Ngày hôm sau, Lý Nhược Vũ dậy sớm để gây ấn tượng với Giang Hi Thần
Ít nhiều trong phòng còn có hệ thống sưởi, nên cũng không quá khó để ra khỏi giường.
Cô trần truồng ngồi trên giường, một tay chống má, ngơ ngác nhìn bầu trời đầy sao trên chăn bông.
Thật sự xấu hổ khi không có quần áo để mặc.
Bộ đồ hôm qua ướt quá không mặc được,trong cặp vẫn còn một bộ nhưng là đồng phục học sinh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu cô mặc đồng phục của trường, sẽ nói lên quá khứ của cô.
Có cần phải mặc đồng phục ở nhà không ?
Do dự hồi lâu, cô thở dài, lấy bộ đồng phục học sinh trong cặp sách bên cạnh ra, mặc lại.
Xem ra cô đang tìm cách kiếm tiền để mua hai bộ quần áo trong những ngày qua.
Bởi vì trong hai tháng để mua được chiếc điện thoại này, cô đã phải tiết kiệm rất nhiều tiền.
Ở trong trường học, cô cơ bản một ngày ăn hai bữa cơm, năm ba cao trung, chủ nhiệm lớp hận không thể đem một phút bẻ thành một giờ dùng, sao có thể cho cô thời gian kiếm tiền.
Lý Nhược Vũ lắc đầu, cưỡng bách chính mình không vì tiền phát sầu.
Đứng dậy ra phòng ngủ, đúng lúc nhìn thấy Giang Hi Thần từ bên ngoài chạy về, đang đứng ở hành lang thay giày.
Lúc này trên mặt vẫn còn ửng hồng, anh mặc bộ quần áo thể thao trắng đen, giày thể thao màu đen, chỉnh tề, có vẻ càng thêm cao lớn.
“Chào buổi sáng, sao em dậy sớm vậy?” Giọng anh vẫn còn thở hổn hển.
Lý Nhược Vũ vẻ mặt ngoan ngoãn gật đầu nói: “Chào buổi sáng, còn tốt ạ, cháu ngày thường vẫn luôn dậy sớm”.
Rõ ràng là nói dối, cô lại mặt không đổi sắc, thẳng đến về sau cô mới biết được, những lời về rời giường sớm là có bao nhiêu vả mặt.
Giang Hi Thần cũng không để ý, đem mấy cái bánh bao hấp cùng hai quả trứng vịt Bắc Thảo với cháo thịt nạc đặt ở trên bàn.
Anh nói: “Em đi rửa mặt trước đi, xong lại ăn sáng.”
Lý Nhược Vũ gật đầu, đi vào phòng tắm rửa mặt, đúng lúc nhìn thấy Giang Hi Thần cầm một bộ quần áo ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xem ra là muốn tắm rửa.
Cách hai người gật đầu chào hỏi, tuy rằng không còn ngượng ngùng như khi mới đến hôm qua, nhưng vẫn rất lễ phép.
Vào phòng tắm Giang Hi Thần đem quần áo sạch đặt trên máy giặt.
Lúc tắm, ánh mắt anh rơi vào bộ đồng phục học sinh màu xanh lam ngâm mình trong chậu nước trên mặt đất bên cạnh, vẻ trầm tư.
Ăn sáng xong, Lý Nhược Vũ ngoan ngoãn nói trở về phòng đọc sách.
Giang Hi Thần gật đầu đáp ứng.
Anh biết cô nói đọc sách chỉ là cái cớ, nhưng anh cũng không vạch trần nó.
Nếu cô thật sự học tốt như vậy, cũng không đến mức thành tích mỗi lần đều đội sổ.
Bất quá hiện tại anh càng có chuyện quan trọng muốn làm.
Vào thư phòng, mở máy tính, lợi dụng thời gian rảnh điện thoại cho mẹ mình.
Anh hỏi bà ở nhà có quần áo của Lý Nhược Vũ hay không.
