Sáng sớm, tinh thần Lý Nhược Vũ thoải mái trái ngược với Giang Hi Thần.
Sau khi vào cổng trường, khóe miệng cô nở nụ cười.
Chú Giang bảo cô xử lý chuyện này, có thể anh cảm thấy chuyện của cô và bạn học không nên can thiệp, hoặc là có khả năng anh thực sự tin tưởng cô sẽ giải quyết ổn thỏa.
Lý Nhược Vũ nghĩ, nhất định là ý sau.
Cho nên cô phải xử lý thật tốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết nụ cười của Lý Nhược Vũ có phải ảnh hưởng đến xung quanh hay không, nụ cười của cô khiến khiến nhiều bạn học không quen biết cũng phải mỉm cười đáp lại.
Thậm chí có nam sinh còn đỏ mặt vì nụ cười của cô.
Vẻ mặt ngượng ngùng làm cho Lý Nhược Vũ cười càng rạng rỡ.
Vào lớp, nhiều người đã ăn cơm xong, đang ngồi tán gẫu với nhau, mấy hàng đầu đều là học sinh giỏi, thậm chí họ còn một tay ăn, một tay tính toán, mức độ tập trung vượt ngoài dự đoán Lý Nhược Vũ.
Tuy nhiên, cô không có thời gian để ghen tị với bạn học trước mặt, bởi vì vừa bước vào lớp, cô đã nhìn thấy một người ở hàng ghế sau.
Thượng Khánh Tuyết vốn dĩ cô ấy đang ngồi tại chỗ trò chuyện với các bạn cùng bàn, khi nhìn thấy Lý Nhược Vũ bước vào, cô ấy tức giận lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, mặt mũi tràn đầy phẫn nộ nhưng lại đón gương mặt đầy ý cười của Lý Nhược Vũ, nhất thời có chút ngạc nhiên.
Lý Nhược Vũ không hề bị ảnh hưởng bởi cơn tức giận của cô ấy, cô đi đến chỗ của mình, đặt cặp sách lên bàn, đi bên cạnh Thượng Khánh Tuyết.
"Thượng Khánh Tuyết, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Thượng Khánh Tuyết tức giận hỏi: "Chuyện gì?"
Nếu là lúc trước, Thượng Khánh Tuyết nhất định sẽ chửi một trận, làm sao có thể kiên nhẫn nghe cô giải thích.
Hình như cô ấy đã biết sợ sau khi bị đánh một lần.
“Cậu ra ngoài đi.” Lý Nhược Vũ chỉ bên ngoài.
Bởi vì lúc này, hành động nói chuyện của cô ấy với Lý Nhược Vũ khiến tất cả mọi người trong lớp chú ý.
Kẻ thù đỏ mắt gặp mặt nhau, có lẽ những người xem ở đây đang nghĩ rằng họ liệu có đánh nhau không.
Nhưng vào lúc này, Thượng Khánh Tuyết có chút sợ hãi Lý Nhược Vũ, cũng không có ý tứ đi tìm phiền phức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ở đây nói luôn đi, tôi không muốn đi ra ngoài."
Chân phải của cô ấy vẫn còn sưng tấy, mặc dù đã được cho đi học nhưng đi lại vẫn khó khăn.
Cô ấy nếu mà Tập tễnh đi ra ngoài chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người.
Lý Nhược Vũ nhìn cô ấy, gật đầu, đi tới bên cạnh cô ấy ngồi xuống.
“Tôi tới đây muốn giải thích với cậu, tôi cùng với Cao Sở Hiên không có liên quan gì đến nhau cả.”
Thượng Khánh Tuyết vừa nghe là về chuyện của Cao Sở Hiên, giọng điệu trở nên không tốt, lúc này cảng trở nên lạnh lùng hơn: “ Hừ, cậu có cần thiết phải giả vờ giả thích như vậy không? Tôi đã chia tay với Cao Sở Hiên, các cậu có quan hệ gì cũng không liên quan tới tôi. Mà nói tiếp, bây giờ cậu giải thích, có ý nghĩa gì không?”
Lý Nhược Vũ hỏi lại cô ấy: “Vậy cậu có cho tôi cơ hội giải thích không?”
