Buổi chiều, Lý Nhược Vũ về nhà, đang nằm úp mặt trên mặt tủ, bên cạnh là điện thoại bàn.
Cái người tự coi là bạn của Giang Hi Thần đang không chút khách khí nằm ở trên sô pha chơi game, bên trong truyền đến âm thanh quen thuộc.
Là ứng dụng game đang hot hiện nay, vương giả vinh quang.
Trong lớp có không ít người chơi, nhưng mà, lúc này Lý Nhược Vũ không có một chút hứng thú.
Cô đang do dự không biết có nên gọi điện thoại cho Giang Hi Thần hay không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Báo với anh một tiếng bình an, thuận tiện muốn hỏi một chút, cái người đàn ông hôi chân này là ai?
Chiều nay, từ cổng phụ đi ra, ở trên xe nhìn qua cổng chính, thấy trước cổng trường đang có mấy người cảnh sát phục chế mấy người đàn ông cầm gậy đang cãi nhau.
Trường hợp này hấp dẫn không ít người vây xem, Lý Nhược Vũ cũng ghé vào trên cửa sổ hướng ra ngoài nhìn lại, bên tai truyền đến tên của mình.
“Đồng chí cảnh sát, con gái nhà tôi bị cái con bé Lý Nhược Vũ đánh nhập viện, bây giờ vẫn còn đang khóc lóc kêu đau, anh nói làm bố mà còn có thể thờ ơ được sao.”
……
Thấy vậy, Lý Nhược Vũ thầm nghĩ: Trách không được cô chủ nhiệm không cho cô học ở trong lớp, hóa ra là phụ huynh Thượng Khánh Tuyết tìm đến trường.
“Ai, nha đầu, em cũng thật lợi hại đấy, nhìn người trông gầy như vậy, thế mà còn có thể đánh bật được năm sáu nữ sinh, còn đả thương bốn người nữa.”
Đối với việc anh ấy trêu chọc , Lý Nhược Vũ cũng chỉ nở một nụ cười mỉm, không nói gì.
Cô mới không phải cố ý muốn đánh nhau.
Xe chạy trực tiếp tới tiểu khu của Giang Hi Thần, lúc đầu cô vốn dĩ không muốn cho người đàn ông xa lạ vào nhà, Giang Hi Thần không ở nhà, chỉ ở một mình, không được an toàn.
Nhưng người đàn ông này lại giữ cửa lại bảo mình là bạn Giang Hi Thần, trước đó thường xuyên tới nhà anh chơi, mặc kệ có bảo cái gì, còn lảm nhảm nói một đống.
Cuối cùng cũng thành công làm cho Lý Nhược Vũ khó chịu phải cho anh ấy vào nhà.
Dù sao anh ấy cũng không nhất định có thể đánh thắng mình.
Tiếp đến, liền xuất hiện cái trường hợp hài hòa này.
Lý Nhược Vũ chống cằm phát ngốc, người đàn ông nằm trên sô pha hơi ngẩng đầu nhìn cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Này, nha đầu, em không thấy chán à? Nếu không để anh đây dạy em chơi game đi.”
“Đừng gọi tôi là nha đầu, tôi tên là Lý Nhược Vũ.”
Người đàn ông lộ ra biểu tình ủy khuất: “ Anh thấy anh Thần gọi em như vậy.”
Lý Nhược Vũ liếc anh ấy một cái: “Chú ấy có thể gọi, nhưng anh thì không thể.”
Người đàn ông càng ủy khuất: “Tại sao?”
“Bởi vì chú ấy đẹp trai còn anh thì xấu.”
“……”
Anh ấy tựa như bị Lý Nhược Vũ đả kích, giận dỗi không cùng cô nói chuyện.
Lúc này, Lý Nhược Vũ quyết định, gọi điện thoại.
Không đến vài giây, Lý Nhược Vũ lại thấy rất dài, cuối cùng thất vọng cúp điện thoại, điện thoại của Giang Hi Thần tắt máy.
Người đàn ông thấy biểu tình của cô, mặt đắc ý, thế mà còn ngâm nga hát.
Hừ, đã thế anh ấy càng không càng không nói cho cô biết là Giang Hi Thần đang vội vã về, chắc bây giờ anh còn đang ở trên máy bay.
