Ba người cùng nhau dùng cơm tất niên ở nhà bếp.
Khi tiết mục khai xuân thứ bảy trên tivi kết thúc, Cố hiệu trưởng rốt cuộc cũng không gắng gượng nổi nữa.
“Lớn tuổi rồi, không thể thức đêm nổi, ba đi nghỉ ngơi đây.” Dứt lời liền đứng dậy rời khỏi ghế, đi chưa được mấy bước liền nghe thấy Cố Phức Nhiên nói với An Bạch: “Quá không thú vị, hay là cậu vào phòng bồi tôi tâm sự đi.”
Cố hiệu trưởng nghe xong lập tức quay đầu lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm con gái: “Con cảm thấy An Bạch sẽ có hứng thú cùng con nói chuyện phiếm sao? Đừng quấy rầy người ta……”
Còn chưa nói xong lại phát hiện An Bạch đã tắt TV, nhắm mắt theo đuôi phía sau con gái.
Hả? Làm sao vậy?
Không có khả năng, hẳn là bạn học An Bạch quá tốt nên mới không cự tuyệt người khác.
Vừa mới bước vào phòng ngủ, Cố Phức Nhiên lập tức đóng cửa thật kỹ.
Sau đó dùng sức đẩy người nào đó áp sát tường, vẻ mặt kiêu ngạo, điển hình kiểu giám đốc bá đạo: “Bản lĩnh thật lớn nha, dám đùa giỡn tôi ngay khi có mặt ba tôi ở đó.”
An Bạch làm bộ vô tội hỏi: “Nhiên Nhiên không thích sao?”
“Còn rất kích thích là đằng khác.” Cố Phức Nhiên nhịn không được cong khóe miệng, mang đầy vẻ ngọt ngào.
Trong đầu một lần nữa hiện lên một màn hồi nãy, nàng quay đầu hỏi hắn thích người thế nào, hắn canh góc mà ba ba không thể nhìn thấy liền kéo cổ áo lông xuống.
Ngón trỏ thon dài thuận thế chỉ vào dấu hôn bên gáy.
Trong trường hợp này, không biết vì sao Cố Phức Nhiên vừa thẹn thùng lại vừa khẩn trương như vậy.
Trong lòng còn có chút ngọt.
An Bạch nhìn nàng dần buông tay chống trên tường, rồi ngây người nhìn chằm chằm áo lông của hắn đến phát ngốc, hắn không nhịn được mà cười.
“Cho cậu xem lúc tôi còn nhỏ nè, tỷ tỷ đây cũng có lúc thanh thuần đáng yêu đó.” Cố Phức Nhiên nhẹ nhàng xoay người, đi tới giá sách rút ra một quyển album.
Bên trong tất cả đều là ảnh chụp thời thơ ấu của nàng.
An Bạch nghiêm túc nhìn từng trang: Nàng búi tóc củ tỏi hai bên, nàng thắt hai bím, nàng như ánh mặt trời cười to, nàng ngây thơ đáng yêu……
“A, rõ ràng chỗ nào cũng đầy, vì sao chỗ này lại thiếu một tấm?”
An Bạch yên lặng lật đến trang sau, nhìn một ảnh chụp khác lại hỏi: “Tấm này Nhiên Nhiên đang làm gì vậy?”
Lực chú ý của Cố Phức Nhiên trong nháy mắt liền bị hấp dẫn: “Cái này đặc biệt buồn cười nha, tôi từ nhỏ đã là một đứa bé tham tiền, lúc vừa mới học đi chỉ có cách quăng tiền trước mặt tôi thì tôi mới chịu bước đi.
Cậu xem cái mũ đỏ này của tôi nè, rất đáng yêu phải không? Đây là ca ca hàng xóm mua cho tôi đó, lúc còn nhỏ tôi rất thích quấn lấy……”
Còn chưa nói xong, Cố Phức Nhiên liền phát hiện vẻ mặt An Bạch vốn tràn ngập hứng thú đã lập tức trở thành vẻ mặt vô cảm, một mình tự lật đến mặt sau xem.
