Họp phụ huynh cho bà xã

Lê Dịch rất ồn ào, Giang Hi Thần nghe đến đầu óc phát đau, cuối cùng không đợi anh ấy ăn no đã tống cổ đuổi ra ngoài.
Đuổi Lê Dịch đi, cuối cùng Giang Hi Thần cảm thấy bên tai yên tĩnh không ít.
Anh nửa ngồi ở trên sô pha, mệt mỏi thở dài khi không biết nên xử lý như thế nào khi gặp thể loại chuyện này.
Nếu đúng thật là con ruột của anh, anh sẽ không nói hai lời đánh một trận là xong việc, nhưng cô không phải, không cùng huyết thống hay bất kỳ quan hệ gì với anh.
Mà anh lại còn có suy nghĩ khác với cô, đánh cô, anh không đành lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi suy nghĩ lại, anh nghĩ vẫn nên lạnh nhạt với cô đi, chờ anh tìm ra hướng giải quyết rồi sẽ đối mặt với cô sau.
Hôm nay anh liên tục trải qua bốn cuộc phẫu thuật liên tiếp, và anh thực sự rất mệt mỏi.
Trong phòng sách, Lý Nhược Vũ đang chờ Giang Hi Thần vào, không biết anh có mắng mình không?
Bởi vì có việc ở trong lòng, nên cô không học được, nhìn thời gian trôi qua, thấy chú vẫn không có ý định tiến vào.
Cô không khỏi nghi hoặc.
Cô do dự một chút, đứng lên, nhẹ nhàng mở cửa phòng sách, nhìn thấy bên ngoài không có ai.
Ngay cả đèn phòng khách cũng tắt, Lý Nhược Vũ thắc mắc, chú đi đâu rồi?
Cô ra phòng sách, đi một vòng, thấy đèn đều tắt hết, ngay cả bàn ăn cũng chưa được dọn.
Lý Nhược Vũ có chút bối rối, đây là tình huống gì?
Cô lại quay về phòng sách một lần nữa, ngồi lên ghế, có phải cô bị ảo giác không?
Không tin, cô lại đứng dậy mở cửa ra ngoài nhìn lại, trời vẫn còn tối.
Cô có chút không biết làm sao, Lý Nhược Vũ lấy điện thoại ra, vừa bật lên thì thấy trên màn hình, có nhắc nhở từ WeChat.
Cô nhấn vào thì thấy chú nhắn tin.
Giang Hi Thần: Tôi khá mệt, nên đi ngủ trước đây.
Lý Nhược Vũ nhẹ nhàng thở ra, mắt nhìn phòng Giang Hi Thần bên cạnh không có đèn, nhắn lại: Vâng, chú ngủ ngon.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không nghĩ là chú mệt đến vậy, càng nghĩ, cô càng tự trách mình.
Lý Nhược Vũ dậy sớm, vốn muốn nấu bữa sáng cho chú, cô đang mặc quần ào thì thấy điện thoại bên cạnh vang lên tin nhắn wechat.
Giang Hi Thần: Hôm nay tăng ca.
Ngay sau đó, có tiếng mở cửa, chưa đến một phút, lại có thêm một tiếng đóng cửa.
Lý Nhược Vũ thất vọng ném bộ quần áo sang một bên, ôi, hiếm khi thấy chú không được ân cần như này.
Chú lần này thực sự tức giận sao? Bình thường anh đều tới gõ cửa phòng cô, nhưng bây giờ anh thậm chí không thèm nói lời nào với cô.
Nghĩ đến dây, Lý Nhược Vũ liền mất hứng muốn ngủ nướng vào cuối tuần.

Cô vội vàng đứng dậy, rửa mặt xong liền vào phòng sách học, cơm sáng cũng không muốn ăn.
Mười một giờ trưa, Lý Nhược Vũ gửi tin nhắn WeChat cho Giang Hi Thần, hỏi anh  có về ăn tối không? Mấy giờ anh tan làm.
Giang Hi Thần chỉ gửi bốn chữ: Tối không trở về.
Điều này làm Lý Nhược Vũ không biết nói gì.
Chú khi tức giận khủng bố vậy sao? Tích lời như vàng.
