Câu này trực tiếp làm Cao Khiết giận đến bật cười, thầm nghĩ, anh nói đến mức có lệ như vậy với mình sao.
Thật ra, sở dĩ cô ấy quan tâm đến Giang Hi Thần như vậy là bởi vì luôn có rất nhiều y tá đến hỏi thăm Giang Hi Thần.
Dần dần cô ấy cũng bắt đầu chú ý.
Nhưng càng chú ý, cô phát hiện sinh hoạt bình thường của Giang Hi Thần thực sự không thể tin được.
Nó quá đơn giản và buồn tẻ, mỗi ngày tan làm thì về nhà, thường làm thêm giờ đến khuya để chăm sóc bệnh nhân vừa phẫu thuật xong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lại nói đến làm thêm giờ, có vẻ như gần đây anh không tự ý làm thêm giờ, ngày nào anh cũng đi làm và về nhà bình thường.
Nửa tháng trước, anh nói trường gọi điện báo anh sang đó nên anh xin nghỉ.
Hình như là anh bị trường học của cháu gái gọi phải không?
Vừa nghĩ tới đây, Giang Hi Thần đang ngồi ở ghế liền đứng dậy, cầm tập tài liệu màu xanh lam trên bàn lên: " Nếu chị Cao thích em như thế, vậy chị cứ ngồi đây đi, để em đi kiểm tra phòng.”
“Ối, đừng đi mà, chị vẫn còn chuyện chưa hỏi em mà.”
Nhưng làm sao mà Giang Hi Thần có thể quan tâm đến cô ấy được, anh tiếp tục đi ra khỏi văn phòng.
Hành lang bên ngoài khắp nơi đều có bệnh nhân, Cao Khiết không dám lớn tiếng, chỉ có thể bó tay.
Giang Hi Thần này thật đúng là người tinh (không hỉu lắm), mỗi lần như vậy đều không hỏi ra được.
Bởi vì anh không thích nói chuyện và cũng không hiểu được lãng mạn, anh làm sao mà biết được đứa cháu gái có thể có thích anh hay không chứ.
Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không đúng, anh vốn là người tính tình lãnh đạm, có thể nhìn ra loại phụ nữ mà anh thích.
Trong trường học, bây giờ là tiết thể dục, Lý Nhược Vũ đang ngồi bên bàn đánh bóng bàn, cảm giác có hơi lạnh.
Cô cảm thấy mùa đông không cần phải học thể dục.
Không bằng ngủ ở trong lớp có khi còn tốt hơn.
Bãi cỏ giữa sân chơi đã khô héo lộ ra cả đất, chỉ có mùa xuân và mùa hè mới có những bãi cỏ xanh mướt, ngồi trên đó cảm nhận gió thổi qua thực sự thoải mái.
Còn trong cái thời tiết lạnh buốt như thế này, chỉ cần ngồi không cũng đã lạnh rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không ngờ nửa tháng nay nhiệt độ giảm xuống rất nhiều.
Nhìn xung quanh, nhiều nam sinh trong lớp đang chơi bóng rổ.
Không ngờ mới hơn nửa tháng, trờ đã ấm hơn rất nhiều.
Cô nhìn xung quanh, trong lớp có không ít nam sinh đang chơi bóng rổ.
Ba sân bóng đều bị chiếm dụng.
Ngoài ra còn có những thiếu niên và thiếu nữ chơi bóng bàn, thỉnh thoảng còn có những tiếng cười chói tai cùng tiếng làm nũng từ một số nữ sinh.
Làm cho Lý Nhược Vũ run rẩy toàn thân nổi da gà.
Chống hai tay, cô nhảy ra khỏi bàn, cố gắng tránh xa họ.
Những người khác về cơ bản là hai người, ba người, hoặc thậm chí một nhóm người chơi cùng nhau, cô là người duy nhất chỉ có một mình.
Hôm nay Trương Hi không có chơi bóng rổ cũng với bạn học khác, lúc này không biết cậu ta đã kéo Vương Ngư Nhi vào góc nào âu yếm rồi.
Vì trời lạnh, cô chậm rãi đút hai tay vào túi chầm chậm đi bộ, đi được một nửa, cô cảm nhận được điện thoại trong túi rung lên hai lần, cô không khỏi ngạc nhiên, không biết ai gửi tin nhắn cho cô?
Nhìn xung quanh, cô không thấy có giáo viên, lén lấy điện thoại từ trong túi ra xem.
Đọc xong, cô không khỏi thấy buồn cười.
Nhân duyên của cô kém như vậy à? Tin nhắn chưa đọc duy nhất trong điện thoại lại là số chăm sóc khách hàng 10086, nhắc số dư còn lại trong điện thoại, chỉ còn gọi được một hai cuộc nữa, vui lòng thanh toán kịp thời.
Lời nhắc nhở.
Cô xem rất nghiêm túc, phía sau có giọng nói vang lên: “Lý Nhược Vũ.”
Cô hơi sợ hãi, lập tức ngẩng đầu quay đầu nhìn về phía sau.
Nhưng lại thấy bốn năm cô gái đang ngồi cùng nhau và nhìn cô.
Có một bạn gái học cùng lớp cô, còn hai bạn kia là cùng lớp Trương Hi.
Cô trấn tĩnh tinh thần lại, cất điện thoại vào túi quần: "Có chuyện gì sao?"
Một trong số các cô gái mỉm cười và vẫy tay với cô: "Cậu đến rồi."
Lý Nhược Vũ có chút khó hiểu, mặc dù cô và cô gái này học cùng lớp nhưng rất ít khi nói chuyện, hẳn là không có gì tốt khi cô ấy tự nhiên gọi mình.
Nhưng cô vẫn tiến tới hỏi cô ấy: "Có chuyện gì vậy?"
“Bọn tớ đang chơi trò chơi, cậu có muốn chơi cùng không?”
Lý Vị Ương liếc nhìn bốn người kia rồi lắc đầu: "Không, các người có thể chơi."
Một cô gái khác la ó: “Thôi vào chơi đi, chán quá”.
Lý Nhược Vũ liếc nhìn bốn người rồi lắc đầu: "Không cần, các cậu chơi đi."
Một cô gái khác ồn ào nói: “Thôi cậu vào chơi đi, dù sao cũng không có gì làm mà”.
Lý Nhược Vũ do dự, thực tế, cô có thể nhận ra bọn họ đang tìm cô để chơi, và hẳn là không có chuyện tốt gì cả.
Nhưng các cô ấy cùng với mình cũng không có thân, tìm cô, là có chuyện gì xảy ra? Cô có hơi tò mò.
Một trong số họ thấy cô do dự, lập tức đứng dậy kéo cô vào, cùng nhau ngồi xổm xuống.
Lý Nhược Vũ cũng thuận thế gia nhập cùng các cô ấy, nhìn xem rốt cuộc muốn làm gì.
Sáu người tạo thành một vòng tròn nhỏ.
Cô gái gọi cô hứng thú giải thích: “Thực ra trò chơi này là nói thật hay mạo hiểm, bây giờ mình đang chán, chơi hai ván trước đã.”
Lý Nhược Vũ ngồi xổm một bên, im lặng, ngoan ngoãn nghe quy tắc của bọn họ.
Trò chơi bắt đầu từ cô gái gọi cô trước đó, cô ấy có mắt một mí, cười lên cũng khỉ nhìn thấy một cái khe ở mắt, có hai chiếc răng nanh nho nhỏ, tóc không dài, chỉ tới bả vai. Dáng người vừa phải, không béo lắm. Học tập cũng không giỏi, nhưng cũng không phải là học sinh hư.
Các cô chơi nối thành ngữ, trong vòng 30s, ai không nói được thì thua.
Lý Nhược Vũ rõ ràng nhận ra các cô ấy đang cố ý khi dễ cô.
Cô gái ngồi xổm ở bên phải, từ khi cô gái kia nói bắt đầu từ cô ấy, từ trái sang phải.
Nói cách khác, Lý Nhược Vũ là người cuối cùng.
Nhưng mà cô không phải lúc nào cũng có ác ý với bất kỳ ai, dù sao chơi trò nào cũng không có sự công bằng tuyệt đối, cô chỉ có thể cầu nguyện vốn từ vựng của mình được phong phú thêm một chút.
Ván đầu tiên, Lý Nhược Vũ nghe rất nghiêm túc, cho nên may mắn thoát được, cuối cùng dừng lại ở bạn học bên tay phải của cô bạn mắt một mí.
Cô ấy cùng lớp với Trương Hi, cô chỉ gặp qua lúc học thể dục, cũng thấy cô ấy đi đến lớp của mình tìm cô bạn mắt một mí.