Lúc đầu thời điểm Giang Hi Thần gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy còn đang ngồi máy tính ăn gà, vừa nghe thấy ngữ khí sốt ruột của Giang Hi Thần, liền cảm thấy hứng thú.
Muốn nhìn thử xem cô gái trong miệng Giang Hi Thần rốt cuộc là như thế nào, anh ấy đi đến trường học, trong đầu còn nghĩ cô gái này lớn lên khẳng định đáng yêu, tới trường lại nghe được thầy hiệu trưởng nói cô đánh nhau, một chọi sáu, trong đầu hắn liền hiện hình ảnh King Kong Barbie.
Kết quả, không nghĩ tới chỉ là một cô gái gầy yếu, ít nói, nhìn cũng thực ngoan.
Ít nhất thì anh ấy cũng cảm thấy như vậy trước khi lên xe.
Nhưng ở trên xe anh ấy lại phát hiện, cô gái này không phải là dạng ngoan ngoãn ít nói, cô đây là lạnh lùng mà.
Trời đất, Giang Hi Thần đã là người trầm mặc ít nói, lại thêm cô gái không thích nói chuyện, thật sự không thể tưởng tượng nổi thời điểm bọn họ ở cùng nhau, không khí xung quanh có thể tụ lại thành bộ dạng gì.
Lý Nhược Vũ tự nhiên không biết trong lòng hắn đang phàn nàn về cô và Giang Hi Thần.
Điện thoại không gọi được, cô dứt khoát ngồi ở trên sô pha lấy điện thoại nghịch.
WeChat có tin nhắn, là Vương Ngư Nhi ngồi cùng bàn cô nhắn tới.
Tiểu Ngư: Nhược Vũ, may là cậu đi rồi, vừa rồi trong lớp có mấy người đàn ông to con tới tìm một lượt, bảo là tìm cậu, tớ thấy vẻ mặt bọn họ thật dữ tợn, khủng bố chết mất, cậu đắc tội ai vậy?
Tiểu Ngư: Bây giờ cậu đang ở đâu? Có an toàn không? Mấy người đó đi rồi, tớ vừa ra cửa lớp nhìn, ngoài cổng trường còn có mấy chú cảnh sát đang đứng , dưới đất còn thấy vứt đầy gậy, có người nói là tịch thu từ mấy người đàn ông vừa nãy.
Tiểu Ngư: Vừa rồi cô chủ nhiệm có bảo cậu mấy ngày nay xin nghỉ ở nhà, mấy người Quách Phỉ kia thật đáng giận, bọn họ thế mà đi khắp nơi bảo là cậu bị dọa sợ nên phải xin nghỉ ở nhà, đến mấy ngày nữa cậu nhất định sẽ phải nghe một đống lời khó nghe, tốt nhất cậu nên chuẩn bị cho tốt nha.
Đọc đến đây, Lý Nhược Vũ hai mắt híp lại, mấy đứa Quách Phỉ này đúng là muốn đi tìm cái chết mà.
Đáng lẽ sáng nay nên lôi ra đánh cả mới đúng.
Bọn ruồi bọ giống nhau, phiền chết mất.
5 giờ chiều, Lê Dịch đánh trận hồi lâu đang duỗi người, thân hình thon dài chiếm cứ cả sô pha.
Lý Nhược Vũ có chút đói bụng, đứng dậy định vào bếp làm đồ ăn cho mình.
Hôm nay cô định đi ngủ sớm một chút, ngày mai định dậy sớm ra phố đi phát tờ rơi, vừa nãy xem ở trên mạng thấy không ít việc làm, cô đã liên hệ địa điểm rồi.
50 tệ một ngày, nghỉ học một tuần, thì cũng được vài trăm tệ.
“Này, em đi nấu cơm à?”
Vừa mới đánh xong một ván game, Lê Dịch cười hì hì thò đầu qua cái khung cửa.
Lý Nhược Vũ trên tay không ngừng đem gạo cho vào nồi, chuẩn bị xào rau.
“Này, em có nấu cho tôi không?” Lê Dịch thấy cô không để ý mình, lại da mặt dày hỏi.
“Có.” Lý Nhược Vũ nhàn nhạt trả lời.
Lê Dịch vừa nghe, mắt híp không thấy đâu, khen Lý Nhược Vũ vừa xinh đẹp lại vừa thiện lương.
Mà lý do Lý Nhược Vũ làm cơm cho hắn chỉ vì hôm nay hắn đến đây đón mình, ở với hắn cả buổi chiều cũng thấy chán.
Nhưng không nghĩ đến lúc ăn cơm lại gặp phải vấn đề xấu hổ.
“Anh là heo à?” Lý Nhược Vũ tức giận hỏi.
Lê Dịch đầy mặt ủy khuất: “Do em nấu ít quá mà.”
“….” Ha, gia hỏa này ăn liền hai bát cơm, hơn cô gấp bốn lần, thế mà còn ầm ĩ kêu ăn không no.
“Tôi vẫn đói.” Lê Dịch che cái bụng còn lưng lửng nói.
“Buổi tối, đừng ăn quá nhiều, nhanh béo.”
Lý Nhược Vũ một bên dọn bát đĩa, một bên nói.
“Không được, ăn không đủ no tôi cũng không ngủ được.”
Lý Nhược Vũ không để ý tới hắn, dọn sạch sẽ bàn ăn, nhìn người đàn ông đang không vui nằm liệt trên sô pha.
“Anh không đi à?”
Anh ấy không vui lẩm bẩm: “Anh Thần bảo tôi nhìn em.”
“Không cần, buổi tối tôi không ra khỏi nhà, anh có thể đi được rồi.”
“Tôi đói ~~~”
“……”
Một giờ sau, Lý Nhược Vũ nhíu mi nhìn người đàn ông đang ăn trước mặt.
Nhìn qua cao cao gầy gầy, thế nào mà ăn hơn cả heo.
“Anh ăn xong đi luôn đi, có nghe thấy không.”
Lê Dịch miệng đầy cơm, nói chuyện không rõ ràng lắm: “Anh Thần bảo tôi nhìn em.”
Này mẹ nói có phải là đồ ngốc không vậy, nói đến mấy trăm lần, cô ở nhà cực kỳ an toàn, có hắn ở đây mới không an toàn đấy.
Cuối cùng, Lý Nhược Vũ vẫn đuổi hắn ra ngoài.
Quả nhiên, cái tên to con ngốc nghếch đấy, lừa một tí đã thấy cắn câu.
Đem cửa khóa trái, xét hết tất cả cửa sổ trong nhà đã khóa kỹ chưa, cô cầm khăn vào phòng tắm.
Vừa cởi quần ra, cô đau đến mức phải hít ngụm khí lạnh.
Bên đùi cô có một vết xanh tím dài, hình như là do hôm nay lúc đánh nhau, cô bị một người khác đánh trúng, cũng là lý do vì sao cô đánh Thượng Khánh Tuyết đến mức phải nằm viện.
Nếu không chạm vào thì không thấy đau, nhưng lúc cởi quần thì vô tình sượt qua, đau đến không chịu được.
Cô tắm nước nóng xong, vì sợ quần ngủ đụng đến miệng vết thương, liền thay thành váy ngủ, trong nhà cũng đang bật máy sưởi, không bị lạnh.
6 giờ sáng, Lý Nhược Vũ đang ngủ say, thì nghe được tiếng chuông cửa vang lên.
Cô mắt nhắm mắt mở đi đến cửa, bên ngoài truyền đến giọng nói quen thuộc của Giang Hi Thần.
Cô hơi kinh ngạc, không nghĩ anh về sớm vậy, không phải là nửa tháng nữa mới về sao?
Cửa mở, Giang Hi Thần kéo hành lý vào nhà.
Vảo nhà thấy cô đang dụi mắt, mắt nỗ lực muốn mở to ra, vài lần như vậy nhưng không có kết quả.
Anh thấy cô chỉ mặc đúng váy ngủ mỏng, mở miệng bảo cô về phòng ngủ.
Lý Nhược Vũ đang mơ hồ cũng không từ chối, liền trở về phòng.
Giang Hi Thần nhìn cô về phòng, khóe mắt vô tình nhìn cặp chân dài thẳng tắp của cô.
Anh nheo mắt, cưỡng chế bản thân đem ánh mắt thu hồi.
Giang Hi Thần luôn luôn tự chủ rất mạnh lần đầu tiên cảm thấy có chút vô lực.
Mắt anh lướt lên bắp chân cô, cuối cùng nhìn đến đuôi váy, Giang Hi Thần phát hiện một tia không thích hợp.
“Nha đầu, em chờ một chút.”