Đối phương nói không biết, lại ngượng ngùng đi xem đồ Lý Nhược Vũ, cuối cùng nói: “Hiện tại thời tiết cũng lạnh, nếu không đợi mẹ qua ăn sáng xong đưa con bé đi mua quần áo.”
Giang Hi Thần nhàn nhạt trả lời.
Chỉ là nửa giờ sau, mẹ Lâm lại gọi điện thoại tới, nói đột nhiên có việc không tới được, nhờ Giang Hi Thần đưa cô đi mua.
Giang Hi Thần nhíu mày,nhìn thông tin anh vừa tổng hợp được, nhàn nhạt đáp.
Cúp điện thoại, anh nghe bên ngoài có tiếng nước chảy.
Hình như cô ấy đang giặt quần áo.
Cô dùng rất nhiều sức, thậm chí có thể nghe thấy tiếng răng nghiến lợi trong đó.
“Bé con, sao em không dùng máy giặt.”
Lý Nhược Vũ hít sâu một hơi, đứng thẳng lên, xoay người cười :”Chỉ là một bộ quần áo, không cần máy giặt đâu.”
Giang Hi Thần chỉ nói :”Về sau hãy dùng máy giặt, mùa đông nước lạnh lắm. “
Lý Nhược Vũ ngoan ngoãn gật đầu, suy nghĩ lại nói : “ Chú Giang, tí nữa cháu muốn về nhà cũ, quần áo và mọi thứ vẫn còn ở đó."
“ Hôm nay dì Lâm của em không có ở nhà, phải đưa ba tôi đến viện tái khám rồi .”
“ Ồ, thế thôi vậy.”
Lý Nhược Vũ có chút thất vọng gật đầu.
Xem ra đồng phục lại phải mặc thêm một ngày nữa.
Nhưng nghĩ lại mình vẫn còn đống quần áo trong vali cũ kia thì trong lòng lại dễ chịu hơn một chút. Chúng cũng thoải mái giống như đồng phục vậy.
“ Em đi chuẩn bị một chút đi, lát nữa tôi đưa em đi mua quần áo. “
Lý Nhược Vũ bị những lời này làm cho sửng sốt, mua quần áo?
Hình như trong hợp đồng không có điều khoản này, vừa rồi cô nói sẽ về nhà cũ lấy quần áo khiến Giang Hi Thần suy nghĩ nhiều hơn sao?
“Chú à, cháu có quần áo, không cần mua.”
Cô nhớ rõ trên hợp đồng viết chính là Giang Hoài Quân chỉ cần cung cấp cho cô mười vạn nhân dân tệ, trả trong vòng 6 năm, và cung cấp tiền ăn ở trong kỳ nghỉ cho Lý Nhược Vũ, nói cách khác là chu cấp cho cô cho đến khi 24 tuổi, vào thời điểm cô tốt nghiệp đại học.
Một nghìn bốn trăm tệ tháng này, dì Lâm đã đưa cho cô hai tuần trước.
Giang Hi Thần không nghe cô nói, cầm lấy quần áo đã giặt trên tay cô, xoay người đi ra ngoài ban công.
Quay lại thì thấy cô gái bên cạnh đang phơi quần.
Trong tay vẫn nắm chặt một quả cầu nhỏ màu trắng, thấy anh quay đầu lại, mất tự nhiên giấu nó ra sau quần.
Giang Hi Thần thu hồi ánh mắt, bước ra ngoài.
Không cần suy nghĩ cũng biết quả cầu nhỏ trong tay cô là vật gì, còn có nước nhỏ giọt.
Có chút không được tự nhiên, tay anh nắm chặt đặt bên môi ho nhẹ một tiếng, bước vào phòng, không đến một phút, lại đi ra.
Choàng áo khoác lên tay và thấy Lý Nhược Vũ bước vào từ ban công.
Đưa tay về phía cô và nói, "Đây, mặc vào."