Cuối cùng cô chỉ đành lấy tạm thứ gì đó để ăn, rồi học tiếp.
Bây giờ biện pháp duy nhất làm Giang Hi Thần không tức giận, chỉ có chăm chỉ học tập thôi.
Bốn giờ chiều, Lý Nhược Vũ vừa học một ngày chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, loại dùng não liên tục này quá khó đối với cô.
Từ học bá thành học tra thì dễ, còn học tra biến thành học bá thì một lời khó nói hết.
Đúng lúc cô không muốn học, thì điện thoại kêu lên, là Thượng Khánh Tuyết gọi.
Đang buồn ngủ thì có người đưa gối.
Lần này Lý Nhược Vũ không từ chối, ngược lại hơi do dự, cuối cùng vẫn quyết định hỏi ý  kiến của chú.
Lý Nhược Vũ: Chú ơi, hôm nay cháu học cả ngày (vui vẻ rải hoa gif.)
Khi nhận được tin nhắn, Giang Hi Thần vừa ra khỏi nhà vệ sinh, lấy giấy lau tay, ném vào thùng rác, lấy điện thoại đang rung trong túi quần.
Mở ra thì là Lý Nhược Vũ nhắn tới, khóe miệng mỉm cười.
Ngón tay mảnh khảnh gõ hai lần vào màn hình điện thoại, lại nghĩ mình vẫn còn giận cô, anh dừng lại, xóa tin nhắn rồi đi về văn phòng.
Nói tới lạnh nhạt với cô, chính anh còn không thờ ơ được.
Lúc này, điện thoại trong tay lại lần nữa rung.
Lý Nhược Vũ: Chú ơi, cháu có thể ra ngoài chơi một lát được không?
Lý Nhược Vũ: Chỉ một lát thôi.
Giang Hi Thần sau khi đọc được, không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Con bé này cố ý.
Anh đứng trên hành lang, bộ dáng nhìn điện thoại di động cười, điều này khiến không ít người xung quanh đang nhìn anh ngạc nhiên, thậm chí nhiều y tá còn hào hứng lấy điện thoại di động ra muốn chụp ảnh.
Nhưng trong vòng hai giây, Giang Hi Thần liền thu hồi ý cười.
Anh lạnh lùng đáp lại: Ừm.
Sau đó anh cất điện thoại áo blouse trắng, chân dài bước vào phòng.
Nhiều y tá bên cạnh bĩu môi thất vọng không kịp chụp ảnh.
A: “Tiểu Hoàng, cô chụp được ảnh không?”

B: “Không, còn cô?”
C: “Ai, cũng không có, cô nghĩ xem bác sĩ Giang nhìn cái gì vậy, trông anh ấy cười rất vui vẻ.”
B: “Sao tôi biết, vất vả lắm tôi mới có được wechat bác sĩ Giang, nhưng tôi thấy vòng bạn bè của anh ấy chẳng có ảnh chụp sinh hoạt cá nhân, toàn là về y học thôi.”
C: “Này, để tôi nói cho cô biết, tôi giả vờ nhắn wechat đặt câu hỏi với bâc sĩ Giang, anh ấy còn trả lời tôi nữa.”
AB: “Oa oa oa, trả lời như thế nào?”
C hơi thất vọng: “Đừng nói nữa, anh ấy giới thiệu cho tôi một quyển sách và bảo những câu tôi hỏi đều có trong sách”.
Lý Nhược Vũ ở nhà nhìn đến anh nhắn lại, vui mừng đứng lên, hét: “Được rồi.”
Cô cầm điện thoại, chạy vào phòng, thay quần áo, và chải lại đầu.
Nghiêm túc mà nói, cô chưa bao giờ tham gia tụ tập cuối tuần như vậy, trước đây hầu hết đều là một mình, những ngày cuối tuần, lão Lý bắt cô dọn dẹp nhà cửa, hoặc cô ra ngoài tìm việc làm thêm.
Cô đang rất hào hứng thể loại tụ tập này.
Cô đến nơi mà Thượng Khánh Tuyết nói trước đó, là một khách sạn lớn, Thượng Khánh Tuyết đang đứng ở cửa run rẩy chờ cô.