“……”
“Hôm đấy Cao Sở Hiên chặn tôi ở hành lang, Không phải cậu không nhìn thấy sự phản kháng của tôi mà là cậu không cho tôi cơ hội giải thích. Tôi chỉ đánh trả để bảo vệ mình, nếu không thì chính tôi là người đã được đưa vào bệnh viện. "
“Cậu thấy tôi không vừa mắt là chuyện của cậu, nhưng hôm nay tôi giải thích thì là chuyện của tôi. Tôi đã có bạn trai, anh ấy còn đẹp trai hơn cả Cao Sở Hiên, ổn trọng hơn, yêu tôi hơn, cho nên Cao Sở Hiên không phải gu của tôi.”
Thời điểm Lý Nhược Vũ nói có chút chột dạ, cô hoàn toàn lấy mẫu người của chú để nói bậy bạ, cũng chỉ có thể mang anh ra làm lá chắn, cái nhãn dãn tiểu tam này, mang trên người cũng không phải là chuyện tốt.
Thượng Khánh Tuyết bị cô nói ngạc nhiên, không kịp phản ứng lại, phía sau lại có người mở miệng.
“Cậu ấy nói dối đấy, lần trước cậu ấy nói với tôi, cậu ấy không có bạn trai, nói có chỉ vì không muốn các cậu nghĩ cậu ấy là tiểu tam thôi.”
Lý Nhược Vũ chán nản, không thể làm bạn, sau này làm người xa lạ cũng không tốt sao, cứ phải hạ bệ cô như thế này?
Cô quay đầu lại, nhìn Vương Ngư Nhi đang đứng trên ghế ngồi nhìn bằng ánh mắt căm phẫn mà trừng mắt nhìn bọn họ, không thèm để ý đến cô.
Cô quay đầu lại, cười nhìn về phía Thượng Khánh Tuyết:” Cậu có tin không?”
“Tin cái gì?” Thượng Khánh Tuyết nhìn cô nghi hoặc hỏi.
“Tin tôi có bạn trai.”
Thượng Khánh Tuyết nhướng mày: “Cậu nghĩ thế nào?”
Rõ ràng là lời Vương Ngư Nhi nói, rất nhiều người đều tin.
Lý Nhược Vũ cũng không tức giận, nghịch ngợm nghiêng đầu hỏi cô ấy: “Tôi lớn lên lại không xấu, tại sao lại không thể có.”
“……” Thượng Khánh Tuyết trên mặt tươi cười cứng đờ.
Vẻ ngoài của Lý Nhược Vũ thực sự nổi bật, trước đây cô luôn mặc đồng phục, cột tóc đuôi ngựa, không thích cười nói, điều này vẫn có thể khơi dậy lòng ghen tị của Quách Phỉ, chưa kể đến Thượng Khánh Tuyết .
Đặc biệt là hơn nửa tháng trước, cô thực sự bắt đầu thay đổi rất nhiều. Cô bắt đầu thay đổi quần áo mặc, quả nhiên người đẹp vì lụa, mặc những bộ quần áo đó khiến Lý Nhược Vũ thật sự xinh đẹp, làm cho không ít nam sinh đều nhìn trộm đánh giá cô.
Lý Nhược Vũ thấy Thượng Khánh Tuyết không nói lời nào, cười nói: “Mặc kệ cậu tin hay không, tôi đã giải thích xong rồi, hy vọng về sau chúng ta có thể hoà bình ở chung, tôi còn nghĩ muốn làm bạn với cậu.”
Lý Nhược Vũ nói rất chân thành, nhưng mà lời này dọa tới Thượng Khánh Tuyết, thậm chí còn dọa tới không ít người trong lớp.”
Làm bạn bè, Lý Nhược Vũ chắc hẳn là điên rồi đúng không.
Hai người này vừa mới đánh nhau một trận xong.
Đôi mắt Thượng Khánh Tuyết tràn đầy kinh ngạc, cô không thể tin được đây là lời Lý Nhược Vũ nói.
“Đương nhiên, nếu không làm bạn bè, cũng không thành vấn đề, tôi chỉ mong về sau cậu không cần làm phiền tôi, tôi còn muốn học tập chăm chỉ.
Câu này như *** (mình thấy để trống nên mn có thể hiểu là MMP mà các truyện thường đề cập), lại bùng nổ trong lớp, nghe xong nhiều người không khỏi bịt miệng cười trộm.
