minh thư chỉ là thủ tục hành chính, nhưng hắn không ngờ anh Lâm này nhìn hắn tựa như hơi ngẩn người, sau đó lại cầm lấy chứng minh thư nghiêm túc nhìn một lúc rồi mới đáp lại: "Đúng vậy, gọi tôi Lâm Đường là được."
Nói xong khóe môi anh cong lên nở một nụ cười lịch thiệp, trả lại chứng minh thư, đôi mắt đào hoa hẹp dài nhìn chằm chằm Hạ Tử Dương, nói: "Mời cảnh sát Hạ vào."
Hạ Tử Dương bị anh nhìn đến mức hơi run rẩy, lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, bèn dời tầm mắt tránh ánh nhìn của Lâm Đường, dẫn theo thực tập sinh đi sau vào nhà để xem xét hiện trường.
"Anh báo án nói không mất tài sản, ngược lại còn có thêm đồ, xin hỏi là thứ gì?"
Lâm Đường nghe vậy im lặng một lúc mới chần chừ nói: "Một vài... ừm... thứ rất đặc biệt, tôi không dám động vào, anh có thể tự xem." Nói rồi anh dẫn Hạ Tử Dương đi vào phòng ngủ.
Vừa bước vào phòng ngủ, Hạ Tử Dương không khỏi cau mày. Trải qua năm sáu năm phá án, hắn tự nhận mình có chút kinh nghiệm, đã từng chứng kiến vô số hiện trường kỳ quặc nhưng cảnh tượng kỳ dị trong phòng ngủ vẫn khiến hắn rùng mình.
Phòng ngủ không lớn, được trang trí đơn giản, nhưng hiện tại trên chiếc giường lớn trong phòng lại trải đầy cánh hoa hồng đỏ thẫm, những vệt máu loang lổ bắn trên nền gạch hoa cương sáng bóng.
Hạ Tử Dương khom người tiến đến gần quan sát, chỉ thấy mép cánh hoa có màu nâu đỏ, tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc.
Quả nhiên là một chiếc giường đầy cánh hoa hồng được nhuộm đỏ bằng máu.
Hạ Tử Dương không vội vàng chạm vào, hắn quay đầu ra hiệu cho thực tập sinh đi theo sau. Thực tập sinh lập tức đeo găng tay bước đến bên giường, dùng nhíp gắp từng cánh hoa lên bỏ vào túi đựng vật chứng.
Hắn ngẩng đầu định hỏi tiếp, nhưng lại bắt gặp ánh mắt của Lâm Đường chưa kịp thu hồi.
Hạ Tử Dương nhận ra có lẽ Lâm Đường đang nhìn chân mày bên phải của hắn, bèn giơ tay sờ lên, mỉm cười giải thích: "Lúc nhỏ bị rạch một đường nên thành ra chân mày bị đứt."
"Rất hợp với anh." Lâm Đường nở nụ cười khen ngợi.
Hạ Tử Dương cũng nhếch miệng cười, tiếp tục hỏi: "Nghi phạm còn để lại thứ gì khác không?"
"Có." Lâm Đường mím môi, nét mặt trở nên kỳ lạ, ẩn chứa chút chán ghét. Anh đưa tay kéo ngăn kéo tủ quần áo ra.
Hạ Tử Dương thò đầu xem thử, biểu cảm cứng ngắc. Ngăn kéo đầy ắp những chiếc quần lót màu đen, trắng, xám xếp lộn xộn, trên đó dính những đốm trắng lấm tấm, thoang thoảng mùi xạ hương.
Là đàn ông, Hạ Tử Dương chỉ cần nhìn thoáng qua là biết những chiếc quần lót này đã trải qua chuyện gì. Trong những vụ quấy rối tình dục mà hắn từng thụ lý trước đây, cũng có hung thủ để lại dịch tiết trên đồ vật của nạn nhân, nhưng những nạn nhân đó đều là phụ nữ. Lúc này, cảnh sát thẳng nam mới nhận ra thủ phạm trong vụ án này là một người đồng tính.