Lý Nhược Vũ nhìn cô ấy mặc quần ào mỏng như vậy, nhíu mày: “Cậu đúng là người đẹp lạnh lùng.”
“Đừng nói nhảm nữa, nếu không phải tớ sợ cậu không tìm thấy chỗ, làm sao rảnh hơi đứng chỗ này làm gì, nhanh đi vào đi, bà đây chết cóng rồi.”
Cô ấy nói xong liền run rẩy đẩy cửa khách sạn.
Trên tầng ba, vừa vào phòng đã thấy bạn trai của Thượng Khánh Tuyết đứng dậy, nhìn bộ dáng Thượng Khánh Tuyết lạnh đến co đầu rụt cổ, lập tức cởi áo khoác của mình khoác lên người cô ấy.
Trong phòng riêng có máy điều hòa, Lý Nhược Vũ nhìn thấy, cảm giác mình mặc quần áo tương đối kín mít, nhìn mấy cô gái khác mặc ít quần áo hơn, mặc dù có đẹp, nhưng lại có cảm giác không muốn sống nữa.
Cô bình tĩnh cởi khăn quàng cổ ra, không đến hai phút sau, cô lại cởi áo khoác lông vũ.
Cô nghe thấy Thượng Khánh Tuyết ở bên cạnh phàn nàn: “Biết thế bà đây cũng mặc áo giữ nhiệt màu đen với áo lông vũ, mặc dù hơi tục, nhưng xem cậu mặc trông rất đẹp.”
Lý Nhược Vũ nhịn không được trêu ghẹo co ấy: “Cậu mặc thế này đẹp hơn, tất chân màu đen rất quyến rũ.”
Thượng Khánh Tuyết nghe thấy cô trêu chọc, tức giận mắng,: “Cút xa tớ ra.”
Sau khi ăn tối, có người đề nghị đi KTV hát, tính tình ham chơi của Thượng Khánh Tuyết đương nhiên đồng ý.
Con nhà giàu cái cũng thiếu, chỉ không thiếu tiền với thời gian.
Lý Nhược Vũ nhìn đồng hồ, mới 5 giờ nhiều, liền đồng ý.
Bọn họ đều là thiếu nữ ở độ tuổi 17-18 tuổi, ai lại không thích chơi.
Giang Hi Thần tăng ca đến 7 giờ rưỡi, về đến nhà trước 8 giờ, trong nhà một mảnh đen nhánh.
Một lát của con bé này đúng là dài thật.

Anh đi tắm nước nóng, đem một thân mỏi mệt đánh tan.
Anh không định nấu cơm, đang suy nghĩ không biết có nên gọi điện cho bé con bảo đi ra ngoài ăn cơm hay không.
Điện thoại di động của anh đổ chuông đầu tiên.
Anh vừa cầm lên thì thấy, bé con?
Điện thoại vừa nhấc máy, đã nghe thấy giọng nói đáng thương ở đằng kia:: “Chú ơi, cháu uống nhiều quá, chú tới đón cháu với.”
Giang Hi Thần nghe xong, lông mày lập tức nhíu lại.
Ở cửa KTV Nguyệt hoa, Lý Nhược Vũ ngồi xổm trên mặt đất, cúp điện thoại, xoay người nhìn vài cái bóng đan xen nhau.
Cô cũng không nhận ra ai là Thượng Khánh Tuyết, nói với đám người kia: “Thượng Khánh Tuyết, cậu đỡ tớ một chút.”
Thượng Khánh Tuyết bên này uống hơi chóng mặt còn không có nhích người, nam sinh bên cạnh liền nhanh chân đi về phía Lý Nhược Vũ.
Thượng Khánh Tuyết nhìn thấy, lập tức tỉnh táo không ít, từ trong lồng ngực Triệu Du đi ra, chạy về phía Lý Nhược Vũ hét lớn: “ Này, Lý Quý Quân, dừng tay lại cho tôi."
Nam sinh kia lúc này đã nâng Lý Nhược Vũ dậy, một tay còn chưa kịp đặt lên eo Lý Nhược Vũ.