“Vì sao lại đột nhiên không vui vậy?”Cố Phức Nhiên có thể đoán được nguyên nhân nhưng vẫn không dám xác định.
An Bạch một bên xem ảnh chụp một bên nhàn nhạt nói: “Cái mũ đỏ đó xấu quá.”
“Ui ui, vậy cậu không chê tôi xấu hả?” Cố Phức Nhiên nhướng mày cười cười, khép album lại, đặt mông ngồi vào trong lòng An Bạch.
An Bạch đè lại bàn tay đang đặt trên bụng của hắn: “Đừng, hiệu trưởng ở sát phòng đó.”
Cố Phức Nhiên nhìn hắn bất động thanh sắc mà nói trơn tru như vậy, không nhịn được ở trong lòng hắn cười: “Sao chứ, sát phòng thì sao có nghe thấy cái gì?”
An Bạch không kháng cự được khi nàng cười tươi như vậy, liền cúi đầu hôn nàng một cái.
Cố Phức Nhiên duỗi tay vuốt ve khuôn mặt tuấn lãng của hắn, có chút tham luyến mà nói: “Thật là câu nhân.”
“Không có.” An Bạch nghiêm túc cùng nàng đối diện.
Ngón trỏ Cố Phức Nhiên chọc chọc bờ môi của hắn: “Cậu có biết khi cậu nói vậy càng trở nên câu nhân hơn không?”
An Bạch cầm tay nàng, cắn lên đầu móng tay hồng nhuận của nàng.
Cố Phức Nhiên rút nhanh tay lại: “Cậu có thói quen sạch sẽ, cắn cái gì vậy?”
“Nhiên Nhiên sạch nhất.” An Bạch nâng mu bàn tay nàng lên môi hôn.
“Đáng yêu như vậy, đây là phúc lợi tân niên sao?” Cố Phức Nhiên từ trong lòng hắn đứng lên, đi đến chỗ tủ quần áo: “Tôi đi tắm, cậu cứ tự nhiên, buổi tối nhớ để cửa cho tôi đó.”
Nàng lắc lư cái mông, cất bước đi uốn a uốn éo.
An Bạch vừa nhìn vừa mở miệng nói: “Được, phòng tôi cách đây rất xa.”
11 giờ đêm, bên ngoài tràn ngập không khí vui mừng, pháo hoa nổ sáng rực, mà Cố gia lại im ắng bất thường.
Nhất là căn phòng ngủ ở cuối hành lang có chỉ tiếng rên rỉ mỏng manh cùng với tiếng nước ái muội bí ẩn.
“A…… A……” Cố Phức Nhiên nằm nghiêng, dùng bàn tay che kín miệng mình.
Trong cổ họng phát ra tiếng tên rỉ nho nhỏ.
An Bạch nằm phía sau thúc eo thọc vào rút ra, để một chân nàng gác trên khuỷu tay khiến cho hoa huyệt mở ra lớn nhất có thể.
Đêm nay, mọi thứ đều đặc biệt hài hòa.
Cố Phức Nhiên cũng không có giống bình thường nói mấy lời nói gợi dục, cũng không có thúc giục hắn dùng sức một chút.
Hai người ngay từ đầu liền ăn ý mà giữ yên lặng.
Côn thịt của An Bạch thọc vào rút ra cực chậm, từng cú nhấp đều vững vàng khiến cho người ta có một loại khoái cảm trầm ổn, tựa như nước ấm chậm rãi lan tỏa khắp toàn thân.
“Ưm……” Cố Phức Nhiên nhịn xuống dục vọng muốn rên rỉ ra tiếng, mặc cho khoái cảm ở trong cơ thể không tiếng động tích lũy dần.
Côn thịt thô dài mỗi lần rút ra vẫn giữ cho quy đầu ở bên trong.
Sau đó lại đẩy nguyên cây đi vào hết, thẳng đến trong cùng hoa tâm.