Hắn quay đầu sang, âm thầm quan sát người đàn ông bên cạnh. Đúng là xinh đẹp, Hạ Tử Dương thầm nghĩ, mặc dù dùng từ "xinh đẹp" để hình dung một người đàn ông có phần khiếm nhã, nhưng hắn không nghĩ ra từ nào khác. Ngoại hình xuất chúng, tính cách cũng có vẻ dịu dàng, thảo nào bị biến thái để mắt tới.
"Vậy anh Lâm có nghi ngờ ai không? Ví dụ như những người đàn ông từng bày tỏ tình cảm với anh?"
"Không có" Lâm Đường cụp mắt, nở một nụ cười bất lực, "Có thể cảnh sát Hạ không biết, tôi là giảng viên đại học, mỗi ngày đều tiếp xúc với rất nhiều sinh viên. Mà với thân phận giảng viên rất dễ khiến sinh viên nảy sinh lòng kính mộ, một số sinh viên không phân biệt được cảm xúc nên sẽ nhầm tưởng thành tình cảm. Vì vậy nếu theo tiêu chí của anh nói thì đối tượng hoài nghi có thể khá nhiều."
Nghe vậy, Hạ Tử Dương âm thầm thở dài, thầm nghĩ quả nhiên đẹp trai cũng chẳng dễ dàng.
Cẩn thận hỏi thêm một vài chi tiết, Hạ Tử Dương và thực tập sinh thu dọn xong vật chứng, chuẩn bị ra về.
Trước khi ra cửa, hắn dặn dò Lâm Đường: "Anh Lâm, anh nên đổi khóa đi. Cửa sổ không có dấu hiệu bị phá hỏng, theo phán đoán ban đầu của tôi, nghi phạm có thể dùng chìa khóa để mở cửa. Nếu gặp người hoặc việc gì khả nghi anh có thể liên hệ với chúng tôi bất cứ lúc nào."
Nói xong hắn định rời đi, nhưng một bàn tay hơi lạnh lại nắm lấy cổ tay hắn. Hạ Tử Dương quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Đường mím môi, do dự một chút, có vẻ hơi ngượng ngùng nói: "Có thể cho tôi số điện thoại của anh được không? Như vậy nếu có chuyện gì tôi có thể trực tiếp gọi cho anh. Bị người đồng giới quấy rối tình dục không phải chuyện gì hay ho, tôi không muốn thuật lại với các cảnh sát khác."
Hạ Tử Dương nghĩ, cũng đúng, nếu bản thân bị biến thái quấy rối, chắc chắn hắn cũng không muốn người khác biết. Hắn muốn lấy điện thoại ra, lúc này mới phát hiện Lâm Đường vẫn đang nắm lấy cổ tay hắn.
Lâm Đường theo ánh mắt hắn nhìn xuống, dường như cũng mới nhận ra, nói một tiếng xin lỗi rồi buông tay ra.
Khi những ngón tay hơi lạnh rời đi khẽ lướt qua mặt trong cổ tay hắn, Hạ Tử Dương cảm thấy hơi ngứa, vô thức dùng tay kia xoa xoa, sau khi trao đổi thông tin liên lạc thì hắn quay người rời đi.
Nhưng hắn không chú ý, khi hắn quay người, Lâm Đường đã dựa vào khung cửa, ánh mắt dính chặt lấy hắn, từ mái tóc ngắn gọn đến làn da màu lúa mì ở gáy, rồi di chuyển xuống dưới, đến phần eo được thắt chặt bởi thắt lưng đồng phục cảnh sát và đôi chân dài trong quần đồng phục. Hàng mi dày cong cong khẽ cụp xuống, ánh mắt tối tăm không rõ.
Mãi đến khi bóng hắn biến mất ở đầu bậc thang, Lâm Đường mới vào trong nhà. Anh giơ tay vừa nắm lấy tay Hạ Tử Dương lên, đưa lên mũi nhẹ nhàng ngửi, nhỏ giọng nói: "Là ý trời ư, anh đã trở lại bên cạnh em rồi."