Nhưng cô không biết tên, cũng không biết chuyện của cô ấy, thành thật mà nói, cô thấy mình cũng không nên hỏi.
Nhưng những người khác hình như rất quen thuộc với cô ấy, trực tiếp bảo không cần phải chọn nói thật, chọn luôn mạo hiểm.
Cô ấy có chút không muốn, hình như không cần phải nói đã biết là phải làm gì.
Cuối cùng vẫn là không chịu nổi mọi người, cô ấy đi làm.
Cô ấy chọn mạo hiểm, đó là đi tìm một bạn nam trong lớp cô nói một câu, tớ đã thích câu rất lâu rồi.
Lý Nhược Vũ nhìn cô ấy bộ dáng chiến sĩ chuẩn bị chịu chết, có hút khó hiểu, có cần phải chơi lớn như vậy không?
Về sau vẫn còn có gặp nhau mà.
Cô bạn mắt một mí bên cạnh giải thích, thật ra những lời cô ấy nói là sự thật.
Cô bạn ấy thật sự yêu thầm bạn nam kia, những vẫn không dám nói, mà thái độ bạn nam kia đối với cô ấy cũng rất mập mờ, cho nên mọi người chơi trò chơi này chỉ là ngụy trang cho cô ấy đi thổ lộ thôi.
Cuối cùng cô ấy thất vọng quay về, cô ấy bảo là bạn nam kia không tin lời cô ấy nói.
Mọi người vội an ủi.
Lại lần nữa bắt đầu, lần này, Lý Nhược Vũ bị thua.
Cô bạn mắt một mí hưng phấn.
“Lý Nhược Vũ, cậu chọn mạo hiểm đi.”
Lý Nhược Vũ không nói chuyện, nhìn cô ấy, hóa ra là ở đây thiết kế một cái hố cho cô.
“Tớ muốn chọn nói thật.”
“Ai nha, nói nhiều cũng rất chán nha, chơi mạo hiểm vui hơn nha.”
Mặt Lý Nhược Vũ vô cảm nhìn cô ấy, không nói chuyện.
Cô bạn kia thấy cô kiên trì, có chút mất hứng, nhưng vẫn nói,” Vậy nói thật đi, khoảng thời gian trước Thượng Khánh Tuyết tìm cậu nói là nhìn thấy cậu với Cao Sở Hiên ở bên nhau, bọn tớ muốn biết rốt cuộc chuyện các cậu là như thế nào?”
Lý Nhược Vũ nhíu mày, dừng lại một chút nói: “Chuyện đó là giả, tớ với Cao Sở Hiên không có gì cả.”
“Không có khả năng, trong lớp tớ đều biết Cao Sở Hiên đá Thượng Khánh Tuyết, tớ nghe nói là do một bạn nữ trong lớp các cậu, bọn tớ còn tìm Trương Hi xác nhận.”
“……” Quả nhiên là đã chuẩn bị rồi mới nói rõ ràng
Các cô ấy nhìn về phía Lý Nhược Vũ với ánh mắt Cao Sở Hiên và Thượng Khánh Tuyết chia tay là do cô.
“Không biết, nhưng tớ với Cao Sở Hiên thật sự không liên quan gì với nhau.”
Mọi người đều là vẻ mặt không tin, Lý Nhược Vũ thở dài một hơi.
Các cô ấy đều tin chắc là như vậy, thế cần gì phải ngụy trang kéo cô chơi trò này làm gì.
“Được rồi, các cậu chơi đi, tớ đi toilet.” Nếu Lý Nhược Vũ đã biết mục đích của các cô ấy rồi, cô cũng không có hứng thú chơi tiếp nữa.
Các cô ấy mặc dù chưa nói cái gì, nhưng họ rõ ràng đã coi cô là tiểu tam rồi.
Cô bạn mắt một mí kia còn muốn ngăn lại, nói chơi tiếp hai ván nữa.
Lý Nhược Vũ lắc đầu, đứng dậy rời đi.
Mãi đến lúc hết tiết, Vương Ngư Nhi mới xuất hiện, thẹn thùng nép trong lồng ngực Trương Hi
Nếu không phải sân thể dục này không góc khuất để trốn, Lý Nhược Vũ nghi ngờ hai người chuẩn bị đưa nhau đi trốn.
Khi đến chỗ cô, hai người đều muốn cười chào hỏi Lý Nhược Vũ, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lý Nhược Vũ, vừa nhìn thấy bọn họ sắc mặt cô càng lạnh hơn.
“Nhược Vũ, cậu làm sao thế, đứng đợi bọn tớ à.” Vương Ngư Nhi cười đùa nói.
Cô ấy lại thấy Lý Nhược Vũ vẫn lạnh mặt như cũ, ánh mắt nhìn về phía Trương Hi.
“Trương Hi, cậu nói bậy bạ gì ở trong lớp cậu vậy?”
Thiếu niên mặt ngệt ra: “Tớ nói bậy cái gì?”
“Người khác đồn Cao Sở Hiên với Thượng Khánh Tuyết chia tay vì tớ, cậu khẳng định là như vậy?”
“Ồ, hóa ra cậu nói chuyện này à, đúng vậy, sở dĩ anh Hiên cũng vì theo đuổi cậu nên mới đá Thượng Khánh Tuyết, cái này đúng mà.”
Lý Nhược Vũ buồn bực: “Nhưng chuyện bọn họ chia tay liên quan gì đến tôi, Cao Sở Hiên theo đuổi tôi cũng không có liên quan tới tôi cả, tôi cũng không đồng ý, thậm chị còn từ chối cậu ta, cậu biết cậu nói mấy lời này thì người ngoài sẽ nghĩ như thế nào về tôi không hả? Các cậu ấy đều nghĩ tôi là tiểu tam, quyến rũ Cao Sở Hiên, cậu hiểu không?”
Nhìn Lý Nhược Vũ nghiêm túc như vậy, Vương Ngư Nhi bất mãn che chở bạn trai cô ấy: “Ồ, cậu kích động cái gì, bọn họ nói thì kệ bọn họ, cậu không nghe là được rồi, mà anh Hi cũng chưa nói gì sai, cậu mắng anh ấy làm gì.”( Tiểu Nhan: Thế là một tình bạn chấm dứt tại đầy òi(~ ̄(OO) ̄)ブ )
Lý Nhược Vũ nhíu mày: “Tớ không có mắng cậu ấy, chẳng qua việc nào cũng phải ra việc đấy, cậu đừng có đặt suy nghĩ như vậy lên người tớ, được không?”
Vương Ngư Nhi lại không nghe cô nói, chỉ nói câu: “Cậu có bệnh à, tự nhiên cậu lại phát bệnh thần kinh ra vậy?”
Cô ấy nói xong thì vòng cánh tay Trương Hi: “Chúng ta đi thôi anh Hi, để cậu ấy bình tĩnh một chút.”
Theo quan điểm của Vương Ngư Nhi, Lý Nhược Vũ chính là một người kỳ quái.
Khi mà mọi người xung quanh không chơi với cô, bản thân cô ấy nghĩ cô quá thu mình nên mới chủ động làm quen, sau một thời gian phát hiện cô khá là tốt.
Dạo này cô bị bệnh thần kinh hay sao, cái gì sai toàn đi đổ lên người khác.
Có một lần cô ấy có ý tốt muốn tác hợp cô cùng với Cao Sở Hiên, thế mà không thể hiểu nổi bị cô ấy mắng một trận..
Mối quan hệ không hề dễ dàng mới tốt lên một chút, cô lại còn mắng bạn trai cô ấy một trận.
Thật là thật quá đáng.
Vương Ngư Nhi cảm thấy, mình nên lạnh nhạt cô một thời gian.
Nhìn bọn họ đi xa, Lý Nhược Vũ tức giận đá cỏ khô trên mặt đất, bực bội mắng một câu: Tôi nhổ vào.
Chẳng qua giọng điệu của cô nghiêm túc một ít, Vương Ngư Nhi liền bảo mình mắng Trương Hi.
Quả nhiên là như thế, hồi trước cô có hỏi qua Vương Ngư Nhi, nếu cô với Trương Hi cãi nhau, cô ấy sẽ tin ai.
Ngay lúc đó cô ấy đã do dự một lúc, nói câu: Các cậu sẽ không cãi nhau đâu, rồi tống cổ cô đi.
Hiện tại xem ra, cô bị vứt bỏ, Vương Ngư Nhi căn bản là ngốc nghếch hướng về bạn trai.
Bạn bè như vậy, có cũng như không.
Tiểu Nhan: Dạo này cuối năm mình bận quá nên không edit truyện nhanh được, nhưng mình sẽ cố gắng tối thiểu tuần một chương nhé mọi ngườiO(∩_∩)O)