Lý Nhược Vũ kinh ngạc nhìn anh, liền nghe anh nói: “Bên ngoài lạnh lắm, em mặc của tôi trước đã, đợi lát nữa mua áo khoác xong, lại đổi lại.”
Lý Nhược Vũ cúi đầu nhìn nhìn cánh tay anh đang vắt quần áo lên, lại ngẩng đầu xem anh không có nói tiếp, nghi hoặc hỏi: “Sao lại mua quần áo cho cháu ?”
“Không có lý do gì cả, chính là tôi muốn mua thôi.” Giang Hi Thần nhìn cô nói, muốn giữ cho cô tôn nghiêm.
Giang Hi Thần không thể nói là cô không có quần áo được.
Nhưng cho dù là anh không nói, Lý Nhược Vũ như cũ đỏ mặt, có chút xấu hổ và giận dữ, anh khẳng định là nhìn thấy mình chỉ mặc đồng phục, cảm thấy cô không có quần áo để mặc.
“Cháu không cần, hơn nữa hợp đồng không có chuyện này, chú không cần phải tiêu cho cái này.”
Cô cùng bọn họ không thân chẳng quen, bọn họ không cần làm đến mức vậy.
Giang Hi Thần không có thỏa hiệp, ngược lại lại đem áo khoác đưa đến phía trước: “Không liên quan hợp đồng, chỉ là tôi muốn mua cho em.”
Nghĩ nghĩ lại cho Lý Nhược Vũ một cái lý do: “Nói thật với em , tôi là muội khống, thích đem em gái mang đi trang điểm cho thật xinh đẹp.”
Lý Nhược Vũ khịt mũi, lẩm bẩm nói: “Cháu không phải em gái chú.”
“Hiện tại tôi có bệnh, biến thành cháu gái khống.”
…
Vì là thứ bảy nên người ở quảng trường rất nhiều.
Lý Nhược Vũ mặc áo khoác của Giang Hi Thần, rất lớn, chạm đến tận đùi, đi đằng sau anh vào trong trung tâm.
Cô nhìn quanh những cửa hàng bán đồ.
Cô đã từng đến đây trước đó.
Những thứ trong trung tâm thương mại rất đắt tiền, và gia đình nghèo như cô thì lại không mua được.
Đặc biệt là lão Lý bị phát hiện ra là u não về sau, một người là bệnh nhân, một người là học sinh cao trung, người phụ nữ bình thường duy nhất không chịu nổi được áp lực, đã thu gom đồ rồi bỏ đi.
Những hàng bán đồ hiệu thì lại càng không dám vào, nhìn trang trí kia thôi cũng đủ thấy nó không hề rẻ
Mà Giang Hi Thần kéo cô vào lại là cửa hàng bán đồ hiệu.
Lúc đầu, cô không muốn đi vào. Bất kỳ chiếc áo sơ mi cơ bản nào bên trong cũng vài trăm đồng, đó không phải là thứ mà cô có thể mua được.
Có thể thấy được kiên trì của Giang Hi Thần, cô vẫn là do dự mà theo đi vào.
Trong lòng cô thầm nghĩ, hôm nay mua mất bao nhiều tiền, cô sẽ nhớ kỹ, đợi đến lúc lên đại học đi làm thêm, thì sẽ trả lại cho bọn họ.
Nhưng đến giũa trưa, mặt mũi của Lý Nhược Vũ trắng bệch.
Cô bị Giang Hi Thần giữ lại.
Vừa rồi anh lấy đủ loại quần áo bảo cô mặc thử,chưa nói muốn mua, vừa thử buổi trưa cô tưởng anh không hài lòng, không ngờ anh lại chọn ra mấy bộ rồi đóng gói hết.
Lúc này nhìn trong tay người đàn ông đang cầm mười mấy túi, Lý Nhược Vũ cảm thấy cái người ít nói Giang Hi Thần này, tiền nhiều, đẹp trai, nháy mắt trông như cao hơn hai mét.
Có vẻ như trông cô nàng 163cm đáng thương và ngớ ngấn đi bên cạnh trông lại càng lùn hơn.
Cô thật sự thực tuyệt vọng nha , tiền nhiều thế này có khi bán mình cũng không trả được /(ㄒoㄒ)/~~
Vì tỏ vẻ chính mình rất biết ơn anh, Lý Nhược Vũ quyết định, hai ngày này sẽ quyết định nấu cơm cho anh.
Mà Giang Hi Thần cũng không có phản đối, bởi vì sau đó anh thực sự rất bận.
Lý Nhược Vũ chỉ biết anh đang chuẩn bị luận văn, cả ngày muốn tra tư liệu.
Cô cũng không có đi quấy rầy anh, trong lòng còn may mắn chính mình tránh thoát một kiếp, không có toán lý hóa vây xung quanh, không khí đều tươi mát không ít.
Sinh hoạt quả thực không cần quá tốt đẹp là được.
Lý Nhược Vũ mang tâm trạng tốt này vào trường học.
Chiều chủ nhật, cô thay quần áo mới,giày mới, buộc lại mái tóc dài, nhìn gương mặt đáng yêu của mình trong gương, tâm tình sung sướng tới cực hạn, quả nhiên người đẹp vì lụa.
Ra tiểu khu quay đầu lại nhìn, nhớ tới lúc gần đi Giang Hi Thần dựa vào tường nói.
Thứ sáu tuần sau về sớm một chút, tôi mang em ra ngoài ăn tôm.
Lý Nhược Vũ đột nhiên mong chờ đến thứ sáu tới, không biết là nhớ nhung món tôm hay là nhớ anh, cô cũng không biết.
Vào trường học,cô liền trở về ký túc xá.
Lúc này còn quá sớm cho tiết tự học vào buổi tối, cô nghĩ sẽ về ký túc xá giặt sạch giày.
Vào ký túc xá, phát hiện phần lớn mọi người đều ở đây, người nằm trên giường chơi di động, người đọc sách, còn có người đang túm đầu vào nhau nói chuyện phiếm.
Thời điểm thấy Lý Nhược Vũ đi vào, trong ký túc xá bỗng nhiên an tĩnh mất 2 giây.
Theo sau liền có người kinh ngạc hô: “Waaa, Lý Nhược Vũ, sao hôm nay cậu mặc đẹp thế?”
Lý Nhược Vũ thấy bọn Quách Phỉ , cũng không muốn để ý, cong cong môi xem như đáp lại, ném cặp sách lên giường tầng trên, leo lên ngay ngắn rồi ngồi ở giường.
Liền nghe có người tiếp tục nói: “Lý Nhược Vũ, không nghĩ tới câu có thể nha, quần áo lại mặc của hãng XX.” Nói xong lại nhìn tới đôi giày cô vừa mới cởi: “Ai u, ngay cả giày cũng là của XX luôn.”
“Cậu chắc là trúng vé số đúng không ?.”
“Đúng rồi, ngày thường nhìn thấy cậu thì chỉ thấy mặc đồng phục tận nửa năm, chưa từng thấy cậu thay quần áo khác luôn á.”
Mấy người này bình thường cũng không đối xử tốt với Lý Nhược Vũ cho lắm, nên giọng của họ có vẻ chanh chua khi nói ra.
Lý Nhược Vũ cũng không để ý tới bọn họ.
Một đám con gái trà xanh, xem thường người khác.
Làm như kiểu Lý Nhược Vũ cô mãi mãi không bao giờ mặc được đồ của hãng này vậy.
Trong đó Quách Phỉ đang ngồi chơi di động ở giường đơn thấy Lý Nhược Vũ căn bản không để ý tới mình, cảm thấy xuống đài không được, nghiêng đầu trừng mắt một cái.
Giọng điệu chua lòm nói: “Ừ, tôi cuối cùng mới có quần áo để thay, nên tôi vui quá không biết trả lời người khác luôn .”