An Bạch nhẹ nhàng đong đưa phần eo, cọ xát hoa tâm làm cho nó lớn thêm ra.
Hôm nay triền miên ôn nhu lâu như vậy, Cố Phức Nhiên tận hưởng sảng khoái đến từ hoa tâm, đôi mắt theo sinh lý mà rỉ nước mắt.
Bởi vì nằm nghiêng mà đâm, An Bạch mỗi lần thọc vào rút ra đều sẽ đụng thẳng đến điểm G.
Mỗi một lần đụng tới, dâm thủy càng chảy nhiều hơn, Cố Phức Nhiên cầm lòng không đậu mà đong đưa vòng eo trước sau, càng giúp côn thịt kích thích khoái cảm càng lớn.
“Ưm…… A……” Cố Phức Nhiên dùng tay đẩy bầu vú qua một bên để cho An Bạch nghiêng đầu xuống ngậm lấy, đầu lưỡi của hắn liếm láp núm vú rồi đánh vòng quanh quầng vú, thỉnh thoảng lại ôn nhu liếm mút.
Khoái cảm không ngừng từ côn thịt thọc vào rút ra tiểu huyệt của nàng.
Nàng rên rỉ càng lúc càng nhiều, ánh mắt nàng mê luyến.
Nàng vì hắn mà chảy xuôi dâm thủy.
An Bạch tham luyến nàng vì hắn mà sinh ra đủ loại phản ứng, trong lòng tràn đầy, vẫn luôn muốn thao nàng, muốn cho nàng vẫn luôn trầm mê với hắn như vậy.
“An Bạch……” Cố Phức Nhiên nhỏ giọng kêu tên của hắn.
Phía sau lưng dựa vào trước ngực hắn, cảm giác tim hắn đập thùm thụp dán vào sống lưng của nàng.
“Tôi đây.” An Bạch dán sát vào lỗ tai nàng, tiếng nói thoảng qua giống như trong mộng.
“Thật thoải mái, An Bạch.” Cố Phức Nhiên lấy tay sờ chỗ hai người kết hợp.
Động tác thọc vào rút ra thong thả ôn hòa, không gây trở ngại cho nàng vuốt ve hai viên cầu no đủ của An Bạch.
An Bạch tận hưởng cảm giác thoải mái tê dại ở chỗ hai viên cầu, kêu rên nói: “Tôi cũng vậy.”
“An Bạch……” Cố Phức Nhiên quyến luyến kêu hắn, hưởng thụ hắn ôn nhu thao nàng.
Người phụ nữ ngày thường mỹ diễm cường đại lại đang nằm ở trong lòng hắn, ỷ lại mà kêu tên của hắn.
An Bạch đắm chìm trong khoảnh khắc này, không muốn cho nó trôi mất.
Côn thịt cũng không có rút ra, An Bạch điều chỉnh tư thế cho hai người cùng một lúc.
Cúi người ôm lấy nàng xoay người, đôi chân thon dài của nàng giống như dây leo cuốn lấy eo hắn.
Cố Phức Nhiên rúc vào cổ hắn, lén lút hỏi: “Hiện tại, cậu có vui vẻ không?”
“Vui vẻ.” An Bạch không thèm suy nghĩ liền đáp, cọ cọ phần cổ.
“Vậy là tốt rồi.” Cố Phức Nhiên thân mật cọ cọ mặt hắn, đột nhiên cười, giống hệt một thiếu nữ mừng thầm.
An Bạch lấy một cái gối đầu lót dưới eo nàng.
Tần suất thọc vào rút ra nhanh hơn, lực đạo cũng tăng thêm.
Môi hôn nàng, đầu lưỡi lưu luyến giao triền, hai người tham luyến liếm mút nước bọt của đối phương.
Lần này làm tình, tiết tấu nhu hòa kéo dài, cho nên khoái cảm đều tích lũy ở bên trong chờ đợi được bùng nổ.
