Để thưởng cho cô vì đã nói dễ nghe như vậy, Giang Hi Thần quyết định, đưa cô đi ăn ngon.
Ngồi trên xe, Lý Nhược Vũ nhìn khóe miệng Giang Hi Thần vẫn luôn treo ý cười, trong lòng có chút bồn chồn.
Sao cô lại có cảm giác bản thân chuẩn bị đi vỗ béo để lên bàn mổ nhỉ.
Giang Hi Thần tự nhiên cũng cảm giác được ánh mắt của cô đang nhìn chằm chằm vào mình, cười hỏi: “Làm sao vậy?”
Tay Lý Nhược Vũ nắm dây an toàn, nói: “ Chú ơi, cháu phạm lỗi lớn như vậy, chú không mắng cháu, ngược lại đưa cháu đi ăn, cháu cảm thấy hơi bối rối.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Hi Thần hỏi ngược lại: “Tôi mắng em, thì trong lòng em mới dễ chịu?”
Lý Nhược Vũ nghĩ, lắc đầu, dù sao cô cũng không chịu khổ tâm, bị mắng có khi còn cảm thấy mất mát.
“Trong chuyện này, em tuy rằng có khuyết điểm, nhưng cũng không làm sai, tôi còn muốn khen em, đã bảo vệ bản thân rất tốt.”
Nếu đổi lại là anh nghe thấy Lý Nhược Vũ phải nhập viện, có lẽ anh cũng sẽ giống như vị phụ huynh kia, cầm gậy đi đập chết mấy người kia.
"Kỳ thực, hiện tại em có thể đánh giá việc mình làm là sai hay đúng. Không ai là không mắc sai lầm. Chỉ cần sau này thay đổi, không việc gì phải mắng em cả."
Lý Nhược Vũ bĩu môi, phun ra một câu: “Chú đúng không hổ là học bá, ngay cả phương thức giáo dục con cái cũng không thấy giống nhau.”
Những lời này lại làm mặt Giang Hi Thần nháy mắt đen.
“Tôi không phải đang giáo dục con cái…”
Không biết có phải hay không Lý Nhược Vũ trong lúc vô ý một câu chọc tới anh, tóm lại, về sau Giang Hi Thần giống như có điểm không vui.
Mà anh không vui, xui xẻo khẳng định lại là cô.
Ăn cơm xong về đến nhà, mới vừa ngồi ở trên sô pha, Giang Hi Thần liền hỏi.
“Bài kiểm tra 8 điểm lần trước, giáo viên toán của em hẳn đã chữa rồi đúng chứ.”
Lý Nhược Vũ có thể cảm nhận được không khí đang từ nắng thành nhiều mây ngay trong nhà.
“Chữa rồi ạ.”
“Tốt, tôi sẽ in cái đề đấy ra, em cầm bút vào phòng sách làm lại đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“……”
Hu hu, đúng là không cho mình đường sống mà.
Giáo viên toán chữa, nhưng cô cũng không có nghe mà.
Bất quá lời này cũng chỉ dám kêu ở trong lòng, hiện tại Lý Nhược Vũ vẻ mặt đau khổ, tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn thành thật cầm bút và giấy nháp tới.
Trong phòng sách, Giang Hi Thần ngồi ở trước máy tính, tay nhanh chóng đánh xong, không lâu sau, bên cạnh máy in có tiếng vang.
Lý Nhược Vũ đứng trước bàn làm việc, nhìn tờ giấy ra khỏi máy in, trong tay vẫn còn hơi ấm.
Bài thi này, phỏng tay!
Cô đang lo lắng không biết giải quyết như thế nào, bỗng nhiên một bàn tay to vươn đến trước mặt, trên tay cầm một chiếc đồng hồ báo thức xinh xắn.
“Dựa theo thời gian kiểm tra đi.”
Giang Hi Thần thanh âm trầm thấp, trong lòng Lý Nhược Vũ không khỏi choáng ngợp.
Nhìn Lý Nhược Vũ đang ngồi trên bàn cầm cuộn giấy trắng và không thể nào xuống tay.
Giang Hi Thần tâm tình tốt không ít, hừ, giáo dục con cái, thế nào cũng phải làm cho cô biết giáo dục con cái là như thế nào.
Cái bàn cong cách đó gần hai mét là của Lý Nhược Vũ.
Trên mặt bàn ngoại trừ giấy nháp thì còn có bút nước, bài thi nóng hổi vừa ra, thì không còn gì cả.
Giang Hi Thần ngồi đối diện cô, dựa vào ghế, trong tay cầm ipad không biết làm gì.
Lúc mới bắt đầu, Lý Nhược Vũ còn làm bộ làm tịch cắn đầu bút, nghiêm túc đọc đề
Viết mấy cách làm, tất cả đều là lần trước Giang Hi Thần dạy cho cô.
15 phút trôi qua, Lý Nhược Vũ liền ỉu xìu, nằm trên mặt bàn ủy khuất.
“Chú ơi, vừa nãy hình như cháu ăn nhiều, bị đau bụng rồi, muốn đi vệ sinh.”
Giang Hi Thần đang ngồi xem tài liệu.
Nghe giọng cô làm nũng, ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt tinh xảo nhíu lại, đôi mắt hạnh tròn xoe tỏ vẻ đáng thương.
Giang Hi Thần biết cô đây là giả vờ, cúi đầu nói: “Cố chịu chút.”
“……” Việc này... Có thể chịu đựng.
Giang Hi Thần trước mặt cô lúc này không phải là chú Giang ôn nhu tốt bụng nữa rồi.
Năm phút sau, bài thi vẫn là như cũ, ngoại trừ mấy cậu trắc nghiệm, tất cả đều trống.
“Chú ơi, nhịn không được.”
Lý Nhược Vũ không buông tay lại lần nữa nói.
Giang Hi Thần đầu cũng chưa nâng, tiếp tục không nói gì.
“Chú ơi ~”
“Đi đi.”
Giang Hi Thần vừa nói xong, Lý Nhược Vũ đứng hẳn dậy, chạy ra khỏi phòng sách.
Giang Hi Thần nhìn cánh của bị đóng lại, để ipad lên bàn, duỗi tay cầm lấy bài thi, nhíu mày nhìn.
Búng nhẹ bài thi, như đang búng trán Lý Nhược Vũ, ghét bỏ nói: “Còn bảo là giáo dục con cái, nếu về sau con tôi mà như thế, tôi trực tiếp cầm chổi lông gà với thắt lưng ra đánh.” (Tiểu Nhan: ghim câu này vào nhé, để về sau anh có thế không?)
Nói xong, đột nhiên nhớ tới cái gì.
Để bài thi lên bàn, đứng dậy ra khỏi phòng sách.
Lý Nhược Vũ đem cửa nhà vệ sinh khóa trái, mông ngồi lên nắp bồn câu, lấy điện thoại giấu trong di động ra.
Mở WeChat, tay nhanh chóng gõ.
Bàn ngồi cùng bàn, mau cứu mạng, cậu chụp cho tớ đáp án bài thi toán lần trước đi, cần dùng gấp.
Cô không xác định là bạn ngồi cùng bàn lúc này đang ngồi học hay là đang chơi điện thoại.
Nhưng lúc này, chưa bao giờ cô lại hy vọng mong cô ấy hiện tại đang cầm điện thoại cùng bạn trai ân ái.
Đang nghĩ, điện thoại rung một tí.
Tiểu Ngư: Làm sao vậy?
Lý Nhược Vũ: Tạm thời đừng hỏi nhiều, cậu chụp hộ tớ, tới muốn đáp án chính xác.
Bạn cùng bàn ít nhất làm việc hiệu rất nhanh, không đến một phút, hình ảnh bài thi liền được gửi.
Lý Nhược Vũ lần đầu tiên xem cẩn thận bài thi, thậm chí vận dụng hết não mình để nhớ đáp án.
Đang lúc cô đang cố gắng nhớ đáp án đề thi, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Lý Nhược Vũ một bên nhìn một bên nói: “Chú ơi, cháu bị đau bụng, chú chờ cháu một lát.”
“Em đã vào trong đấy năm phút rồi, đáp án vẫn chưa nhớ được sao?” Giọng Giang Hi Thần ở bên ngoài vang lên, trong giọng nói không giấu được ý cười.
Những lời này vừa nghe được khiến Lý Nhược Vũ sợ hãi, quay đầu nhìn bốn phía, thậm chí còn nhìn về phía nóc nhà.
“Chú, có phải chú ở bên ngoài nhìn lén cháu đúng không?”
Lý Nhược Vũ có chút tức giận.
“Không cần nhìn lén tôi cũng biết em ở trong đó làm gì, cẩn thận đừng làm rơi điện thoại trong toilet.”
Nói xong, bên ngoài không còn tiếng động gì, không lâu sau, truyền đến tiếng mở và đóng cửa, nghra thì hình như là anh đã vào phòng sách.
Lý Nhược Vũ có chút ngạc nhiên không biết tại sao Giang Hi Thần biết cô có điện thoại..
Cô tự nhận là cô che giấu rất khá.
Đã bị phát hiện, cũng không cần phải đọc lại đáp án, bị anh dọa một đốn như vậy, đáp án mà cô vừa mới ghi nhớ hiện tại quên sạch.
Cô bực bội đứng dậy đi ra khỏi phòng tắm.
Đi vào phòng sách, cô thăm dò đi vào, vừa lúc đối mặt với đôi mắt có ánh cười của Giang Hi Thần
Cô giả vờ là đứa trẻ ngoan, đi vào.
“Chú.”
Giang Hi Thần trầm ngâm liếc nhìn túi quần bị áo len che kín.
"Muốn hỏi tại sao tôi biết em có điện thoại di động?"
Lý Nhược Vũ cắn môi, gật đầu.
"Giáo viên chủ nhiệm của em nói với tôi rằng em mang điện thoại tới trường, bảo tôi nhớ tịch thu."
Lời này nói ra khiến Lý Nhược Vũ cả người cứng đờ.
“Không cần lo lắng, tôi sẽ không thu điện thoại của em, đối với tôi, em không phải trẻ con.”