Lý Nhược Vũ ban đầu còn chuẩn bị một đống lời giải thích, như là bởi vì lời đồn với vẩn nên cô mới tức giận với Trương Hi như vậy, mà Vương Ngư Nhi lại thấy cô cùng Trương Hi tức giận, dứt khoát không do dự đứng về phía đối phương.
Nếu Vương Ngư Nhi có đầu óc một chút, khuyên cô với Trương Hi, thì kết quả cũng không có như vậy.
“Em cảm thấy tủi thân?” Lý Nhược Vũ gật đầu.
Lúc mấy người đấy nói cô là tiểu tam, cô không khóc.
Thời điểm Vương Ngư Nhi khóc khiến người ta hiểu lầm mình, cô không khóc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay cả ở trong lớp, rõ ràng người bị tủi thân hẳn là cô, Vương Ngư Nhi khóc hai hàng nước mắt kia, trong lớp đều chỉ trỏ cô, nói cô bắt nạt Vương Ngư Nhi, cô cũng không khóc.
Nhưng lúc này vì cái gì Lý Nhược Vũ cũng không biết, có thể là do ở trước mặt Giang Hi Thần làm nũng.
Giang Hi Thần nhìn cô cúi đầu, duỗi tay xoa đầu cô.
Lại cảm thấy có gì đó không ổn, anh nâng cằm cô lên.
Nhìn thấy đôi mắt cô đỏ hoe và những giọt nước mắt đang trào ra, cô cố gắng không để nước mắt rơi, nhưng khi anh nâng cằm cô lên.
Lý Nhược Vũ nhìn vào đôi mắt dò hỏi của Giang Hi Thần, cô không thể kìm được nước mắt.
Giang Hi Thần hơi giật mình.
Anh lập tức đứng dậy, đi vòng qua bàn làm việc, tiến lên an ủi.
“Em tủi thân đến vậy à?”
Lý Nhược Vũ lắc đầu, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Cô một bên lấy tay lau, một bên giải thích: “Chú, cháu thực sự không muốn khóc, cháu cũng không biết vì sao lại không khống chế được cảm xúc khi đứng trước mặt chú nữa.”
“Không kiềm chế được thì đừng kiềm chế, không có ai đặt quy định là chịu tủi thân thì không được khóc cả.”
Giang Hi Thần duỗi tay lấy hộp giấy ở kệ sách xuống, để lên bàn.
“Không phải, hồi trước cháu còn bị những chuyện hơn cả như thế này, cháu cũng chưa khóc.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Hi Thần cầm một tờ giấy đưa cho cô, đau lòng xoa đầu nhỏ của cô: "Đó là bởi vì em không gặp được tôi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Nhược Vũ nghe xong, gật đầu, có thể nhưu vậy, đứa nhỏ không ai yêu thương thì không có nước mắt.
Bây giờ cô hẳn là bị anh chiều hư đi, sắp sửa trở nên tự kiêu mất rồi.
“Việc này em có giải quyết được không?” Giang Hi Thần hỏi.
Lý Nhược Vũ gật đầu: “Được ạ.”
“Ừm, tôi cũng tin tưởng em có thể giải quyết tốt.” Rốt cuộc em cũng không phải đứa trẻ.
Giang Hi Thần nhìn dáng người gầy gò đang ngồi trước mặt, đau lòng muốn ôm vào ngực.
Anh nghĩ như vậy, và cũng làm như thế.
Anh trực tiếp nắm lấy cổ tay Lý Nhược Vũ, kéo cô ra khỏi ghế, ôm cô vào lòng, tay vỗ lưng cô an ủi.
Lý Nhược Vũ sửng sốt trước hành động đột ngột của anh, cảm nhận được bàn tay của anh đang ở sau lưng cô an ủi.
Cô thả lỏng người, vùi đầu vào trong ngực anh, ngửi hương thơm dễ chịu ở người anh, trên quần áo có mùi nước giặt. (Tiểu Nhan: Đọc đến đây muốn chửi tục quá, sao hai người không yêu luôn cho rồi )
Có điều gì đó ở anh hấp dẫn cô. Được bao bọc trong hương thơm này, cô cảm thấy yên tâm không thể giải thích được.