Côn thịt lúc trước chỉ cọ xát giảm bớt ngứa ngáy, hiện tại lại dùng sức mà thao, kích phát ra loại khoái cảm xưa nay chưa từng có, lẫn lộn với dâm thủy.
Cố Phức Nhiên cảm giác bụng mình phình to, chỗ sâu bên trong sắp có một dòng nước mãnh liệt phun ra: “An An, tôi muốn tiểu……”
An Bạch bị lời nói của nàng kích thích đến côn thịt dựng đứng lên, hắn thấp giọng nói: “Ôm tôi, đưa Nhiên Nhiên vào nhà vệ sinh.”
Cố Phức Nhiên nghe lời mà ôm, lại không nghĩ rằng hắn không chịu rút phía dưới ra, cứ thế ôm lấy mông nàng, cắm chặt bên trong rồi đưa nàng đi vào nhà vệ sinh.
“May mắn căn phòng này ở xa cho nên có nhà vệ sinh độc lập.” Cố Phức Nhiên ôm hắn, tay vuốt ve phía sau cái lưng tinh tráng của hắn.
Hắn đi đến nhà vệ sinh rồi nhưng vẫn chưa chịu buông tay: “Buông tôi ra đi.”
An Bạch không nói chuyện, áp nàng ở trên tường tiếp tục thọc vào rút ra.
Bởi vì là tư thế đứng, sức nặng của Cố Phức Nhiên hạ theo xuống, dương vật cắm vào càng sâu.
Nước tiểu lại như muốn tăng thêm.
“Không cần…… Đặt tôi xuống dưới, tôi muốn tiểu……” Cố Phức Nhiên run giọng giãy giụa.
“Tiểu ra luôn đi……” An Bạch ách thanh mệnh lệnh.
“Không muốn……” Cố Phức Nhiên dùng sức đẩy hắn, cảm thấy quá xấu hổ: “Hiện tại, tôi vẫn chưa quen.”
An Bạch liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó rút dương vật ra, đặt nàng ngồi trên bồn cầu, đứng trước mặt nàng nhìn nàng.
Cố Phức Nhiên giương mắt ủy khuất nói, trong mắt gợn đầy nước: “Tôi…… tiểu không được.”
An Bạch âm thầm cắn chặt răng, kéo tiểu yêu tinh chọc người này đứng lên, rồi đẩy nàng áp lên tường dùng sức thọc vào rút ra.
“Nhanh một chút An An, tôi muốn……” Cố Phức Nhiên dùng sức kẹp chặt, thịt mềm đói khát liếm mút côn thịt.
Cơ bắp toàn thân An Bạch căng chặt, hạ thân điên cuồng ra vào, theo tiểu huyệt càng ngày càng gấp.
Lúc hắn lại lần nữa dùng sức thọc đi vào, Cố Phức Nhiên liền cao trào, dâm thủy ồ ạt chảy ra cọ rửa dương vật.
Cố Phức Nhiên một bên dựa vào hắn một bên nghẹn ngào thúc giục: “Bắn cho tôi đi An An, kỳ an toàn sẽ không có việc gì.”
An Bạch nghe xong, tim đập càng lúc càng nhanh, tăng tốc thao nàng.
Cuối cùng gắt gao ôm chặt nàng, bắn hết tinh dịch vào trong cơ thể nàng.
“A……” Cố Phức Nhiên thoải mái than nhẹ, hưởng thụ tinh dịch tưới vào.
Trong lúc hai người ôm nhau, bên ngoài pháo hoa càng ngày càng nhiều, đại khái đã sắp đến 0 giờ.
Cố Phức Nhiên ôm lấy hắn, vú tuyết trắng kề sát ngực hắn, nàng thân mật hôn hôn cái trán của hắn: “Bồi cậu tân niên thứ nhất, cậu lại lớn thêm một tuổi rồi, tân niên vui vẻ, An Bạch.”
Âm thanh An Bạch sau cao trào càng thêm từ tính trầm thấp, cánh tay hắn ôm sát nàng, hôn nàng một cái.
“Tân niên vui vẻ.”