Thượng Khánh Tuyết nhào tới, một mông đẩy cậu ra sang một bên: “Tớ nói cho câu biết, đừng đánh chủ ý lên cô ấy, cô ấy có bạn trai rồi.”
Nam sinh bị đẩy không thể hiểu được: “Cậu làm sao vậy, tớ chỉ muốn giúp đỡ thôi, cậu xem cậu say rồi, tớ là người như vậy sao?”
"Dù sao tớ cũng không quan tâm, cậu tránh xa tớ ra, người này là do tớ mang tới, nhất định phải mang về."
Thượng Khánh Tuyết say rượu trở nên cực kỳ cứng đầu, không quan tâm hướng về phía nam sinh kia hét to, khiến nam sinh kia không biết phải làm gì, tức giận quay trở lại đám người.
Lý Nhược Vũ chỉ là hơi đứng không vững, đầu óc vẫn còn tỉnh táo, nói lời cảm ơn với cô ấy.
Sở dĩ cô sẵn sàng tiếp cận Thượng Khánh Tuyết là vì tính cách cô ấy không xấu, tuy luôn mồm xưng bà đây, hay chửi thề, tính tình tùy tiện nhưng quan điểm của cô ấy vẫn khá chính trực, không mang thù, và luôn thể hiện nghĩa khí của mình.
“Cảm ơn cái gì, sao cậu không nói sớm cậu uống một ly liền gục hả, bà đây uống năm sáu ly cũng không như cậu uống hai ly đã say ngất ngây rồi, nếu biết trước tửu lượng của cậu kém như vậy, chắc chắn tớ không cho cậu chạm vào một hớp.”
Lý Nhược Vũ tủi thân, bình thường cô có hay ra ngoài chơi đâu, cũng không biết tửu lượng của mình,vốn mang tâm lý may mắn, chắc uống một hai ly cũng không có vấn đề.
Mẹ nó, ai mà biết được mình chỉ có thể uống được một hai ly, thật mất mặt.
Tí nữa chờ chú cô đến, chắc chắn sẽ mắng chết cô, nợ cũ nợ mới cùng nhau tính, càng nghĩ, cô cành thấy choáng váng hơn.
Xe taxi nối tiếp nhau đến, những người đó đều lên xe rời đi.
Thượng Khánh Tuyết đỡ Lý Nhược Vũ đứng trên quảng trường, rùng mình vì lạnh.
Cô ấy hùng hổ nói: “Cậu gọi điện cho ai đấy? Có nói địa chỉ không? Sao giờ còn chưa tới, làm bà đây chết cóng rồi.”
Cô ấy vừa dứt lời, Triệu Du vừa đi vệ sinh trở về không nói câu nào, liền cởi áo khoác của mình, khoác lên người Thượng Khánh Tuyết.
“Cậu mặc áo khoác cho tớ, cậu không lạnh à?” Thượng Khánh Tuyết quay đầu hỏi cậu.
Triệu Du lắc đầu: “Không lạnh.”
Lý Nhược Vũ lại bị hai người ân ái trước mặt, không lạnh? Mới là lạ.
Vừa mới nghĩ đến đây một chiếc Audi lái từ xa đến, đi rất nhanh nhưng vẫn ổn định dừng lại trước mặt bọn họ.
Giang Hi Thần đen mặt xuống xe, tóc vẫn chưa khô sau khi tắm, áo len cổ lọ màu đen, áo khoác màu xám, đôi chân thon và thẳng, ăn mặc rất bình thường, nhưng nhìn trên người lại rất phong độ.
Lý Nhược Vũ híp mắt, vẻ mặt si ngốc nhìn anh, miệng khẽ nuốt nước miếng, làm sao chú có thể đẹp trai như vậy.
Giang Hi Thần không có tâm trạng để chậm rãi đi catwalk tới chỗ cô, thấy bên cạnh Lý Nhược Vũ còn có người, sắc mặt mới dịu lại, thậm chị còn nở một nụ cười.
“Thực xin lỗi , đã các em đợi lâu rồi.” Giọng nói trầm thấp ôn hòa.