Lý Nhược Vũ biết bọn họ đang cười cái gì, lấy thành tích thứ nhất đếm ngược của cô, lại nghiêm túc nói học tập chăm chỉ, đúng thật có chút hài hước.
Nhưng bây giờ cô có nói gì cũng vô ích, chỉ có thể hiện ra kết quả của mình trước mặt bọn họ thì họ mới bị vả mặt được.
Nói xong, thấy Thượng Khánh Tuyết vẫn không nói chuyện, Lý Nhược Vũ cũng không thèm lãng phí thời gian nữa, xoay người chuẩn bị về chỗ ngồi.
Vừa quay người, sau lưng liền vang lên một giọng nói: "Muốn tôi tin cậu, không sao cả, cho tôi gặp bạn trai của cậu."
“Cậu muốn gặp anh ấy?” Lý Nhược Vũ vẻ mặt khó xử: “Có chút khó khăn.”
“Ha, vậy điều đó chứng minh cậu đang gạt người khác.” Giọng điệu Thượng Khánh Tuyết lập tức trở nên không tốt.
Lý Nhược Vũ do dự, nếu không có bằng chứng nói mình có bạn trai, đúng thật có điểm gạt người.
“Nếu không thì, tôi sẽ về chụp anh ấy cho cậu xem.”
Thượng Khánh Tuyết nhíu mày.
Bây giờ đang là thời gian photoshop đang được hiện hành, ảnh chụp một chút thuyết phục đều không có.
“Nếu cậu không tin, thì tôi cũng không có biện pháp.”
Nói xong, Lý Nhược Vũ về chỗ mình ngồi.
Cuối cùng Thượng Khánh Tuyết vẫn đồng ý để cô chụp ảnh lại, để ngày mai mang đến.
6 giờ rưỡi tan học, lúc cô đi đến cổng trường, thế mà lại nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Đó là dì Lâm, mẹ của Giang Hi Thần.
Cô nhìn dì Lâm trang điểm thời thượng, mặt đầy ý cười đi đến.
“Dì Lâm, sao dì tới đây ạ?”
Lâm Tố Quyên cười nắm tay cô, , giải thích nói:” Hôm nay dì hiếm khi có thời gian rảnh liền muốn đi gặp con với Hi Thần, nó nói con 6 giờ rưỡi tan học, dì cũng không có chuyện gì, liền đến đây đón con.”
Lý Nhược Vũ gật đầu, ngoan ngoãn đi theo bà và lên xe.
Mặc dù cô đã quen với Giang Hi Thần, nhưng đối với dì Lâm, cô vẫn là có chút câu nệ.
Trước đó cô chỉ có ở nhà vào hai ngày cuối tuần, thời gian còn lại đều là trọ ở trường. Trên thực tế, dì Lâm cũng không phải mẹ ruột của Giang Hi Thần, bà chỉ hơn Giang Hi Thần 22 tuổi.
Mẹ đẻ của Giang Hi Thần, bởi vì bà ấy bị tắc một bên ống dẫn trứng nên khả năng mang thai rất ít.
Thật ra lúc đó hai vợ chồng Giang Hoài Quân đều đã tính toán sẵn chuyện cả đời không có con.
Thẳng đến khi có Giang Hi Thần, tiểu sinh mệnh này cho người trong nhà bọn họ một kinh hỉ, không thể nào miêu tả được.
Lúc này, bà đã là sản phụ 41 tuổi, để giữ được cái thai này, bà đã phải chịu không ít tội.
Thậm chí, bà còn bị phát hiện bị cao huyết áp khi mang thai, lúc đó bác sĩ khuyên bà nên phá thai, vì tuổi cao, hơn nữa còn huyết áp cao nên rất nguy hiểm.
Nhưng sao bà có thể đồng ý, bà đợi nhiều năm như vậy mới có một đứa con, cho dù chết bà cũng sẽ đẻ một đứa con cho Giang Hoài Quân.
Cuối cùng, trong cuộc lúc chuyển dạ, nỗi lo lắng của bác sĩ đã thành sự thật, bà đẻ bị cao huyết áp không cứu được.
Giang Hoài Quân quỳ gối ôm Giang Hi Thần mới sinh ra và khóc trước cửa phòng phẫu thuật.
Không có sữa mẹ nuôi nấng, Giang Hoài Quân lại là đàn ông, cuối cùng chỉ có thể đem anh đặt ở bệnh viện nuôi nấng.
Khi đó hộ sĩ chiếu cố Giang Hi Thần, chính là dì Lâm.
Khi ấy bà mới 22 tuổi vừa mới tốt nghiệp đại học chuyện khoa chuyển sang làm hộ sĩ thực tập, vẫn luôn cẩn thận chăm sóc Giang Hi Thần, Giang Hoài Quân nhỏ hơn vợ mình 3 tuổi, khi đó ông đã 38 tuổi.
Đang ở thời gian sự nghiệp thành công, độ tuổi thành thục.
Dáng người anh tuấn, làm việc cẩn thận, đối với phụ nữ ra tay hào phóng.
Mặc kệ là điểm nào, thiếu nữ 22 tuổi cũng không có biện pháp chống cự.
Bà là hộ sĩ chăm sóc cho Giang Hi Thần, ông thì mỗi ngày đều tới xem con trai.
Rốt cuộc vẫn là lâu ngày sinh tình.
Khoảng cách tuổi tác làm cho bọn họ đến với nhau cũng không dễ dàng.
Nhưng Giang Hoài Quân rất đối tốt với bà, bà đối với ông vẫn luôn là ngưỡng mộ, khi đó Giang Hoài Quân lo lắng con trai chịu ủy khuất, chậm chạp không chịu cầu hôn bà, bà liền thề, nói là sẽ đối tốt cả đời với Giang Hi Thần, nếu sợ về sau bà có con sẽ xa lánh Giang Hi Thần, thì bà cả đời cũng không cần có con.
Cuối cùng bà cũng thật sự làm được, vẫn luôn không muốn sinh con, coi Giang Hi Thần như con mình.
Mà Giang Hoài Quân đối với bà, càng là ngày càng cưng chiều.
Cho nên sau khi Giang Hi Thần lớn lên, biết bà không phải mẹ đẻ mình, vẫn như cũ đối xử tôn kính với bà.
Bây giờ dì Lâm đã 47 tuổi, đã qua hơn hai mươi năm, bị Giang Hoài Quân cưng chiều vẫn như cũ giống như thiếu nữ, không chỉ có dung mạo trẻ trung, tính tình vẫn luôn giữ trái tim thiếu nữ.
**********
Không đến mười phút, dì Lâm lái xe đến trung tâm mua sắm gần nhà Giang Hi Thần.
Hồi trước, Lý Nhược Vũ mỗi tháng chỉ được đi đến đây một lần, lần đầu tiên khi đến nhà cũ, dì Lâm muốn kiếm chút đồ ăn ngon để tiếp đón cô.
Cô nhớ Lý Nhước Vũ lúc ấy còn đang mang lòng phòng bị, khen bà làm cua lông ngon.
Dì Lâm vui vẻ nhớ kỹ, khi Lý Nhược Vũ được nghỉ ở tháng thứ hai lúc đấy về nhà, tối hôm đó cô cũng được ăn cua lông.
Hôm nay bà quyết định vẫn mua một chút cua lông về nấu cho Hi Thần và Nhược Vũ ăn.
Nghĩ vậy, bà liền trực tiếp kéo Lý Nhược Vũ đến khu hải sản.
Lý Nhược Vũ đi theo phía sau bà, có chút không nói nên lời.
Xem tình huống này, thì hôm nay còn phải ăn nhiều cua lông.
Lần sau cô có nên cân nhắc khen ngợi những thứ khác mà dì Lâm đã làm không?
Bằng không, mỗi lần nhìn thấy dì Lâm đều là ăn cua lông.
Chỉ nghĩ về điều đó, Lý Nhược Vũ đã cảm thấy bàn tay trong túi của mình rung lên.
Nhìn thấy dì Lâm chọn nghiêm túc, cô bước đến bên cạnh lấy điện thoại ra.
Cô nhìn đến thì là chú nhắn WeChat.
Giang Hi Thần: Bọn em đang ở đâu?
Lý Nhược Vũ: Cháu đang ở trung tâm mua sắm, dì Lâm muốn mua cua lông.
Cô vừa gửi xong, đã nghe thấy tiếng dì Lâm gọi tên mình sau lưng.
Cô vội vàng cất điện thoại lại trong túi và chạy về phía dì Lâm.
Thực ra, cô không cần bà ấy làm gì, dì Lâm đối xử với cô như đứa trẻ lên ba, sợ cô bị lạc đường.
Nó làm cho Lý Nhược Vũ dở khóc dở cười.
Cô cũng không chạy loạn nữa, đẩy xe hàng và đi theo dì Lâm.
Nhìn bà lựa chọn đồ ăn, thi thoảng sẽ hỏi cô vài câu.
Trong chốc lát, giỏ hàng đã được lấp đầy một nửa.
Thời điểm dì Lâm lựa chọn súp lơ, Lý Nhược Vũ cảm nhận được vai của cô đang bị người khác nắm lấy.
Vừa quay đầu lại đã thấy Giang Hi Thần đang nhìn cô với nụ cười trên môi.
“Chú.” Lý Nhược Vũ khá ngạc nhiên.
Cô nghĩ rằng Giang Hi Thần sẽ đợi bọn họ về nhà.
“Ừm, để tôi đẩy cho.” Anh nói xong, vươn tay đẩy xe đẩy.
Lúc này, dì Lâm cũng quay lại nhìn anh, câu đầu tiên không phải là câu hỏi han.
Thay vào đó, bà giơ hai bông súp lơ lên và hỏi anh một cách khó xử, " Hi Thần, cái nào tốt hơn?"
“Cái bên phải.”
Giang Hi Thần sớm hình thành thói quen với bà với những lựa chọn khó khăn và sự thiếu quyết đoán trong công việc
Chòm Song Ngư, chính là do dự không quyết đoán.
Anh trực tiếp giúp bà lựa chọn, thật ra theo anh hai món đó đều giống nhau.
Anh nhìn xe đẩy, nhíu mày.
“Mẹ, sao mẹ không mua đồ ăn vặt cho Nhược Vũ?”Một xe đầy rau dưa…
“Ôi, mẹ quên mất, mẹ chỉ mải nghĩ nên làm cho mấy đứa cơm tối như thế nào, xe đẩy để đấy cho mẹ, con mang con bé đi mua.”
Lý Nhược Vũ đứng ở bên cạnh vội xua tay: “Không cần, không cần đâu ạ, cháu không ăn.”
Giang Hi Thần lại không có cho cô cơ hội phản bác.
Anh giao xe đẩy cho dì Lâm, nắm tay Lý Nhược Vũ đến khu ăn vặt.”
Lý Nhược Vũ muốn từ chối, nhưng sức của cô không lớn bằng Giang Hi Thần, bị anh không mất sức nào kéo đi.”
Trên đường đi, còn lấy một chiếc xe đẩy.
"Chú, cháu không thích ăn vặt."
Lý Nhược Vũ từ chối nói.
“Ừm, chúng ta xem một chút đi.” Giang Hi Thần nhìn mấy thứ trên giá nói.
Anh không nói là mua cho cô, Lý Nhược Vũ cũng không thể từ chối.
Nhưng nhìn Giang Hi Thần cầm hàng loạt đồ ăn vặt trong khu từng túi từng túi một bỏ vào trong xe, cô có chút không bình tĩnh.
Đây là anh muốn bao cả khu ăn vặt hả? Đây không phải là tùy tiện xem, mà là tùy tiện lấy đi.
Giang Hi Thần căn bản không hỏi cô thích ăn cái gì, chính là thấy cái gì lấy cái đấy, bộ dáng quăng lưới bắt cá quen thuộc.
Cô biết rõ là mua cho cô, nhưng cô lại không có biện pháp cự tuyệt.
Mãi đến khi cô nhìn thấy xe đẩy được nhét đầy, Lý Nhược Vũ thật sự nhịn không được: “ Chú, chú mua nhiều như vậy thì có thể ăn được hết à?”
Mau nói là mua cho cô, sau đó cô còn có thể mở miệng từ chối anh!
Giang Hi Thần cúi đầu nhìn xe đẩy đầy đồ, rất bình tĩnh gật đầu:” Có thể ăn hết.”
“……” Móa nó, sao anh không đánh bài theo lẽ thường vậy.
Đồ ăn vặt này có phải là mua cho cô không vậy?
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Hi Thần: Nếu nói cho mua cho em, mấy món ăn vặt này còn có thể ở tầng hai được sao? Buồn cười.
Lý Nhược Vũ: Giữ hình ảnh của chú đi, cháu có thể bí mật chụp ảnh chú bất cứ lúc nào.