Tự nhiên bản thân lại xúc động muốn được yêu đương?
Khi Giang Hi Thần ngửi được hương thơm từ cơ thể cô, lại không thể ngừng xúc động.
Thời gian đầu, anh chỉ đơn giản là đau lòng và muốn ôm cô vào ngực.
Nhưng thời gian trôi qua, mùi thơm của dầu gội trên tóc cô và mùi thơm tỏa ra từ cơ thể cô đã thay thế nỗi buồn ban đầu của anh.
Anh đột nhiên đẩy Lý Nhược Vũ ra: "Được rồi, em đi ngủ đi, tôi nghĩ chuyện này em có thể xử lý tốt."
Lý Nhược Vũ gật gật đầu, nghi hoặc nhìn về phía người đàn ông giống như đang chạy trốn, ngay cả bước chân cũng có chút luống cuống
Cửa phòng sách được đóng lại, Giang Hi Thần đứng ở ngoài cửa, cảm giác được máu toàn thân chảy dồn về một chỗ.
Anh thậm chí còn xuất hiện ảo giác và cảm thấy không khí xung quanh dường vẫn còn hương thơm ngọt ngào của Lý Nhược Vũ.
Khi Lý Nhược Vũ thu dọn mọi thứ và nằm trên giường sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô không khỏi đỏ mặt khi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.
Cô dường như hiểu ra điều gì đó.
Giang Hi Thần lúc này mới bình tĩnh lại, nằm ở trên giường, một tay che mắt, vành tai phiếm hồng.
Anh thế mà có tâm tư không đứng đắn với cháu gái mình, thật con mẹ nó biến thái.
Nghĩ đến vừa nãy Lý Nhược Vũ nhìn thấy vẻ trốn tránh xấu hổ của mình, anh liền cảm thấy xấu hổ.
Anh không nghĩ rằng Lý Nhược Ngôn sẽ không hiểu, cô đã thành niên, không phải là một đứa trẻ.
Không phải là đứa trẻ nghĩ đến điều này, anh cảm giác được cái kia lại một lần nữa xúc động hùng dũng đi lên.
Thật mẹ nó gặp quỷ.
Ngày hôm sau, bình thường Giang Hi Thần sẽ cùng cô xuống tầng, sau đó đi thang máy, Lý Nhược Vũ xuống tầng một, còn Giang Hi Thần xuống tầng hầm để xe.
Do ngày hôm qua xuất hiện tình huống ngoài ý muốn khiến Giang Hi Thần không có mặt mũi gặp Lý Nhược Vũ, nên cô đi trước.
Mãi cho đến khi cánh cửa mở ra và đóng lại, Giang Hi Thần mới từ phòng ngủ ra, đi vào phòng tắm rửa mặt.
Nhìn người trong gương bởi vì đến khuya mới ngủ được, dưới mắt còn có quầng thâm, Giang Hi Thần bực bội xoa tóc.
Do mình đói ăn quá nên mới thế? Thế mà lại còn xuống tay với người bên cạnh nữa.
Lần đầu tiên anh bị mất ngủ, vừa bước vào khoa, anh đã bị mấy đồng nghiệp nhìn sắc mặt.
Đêm qua vì nóng, anh uống không ít nước đá, sáng hôm nay, trước mắt thâm một mảnh không nói, ngay cả khuôn mặt tuấn tú cũng có chút sưng
Trong đó có người đàn ông cũng cũng khoa, mặt đầy ý cười mơ hồ.
Khuỷu tay anh ta chạm vào Giang Hi Thần đang không nói tiếng nào thu dọn đồ đạc.
“Người anh em, sao lại thế này, anh giống như không thỏa mãn được dục vọng phải không?”
Giang Hi Thần không để ý đến anh ta, anh hiện tại chính là không thỏa mãn được dục vọng , xem ai đều không vừa mắt.
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Hi Thần: Em đã không còn là trẻ con nữa rồi, tôi muốn “giao lưu” chút chuyện người lớn.