“Không sao đâu ạ, em không nghĩ tới gia hỏa này đang hoa mắt mà còn biết gọi điện thoại cho bạn trai.” Thượng Khánh Tuyết nhìn người đàn ông xuống xe là anh, nhịn không được cười trêu chọc nói.
Giang Hi Thần giật giật khóe miệng, đón Lý Nhược Vũ từ trong tay cô ấy.
“Hai em nhà ở đâu? Để tôi đưa hai em về.”
 “Không cần ạ, hai người đi trước đi.” Thượng Khánh Tuyết xua tay nói.
Giang Hi Thần nói không phiền phức, nhưng Thượng Khánh Tuyết kiên trì, nên thôi.
Anh thắt dây an toàn cho bé con rồi lái xe đi trước.
Thượng Khánh Tuyết dùng khuỷu tay huých Triệu Du bên cạnh: “Có thấy không? Bạn trai của cậu ấy thật đẹp trai, mẹ ơi, nhìn tuổi còn trẻ mà đã lái Audi."
Triệu Du có chút bất mãn, bạn gái ở trước mặt mình khen người đàn ông khác đẹp, cái khác thì còn có thể chịu được, nhưng cái này thì không được.
Cậu dùng sức một kéo kéo cô ấy vào lồng ngực, đối với việc cô ấy đang lải nhải bên liền hôn xuống.
Trên xe, Lý Nhược Vũ ủy khuất giải thích lý do tại sao cô chóng mặt.
Giang Hi Thần đen mặt nghe, một câu không nói.
Mãi đến khi vào trong nhà, anh ôm cô tới sô pha, định rót cốc nước cho cô.
Nhưng lại bị cô kéo lại: “Chú ơi, cháu đã giải thích rồi, sao chú không để ý tới cháu.”
Cô nói với đôi mắt đỏ hoe, ngẩng đầu nhìn Giang Hi Thần đứng trước mặt.
Giang Hi Thần nghe thấy tiếng khóc của cô, thở ra một hơi, bất lực hỏi: “Em muốn tôi nói gì?”
Tha cho cô? Chuyện ngày hôm qua còn chưa tính, hôm nay lại thế, làm sao mà tha thứ được?
Lý Nhược Vũ nghe, lại không biết làm sao, bỗng dưng muốn khóc.
Giang Hi Thần chỉ cảm thấy đau đầu, ngồi ở bên cạnh cô: "Khóc cũng vô dụng, nín đi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn vốn dĩ có chút ửng hồng vì say rượu, tóc được buộc lên có chút lỏng lẻo, hai bên tóc mai rũ xuống khiến khuôn mặt càng nhỏ nhắn, khăn quàng cổ che kín nửa khuôn mặt, chỉ để lộ chiếc mũi đỏ chót, với hai đôi mắt to.
Trong đôi mắt hiện lên ánh nước, bộ dạng đáng thương, làm cổ họng Giang Hi Thần khô khốc.
Anh biết, mình không thể nhìn thêm nữa, nếu không sẽ có chuyện.
Nhưng lúc này Lý Nhược Vũ không biết suy nghĩ của anh.
Anh lại muốn đứng dậy, hoảng hốt không chịu được.
Đôi tay ấn bờ vai của anh, phát hiện cả người anh đang bất động, liên dùng cơ thể áp lên người anh.
Cô dứt khoát ngồi lên đùi anh:” Chú ơi, chú đừng đi, cháu sai rồi, chú muốn thế nào mới tha thứ cho cháu.”
Lý Nhược Vũ lúc này đã say, không biết động tác của mình có bao nhiêu ái muội.
Nhưng Giang Hi Thần biết, toàn bộ cơ thể anh đang căng cứng, ngồi ở trên sô pha, nhìn bé con đang ngồi trên đùi mình, lông mày nhíu chặt.
“Lý Nhược Vũ!”
“Chú xem, chú còn quát cháu.”
Lý Nhược Vũ trực tiếp ủy khuất rơi nước mắt, lúc này đầu óc có hơi không thanh tỉnh cô thấy khóc lóc có thể khiến Giang Hi Thần tha thứ cho cô.
Cô ngửa đầu, anh trầm mặc nhìn cô, bất lực thở dài: “Tôi thực sự không có biện pháp với em mà.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận