Họp phụ huynh cho bà xã

Sau khi cô chạy được vài mét, những người đó liền phản ứng lại, mắng to một tiếng: Mẹ nó.
Mười mấy nam sinh liền đuổi theo cô.
Lúc này, khoảng cách giữa con trai và con gái lộ ra.
Lý Nhược Vũ cảm thấy mình chạy nhanh, nhưng những người phía sau còn nhanh hơn cô.
Đặc biệt là nam sinh 1m90 kia, anh ta một bước, tương đương việc cô bước một nửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những hành khách đang đứng xung quanh họ đã tránh ra một bên.
Nhưng Lý Nhược Vũ chính là cố tình chạy vào đám người đó.
Cô gầy và nhỏ con, nếu chạy trên đường một mình thì chắc chắn sẽ gặp nạn, nhưng nếu đi giữa đám đông thì cô có lợi thế hơn những người đó.
Mà lúc Giang Hi Thần đến, chính là thấy một màn như vậy.
Cô gái nhỏ chạy phía trước, một người đàn ông to lớn ở phía sau đang vất vả xuyên qua đám người, phía sau còn có vài nam sinh, mái tóc nhuộm xanh lá liễu đỏ, nhìn mặt không muốn bỏ qua chuyện này.
Lông mày anh cau lại ngay lập tức.
" Lê Dịch, lái xe nhanh hơn."
Ban đầu, anh đang viết luận văn ở nhà, thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ giáo viên chủ nhiệm của nha đầu, nói Lý Nhược Vũ bị chặn ở cổng trường, cô ấy đang ở nhà nên không thể đến được. Là trong lớp có người gọi và báo cho cô ấy.
Nghe vậy, Giang Hi Thần còn không có kịp thay quần áo, liền mặc nguyên quần áo ở nhà, cầm áo khoác lông vũ chạy ra ngoài.
Vào thang máy liền gọi cho Lê Dịch, bảo anh ấy lái xe máy đến.
Bây giờ đang là khoảng 9 giờ, là giờ cao điểm tan học của học sinh, việc lái xe chắc chắn bị tắc đường, xe buýt còn chạy chậm hơn, đây là phương tiện giao thông nhanh nhất bây giờ.
Cách Lý Nhược Vũ ở vỉa hè đối diện không xa, Lê Dịch dừng xe, Giang Hi Thần xuống xe, xe đạp dựa vào lan can dễ dàng nhảy lên.
Đi qua dòng xe cộ, nhảy qua lan can một lần nữa, gặp Lý Nhược Vũ đang chạy về phía mình.
Đỡ lấy cô, nhưng Lý Nhược Vũ chỉ lo vùi đầu chạy về phía trước, nơi nào chú ý tới anh, chính là Giang Hi Thần nắm lấy cánh tay của cô, theo bản năng liền hướng đá về phía người đó.
Không nghĩ tới thân thủ của đối phương rất tốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trực tiếp chặn chân cô: "Nha đầu, là tôi."
“Chú.” Lý Nhược Vũ kinh ngạc thở hổn hển.
Dưới ánh đèn đường, cô có thể nhìn thấy những người kia đang đến.
Lúc này, những người đàn ông phía sau đã đuổi kịp.
Tất cả bọn họ đều giống như suýt chút nữa chạy trối chết, vừa nhìn đẽ biết toàn là thiếu niên nghiện internet không chịu hoạt động.
Mấy thiếu niên  vây quanh Lý Nhược Vũ và Giang Hi Thần, tóc đỏ đi đầu thở hổn hển chửi rủa cô: "Mày cứ chạy đi, mẹ nó, tao gần như kiệt sức rồi."
Chửi xong nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh, anh ta hơi sửng sốt: "Mày là ai?"
“Chú của cô ấy.” Giang Hi Thần bình tĩnh nói đem Lý Nhược Vũ bảo vệ phía sau.
Nói đến đó, mấy tên côn đồ đều sửng sốt, ôi chao phụ huynh.
Điều này họ không nghĩ đến.
Nam sinh vừa rồi bị Lý Nhược Vũ tát một cái cũng đuổi kịp, một nửa mặt đã sưng lên, có thể thấy được Lý Nhược Vũ đã nỗ lực như thế nào.
“Anh Minh, để em giết chết con nhóc đó.”
Đứng yên không thể khiến anh ta nguôi giận.
“Phụ huynh con nhóc này đến rồi.”Một trong hai người túm lấy hắn đang muốn tiến lên đấm cô.
“Em không quan tâm phụ huynh con nhóc này gì cả, có đánh chết em, hôm nay mà thả con nhóc kia đi, họ ông đây viết ngược.”
Thằng nhóc bị đánh đã sớm phát hỏa, bây giờ cảnh sát tới cũng phải chờ hắn đánh xong mới nói.
Dù sao cũng không phải là chưa đi đến quá cục cảnh sát, mặc kệ như thế nào, mặt mũi trước của hắn trước mặt anh em mới là nhất.
Nam sinh kia cũng không ngăn cản, thằng nhóc bị đánh đã vọt lên, vung nắm đấm, nâng chân đánh Lý Nhược Vũ ở phía sau Giang Hi Thần.
Không nghĩ đến, Giang Hi Thần biết võ, giơ chân đá trước ngực hắn, trực tiếp đá văng người này ra ngoài.
Lúc này Lê Dịch cũng đã dừng xe, giọng điệu mang theo ý cười: "Tới tới tới, ngượng quá, cho tôi vào."
Những nam sinh đang quây xung quanh không hiểu nhìn về phía anh ấy.

Lê Dịch liền nhân cơ hội đi vào.
Mặt còn mang ý cười, nhìn về phía Lý Nhược Vũ nói câu: “Tiểu mỹ nữ, đã lâu không gặp.”
Lý Nhược Vũ không nói nên lời, cảnh tượng này ... đây là lúc chào hỏi sao!
Lúc này, nam sinh bị đạp xuống đất đứng dậy, những người khác cũng phản ứng lại, tất cả đều lộ ra vẻ dữ tợn.
Lê Dịch lập tức đứng lên, cười nói: "Chờ một chút, chờ một chút, các anh trai có chuyện từ từ nói."
“Không có nói gì hết, ba người hôm nay đừng hòng rời đi.”Nam sinh vừa rồi bị Lý Nhược Vũ tát một cái, lại bị Giang Hi Thần đạp một chân, tức giận quát.
“Em trai, đừng kích động, có chuyện từ từ nói, em trai không đánh lại được, còn không bằng xử lý trong hòa bình, hiện tại đang là thời đại yên bình, đừng nên bạo lực.”
Lê Dịch đối với mấy tên này, giọng nói vẫn là nhẹ nhàng tự nhiên, thậm chí còn có chút dáng vẻ lưu manh.
“Đánh, hừ, con nhóc kia đánh tôi trước.”
Lý Nhược Vũ từ sau lưng Giang Hi Thần lộ ra đầu nhỏ, trừng hắn một cái: “Xứng đáng.”
Vừa dứt lời, bàn tay to đã đưa, ấn đầu cô ra sau lưng.
“Em thành thật một chút.” Giang Hi Thần quay đầu nhìn nha đầu nói.
Thật đúng là không sợ trời không sợ đất, nếu cô có thể đánh, có thể đánh thắng được mười mấy nam sinh này.
Lý Nhược Vũ bị quát lớn, bất mãn bĩu môi, không dám nói chuyện.
Giang Hi Thần quay lại đầu, nhìn về phía hắn, hỏi: “Cô ấy vì sao lại đánh cậu?”
Không đợi nam sinh kia mở miệng, cái đầu nhỏ phía sau lại lộ ra nói tiếp:” Anh ta nói chuyện cực kỳ ghê tởm.”
Giang Hi Thần nhíu mày, đem đầu cô ấn lại trở về.
“Nếu cậu không đuổi theo nha đầu nhà tôi, nha đầu nhà tôi cũng không động thủ trước.”
“Đúng rồi, tiểu mỹ nữ tuy rằng tính tình bạo lực, nhưng cũng không tùy tiện đánh người.” Lê Dịch ở bên cạnh phụ họa.
“Đại ca, nếu có gì muốn nói với bọn họ, chúng ta đánh trước, mười mấy người chúng ta làm sao có thể địch được sao?"

Lê Dịch ngăn cản nói: “Này, tôi nói cho các cậu biết, các cậu đừng xằng bận, đây là trên đường lớn, nếu là thật muốn đánh, thì vào hẻm nhỏ đi, nếu không sẽ rất dễ dàng thu hút cảnh sát. "
Hai phút sau, Lê Dịch nhìn nhìn hẻm nhỏ bốn phía không có một bóng người, vừa lòng gật gật đầu.
“Nơi này cũng không tệ lắm, không có người, cũng không có cameras, chờ các cậu la hét cũng không có ai tới.”
Vừa dứt lời, liền nghe được nam sinh đi đầu mắng : “Mẹ nó, nói ai gào đấy, các anh em, lên đánh đi.”
Vừa nói, một vài người lao về phía Lê Dịch.
Ai biết Lê Dịch vừa rồi còn tươi cười, lập tức lui về phía sau mấy bước.
"Ơ ơ, đừng đánh tôi, tôi không chọc cậu, cậu đánh anh ấy đi, đánh anh ấy."
Nói xong vươn tay chỉ Giang Hi Thần, vừa nói vừa lui về phía sau, đi ngang qua Giang Hi Thần, thuận tay kéo Lý Nhược Vũ sang một bên.
“Này, anh làm gì vậy.” Lý Nhược Vũ bị Lê Dịch kéo lại, nhìn vài người nhào về phía Giang Hi Thần đánh, trong lòng cuống lên.
Đây rốt cuộc là đồng đội ngu như heo mà, còn chưa bắt đầu đã đem đồng đội đi bán.
Cô muốn tiến lên đi giúp Giang Hi Thần, lại bị Lê Dịch giữ chặt.
“Này, em đi làm gì, bọn họ sẽ đánh em mất.”
“Anh tránh ra cho tôi.” Lúc này Lý Nhược Vũ đối với anh ta không có một chút ấn tượng tốt gì cả, rốt cuộc là người tham sống sợ chết.
“Em đừng giận, anh Thần đánh được.”
Lý Nhược Vũ không tin, trong mắt cô chỉ có kia mười mấy người cùng xông lên, nếu biết đánh, cũng không thể cân được hết.
Ngay sau đó liền nghe được tiếng a a a kêu thảm thiết.
Làm Lý Nhược Vũ trong lúc nhất thời sửng sốt, Lê Dịch nhân cơ hội vội vàng giải thích bên tai cô: “Chú em hồi học đại học chính là phó câu lạc bộ Tae Kwon Do, người bình thường đều đánh không lại anh ấy.”
 Lý Nhược Vũ nhìn đám người xông đến, sai đó bị Giang Hi Thần đá văng, lại xong đến xong bị đá, lại đá tiếp…
Hình như là rất lợi hại, có vài người bị đá không dám tiến lên lần nữa.
cái nam sinh đều đá có chút không dám tiến lên.
“Hắc hắc, lợi hại đúng không.”
Lý Nhược Vũ nhìn bộ dáng đắc ý Lê Dịch, trừng mắt nhìn anh ấy.
“Anh không biết đánh, đắc ý cái gì.”
“Ai nói tôi không biết đánh, tôi nói cho em biết tôi chính là trưởng câu lạc bộ Tae Kwon Do!”

Lý Nhược Vũ vẻ mặt không tin: “Vậy sao anh không lên?”
Lê Dịch ngượng ngùng gãi đầu: “Hôm nay mặc đồ không tiện lắm, giả sử tôi mà giơ chân lên, lộ cái quần cũng đủ mất mặt rồi.”
Lý Nhược Vũ lười đến lại để ý tới việc anh ấy đang ngụy biện, lo lắng nhìn đám người kia.
Cô không nhìn rõ Giang Hi Thần ra tay bằng cách nào, nhưng thỉnh thoảng nghe được những tiếng la hét và than khóc lại chứng tỏ rằng tình thế đang nghiêng về phía Giang Hi Thần.
“Thật ra tôi cũng không cần phải hỗ trợ, gần đây chú nhóc đang chuẩn bị luận văn, vội đến sứt đầu mẻ trán, đánh nhau cũng tốt, vừa lúc để anh ấy phát tiết một chút, chú của em vồn là người nhàm chán, bình thường lời nói thốt ra đã thấy quý rồi, chẳng ai biết cậu ấy suy nghĩ cái gì, có người ở đây, cho phát tiết cũng tốt.”
“Anh không giúp đỡ thì đừng có nói chuyện lung tung.”
Trong lúc nói, cô ném cặp cho Lê Dịch, cởi áo khoác xuống, nhặt áo len lên, lợi dụng lúc Lê Dịch sững sờ nhặt áo khoác, cô tiến lên đá nam sinh ngoài cùng ra.
Nắm lấy vai một nam sinh khác kéo lại, co một chân rồi thúc vào eo anh ta.
Động tác nhanh nhẹn, tàn nhẫn.
Lê Dịch xem rồi chậc lưỡi, xem ra tiểu nha đầu này cũng không đơn giản.
Hơn chục nam sinh này đều là học sinh, thật ra cũng chỉ là hổ giấy, người biết đánh nhau cũng chỉ là số ít.
Vài phút sau, Giang Hi Thần với Lý Nhược Vũ ngồi xổm một bên, chân vẫn còn run run chưa đứng dậy được.
Giang Hi Thần dừng lại, thở hổn hển, cau mày mắng cô: "Ai bảo em qua đây."
Lý Nhược Vũ rụt cổ, lui về phía sau Lê Dịch, không dám nhìn mắt Giang Hi Thần đang tỏa ra khí lạnh.
Chú giận lên thực sự rất khủng bố.
Giang Hi Thần kỳ thật có chút giận dữ, vừa nãy nhiều người nên anh không có thời gian để ý cô, ở đây toàn là con trai, nếu mà đánh một quyền vào thân hình gầy gò của cô, làm sao có thể chịu đựng được?
Đến lúc đấy lại bầm dập hết người.
Trong đầu Giang Hi Thần hiện lên cảnh tượng ngày hôm đó từ Đức trở về, đùi trắng như ngọc ...
Hít một hơi thật sâu, dò xét xung quanh, phát hiện tóc đỏ, thờ ơ hỏi:
“Muốn đánh nữa không?”
Người kia bị đá ôm bụng, liều mạng lắc đầu.
“Trở về nói với cô ấy, nếu còn muốn bắt nha đầu không bỏ, lần sau không chỉ đơn giản là nằm viện đâu.”
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận